Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng bị Trịnh Hạo Thạc kéo về phòng bên cạnh. Bàn tay muốn cự tuyệt dứt ra nhưng không thể. Ngồi lên giường, Trịnh Hạo Thạc liền nâng mặt Tại Hưởng lên xem xét. Còn chưa kịp nhìn đã bị người kia khó chịu đẩy ra.

- Đừng đụng vào tôi. Ra ngoài đi.

Tại Hưởng chán ghét nói. Tay cũng đồng thời kéo chăn trùm kín người, không quan tâm tới Trịnh Hạo Thạc .

Trịnh Hạo Thạc có chút bực, tức giật mạnh chăn trên người Tại Hưởng xuống.

- Cùng anh nói chuyện một lúc.

- Thần kinh sao? Buông ra ! Tôi không muốn nói. Anh bước ra ngoài!

Tại Hưởng đột nhiên kích động hét lên giật chăn lại. Trịnh Hạo Thạc đương nhiên không chịu thua, thấy nó như vậy lại càng nổi điên thêm.

- Cùng anh nói chuyện!

- Có gì để nói? Tôi muốn ngủ. Ra ngoài!

Trịnh Hạo Thạc tức giận không nói thành lời, quay phắt người đóng sầm cửa ra ngoài. Tại Hưởng lúc này giống như nhịn không được mà bật khóc. Cực kỳ đáng thương.

Như thế nào có thể không khóc được? Cho dù chia tay, không, cắt đứt rồi, hỏi thăm một câu sẽ chết ai sao? Đồ máu lạnh. Hỗn đản!

- Tôi đây mới là không cần anh quan tâm!.. Ô.. Tôi không muốn nói chuyện với anh!

Trịnh Hạo Thạc đứng bên ngoài cửa, nghe người trong phòng khóc, lòng vừa tức giận vừa đau lòng. Rốt cuộc chịu không được mà lần nữa mở cửa đi vào.

- Ra ngoài! Tôi nói không nghe sao?

Tại Hưởng nghe tiếng mở cửa, không buồn quay lại đã hét lên.

- Đừng to tiếng, ở bệnh viện nên giữ im lặng. Em có đau ở đâu không?

Trịnh Hạo Thạc ngồi lên giường, cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi của người kia.

- Như thế nào không đau? Ô.. Tôi không muốn nói chuyện! Tôi không muốn thấy mặt anh!

Tại Hưởng uất ức thét lên, tay đồng thời đẩy ngã Trịnh Hạo Thạc. Lại không nghĩ tới bị y ôm vào lòng. Khó chịu giãy giụa.

- Buông ra! Không cho anh ôm.. Hức.. Không cần anh ôm!

- Được rồi, ngoan. Đừng khóc nữa. Không phải lúc trước em cứng rắn lắm sao. Ngoan.

Trịnh Hạo Thạc nén cười, tay vỗ vỗ lưng người trong lòng. Sau đó cẩn thận lau đi nước mắt nước mũi trên khuôn mặt khả ái kia.

Tại Hưởng miệng run run, mắt ướt át trừng lớn với Trịnh Hạo Thạc. Là trừng mắt đáng sợ, nhưng với bộ dạng hiện tại, trông giống hệt mèo nhỏ xù lông. Cực dễ thương.

- Em ngoan lắm. Nằm nghỉ chút đi.

- Tôi không muốn ngủ cùng anh!

- Hôm nay thôi. Anh cũng mệt rồi. Cho anh ngủ một chút, đừng ích kỷ vậy.

Trịnh Hạo Thạc kéo Tại Hưởng nằm lên chiếc giường vừa đủ cho hai người, lấy chăn đắp cho cả hai. Sau đó ôm chặt người trong lòng, thỏa mãn ngủ.

Tại Hưởng vẫn còn tức giận, đưa tay đánh Trịnh Hạo Thạc vài cái, sau đó lẩm bẩm vài câu rồi mới nhắm mắt đi ngủ. Vậy nên không thể nghe người kia trả lời.

- Không phải anh hết yêu tôi rồi sao..?

"- Là bởi vì không từ bỏ được."

*

Điền Chính Quốc ngủ quên một lúc. Tới khi mở mắt lần tiếp theo thì thấy trời đã sáng.

Lôi điện thoại ra, Điền Chính Quốc nhìn thấy tin nhắn từ mẹ. Nội dung đại loại là mẹ hắn đã cùng hai đứa nhỏ đi chơi ở đâu đó vài ngày nữa sẽ về. Đọc tin nhắn đành thở dài, nhắn một dãy số gọi đi. Bên kia rất lâu mới nghe máy.

"Vâng, nhà họ Phác xin nghe."

-.. Chị Mẫn Na. Là em.

Điền Chính Quốc nghe giọng nữ bên kia vang lên, có chút khó khăn đáp. Bên kia trầm mặc một lúc rồi hỏi.

"Ừ, có chuyện gì?"

- Chí Mẫn, Em ấy bị người ta đánh nhập viện.

".. Có nghiêm trọng gì không?"

- Đều ổn.

"Nhắn cho tôi địa chỉ bệnh viện."

- Vâng.

Điền Chính Quốc nghe lời tắt điện thoại rồi gửi địa chỉ cho Phác Mẫn Na. Không hiểu tại sao, Điền Chính Quốc đối Phác Mẫn Na lại lép vế, rất ngoan nghe lời. Nếu đối với Phác Chí Mẫn dịu dàng một chút như vậy từ trước, chắc chắn sẽ không có chuyện xảy ra.

Điền Chính Quốc sờ lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp có vài vết bầm tím không khỏi xót xa. Nắm bàn tay thon dài của người kia, gục đầu xuống giường tự lẩm bẩm một mình. Lẩm bẩm say mê đến người kia khổ sở tỉnh lại cũng không biết.

Phác Chí Mẫn nhìn nam nhân mình yêu thương, trong giọng nói còn có thể nghe được chút trẻ con mà muốn bật cười. Bất quá cả người đang rất đau, cười không được.

- Ưm..C..Chính Quốc..

Phác Chí Mẫn khó nhọc gọi tên người kia. Như bị điện giật, hắn bật dậy, ánh mắt mừng rỡ nắm chặt tay cậu.

- Em tỉnh lại rồi. Đợi tôi gọi bác sĩ.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp quay đi đã bị Phác Chí Mẫn kéo tay áo. Khó hiểu cau mày nhìn người kia.

- Anh, .. Em muốn uống nước..

- A được.

Điền Chính Quốc vội vàng rót ly nước, cẩn thân nâng đầu Phác Chí Mẫn, giúp cậu uống nước.

Với lấy điện thoại đầu bàn, gọi cho y tá bảo họ nhanh đến. Sau đó Điền Chính Quốc liền ngồi lại bên cạnh Phác Chí Mẫn.

- Em có sao không?

Phác Chí Mẫn khẽ khàng lắc đầu, khóe miệng cực khổ vẽ ra nụ cười.Điền Chính Quốc  nhìn cau mày.

- Đừng cười. Em lúc này xấu lắm.

- là muốn anh yên tâm.. Em mới cười..

- Đợi khỏe, em muốn làm gì cũng được.

- Ưm.. A Đứa nh..

Phác Chí Mẫn còn chưa kịp hỏi hết câu, bên ngoài đã có một vị bác sĩ trung niên bước vào.  Điền Chính Quốc  thấy bác sĩ liền nhanh nhẹn đứng qua một bên chờ đợi kết quả. Xem xét một lúc lâu, cuối cùng vị bác sĩ khuôn mặt hiền hậu ấy cũng lên tiếng.

- Cậu ấy ổn rồi, không sao đâu. Nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ khỏe lại, bất quá mấy vết bầm tím thì phải bôi thuốc từ từ.

Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn cùng lúc gật đầu. Sau đó cậu vội vàng hỏi.

- Vậy còn đứa nhỏ.. Đứa nhỏ thế nào ạ?

- Hai cậu yên tâm, đứa nhỏ không sao. Nếu như không vào viện kịp thì đã mất rồi. Hiện tại đứa nhỏ còn rất yếu, nên ăn uống điều độ cùng thường xuyên tập vài động tác thư giãn gân cốt, sẽ tốt lắm.

- Vâng. Cảm ơn ạ.

Phác Chí Mẫn cười nhẹ cảm ơn. Vị bác sĩ cũng hiền hậu cười đáp lại, nhắc nhở cậu vài câu rồi nhanh chóng ly khai.

Lúc này Điền Chính Quốc mới khó chịu ngồi xuống cạnh Phác Chí Mẫn lên tiếng.

- Sau này không được đối người khác cười như vậy!

- Sao a? Cái đó..

- Tôi nói cấm cãi!

-.. Được rồi. Em không nói nữa. Nhưng mà,Tại Hưởng đâu? Anh có thấy cậu ấy không? Cậu ấy không sao phải không?

- Cậu ta có lẽ ngủ ở phòng bên cạnh.

- Tại Hưởng thế nào?

- Vẫn tốt lắm.

- A, vậy..

- Được rồi. Nằm im đi. Em thật sự ồn ào quá!

Điền Chính Quốc khó chịu làm Phác Chí Mẫn vô cùng ủy khuất. Ánh mắt ngấn nước nhìn hắn.

- Anh... Lớn tiếng với em!

- Em ồn ào quá. Nghỉ ngơi đi.

Điền Chính Quốc vò mái tóc đen huyền, một tay kéo chăn đắp lại cho cậu.

Phác Chí Mẫn không chịu được khóc nấc, một bụng đầy uất ức.

- Sao anh lớn tiếng với em? Anh.. Anh không thương em nữa.. Ô.. Có phải không?

Điền Chính Quốc thật sự chịu thua. Thầm mắng bản thân tại sao lại nhu nhược đến vậy. Lại khiến bảo bối mình yêu thương chịu ủy khuất mà khóc.

Điền Chính Quốc ngồi lên giường, ôm Phác Chí Mẫn vào lòng. Ôn nhu hôn lên gò má có chút bầm tím.

- Không khóc. Đừng nghĩ bậy b . Tôi hiện tại rất yêu thương em. Tương lai không dám chắc, nhưng hiện tại tôi chắc chắn như vậy.

- Ưm.. Nhưng anh lớn tiếng với em..

Phác Chí Mẫn rúc vào lồng ngực Điền Chính Quốc lên tiếng.

- Là không muốn em khóc. Ngủ một chút đi.

- Dạ.

Phác Chí Mẫn gật đầu, dụi mặt vào áo Điền Chính Quốc lau lau nước mắt rồi mệt mỏi thiếp đi. Hắn khẽ cười, vuốt lưng dỗ cậu.

Lúc Phác Chí Mẫn ngủ được khoảng nửa tiếng đồng hồ. Phác Mẫn Na từ bên ngoài mang theo vài thứ bước vào. Điền Chính Quốc nghe tiếng cửa mở, quay người lại nhìn thấy Phác Mẫn Na liền nhanh chóng đứng lên cúi người chào hỏi.

Phác Mẫn Na cười xã giao, đặt mấy thứ đồ lên bàn, sau đó hỏi thẳng vấn đề.

- Nó vẫn còn ngủ sao?

- Em ấy vừa ngủ lại.

Phác Mẫn Na gật đầu, im lặng một lúc cũng lên tiếng.

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

- Dạ được.

Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế đối diện, nghiêm túc nghe người kia.

- Hẳn là cậu biết tôi không thích cậu. Lúc trước vì cậu mà em trai tôi đã rất khổ sở. Mẹ cậu muốn bù đắp nên đã cho hai người kết hôn. Tôi cũng thật mong cậu có thể yêu thương, bù đắp cho nó. Không nghĩ tới, hơn một năm qua vẫn chẳng có gì khác.

- Tôi nói, đây là lần cuối cùng tôi cho phép cậu tổn hại nó. Nếu còn xảy ra một lần nữa, nhanh chóng viết đơn ly hôn rồi cắt đứa toàn bộ đi.

Điền Chính Quốc nghe xong, trầm mặc một lúc rồi cũng đáp lại.

- Chị Mẫn Na, em sẽ không để xảy ra chuyện như thế này một lần nữa. Hiện tại em thật rất yêu thương em trai chị, Phác Chí Mẫn. Em không dám thề có thể yêu thương em ấy trọn đời suốt kiếp, nhưng em biết, và chắc chắn em hiện tại không thể sống thiếu em ấy. Xin chị.. Có thể tin em một lần, được không?

- .. Được. Tôi tin cậu lần này. Giữ đúng lời hứa.

- Dạ. Cảm ơn chị. Em..

Còn có chuyện muốn nói.

Phác Mẫn Na gật đầu đợi câu nói từ Điền Chính Quốc.

- Chí Mẫn  có thai rồi.

Phác Mẫn Na biểu cảm giống hệt Tại Hưởng lúc trước. Bất quá không làm lố đến mức đó. Chỉ có nói không thành lời, mở to hai mắt nhìn hắn, như kiểu hỏi "Thật sao ?".

- Là thật. Hơn hai tháng rồi.

- Được được rồi. Đừng nói nữa. Tôi thân là chị còn chưa có bạn trai, hai người lại có thể... Dù sao, chăm sóc tốt cho nó làm được.

- Vâng. Em hiểu rồi.

Hai chị em Phác Mẫn Na cùng Điền Chính Quốc cứ như vậy ngồi nói thật nhiều chuyện với nhau. Giống như bạn bè trăm năm mới gặp lại, từng chuyện một dù riêng tư hay không cũng có thể nói. Trông thật sự rất hợp nhau.

Điều này, chính là điều làm Phác Chí Mẫn rất vui. Chị gái cùng ông xã, rốt cuộc cũng có thể ăn ý với nhau chung một chỗ nói chuyện. Thật sự rất tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic