Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Điền Chính Quốc lúc sáng dặn hắn tối nay cùng Phác Trí Mẫn  về nhà chính ăn cơm. Hiện tại cả hai đang đậu xe dưới gara. Phác Trí Mẫn mở cửa bước ra, quay đầu vẫn thấy người đó ngồi trên xe, quan tâm hỏi:

- Anh không xuống sao?

Điền Chính Quốc nhìn cậu thật lâu không rời mắt.

- Vào trước đi.

- Em đợi anh.

 Điền Chính Quốckhông muốn đôi co, khóa xe cẩn thận rồi cùng Phác Trí Mẫn đi vào.

Vừa vào đến nhà mẹ đã kéo cả hai tới phòng khách cực kỳ vui vẻ sờ má Điền Chính Quốc.

- Con trai, con dạo này mập ra một chút rồi. Chắc Trí Mẫn chăm sóc con rất tốt, phải không?

- Mẹ à.

Mẹ vỗ vỗ má Điền Chính Quốc . Quay qua cầm tay Phác Trí Mẫn xoa xoa, ánh mắt đầy yêu thương.

- Như thế nào con chăm sóc tốt cho Chính Quốc, còn chính mình lại gầy như vậy?

-. . Con bởi vì kén ăn một chút nên. Nhưng mà con không có gầy a. Cái này vẫn ở mức bình thường mà mẹ.

Phác Trí Mẫn cười ngọt.

Mẹ nói thêm vài câu rồi dẫn cả hai vào phòng ăn. Trên bàn hàng chục món ăn bày ra bắt mắt. Lúc trước Phác Trí Mẫn cũng thường xuyên ăn xuống như vậy. Chị là luật sư nổi tiếng, mẹ cũng là con gái duy nhất của một gia đình giàu có, ba thì thay ông ngoại lãnh đạo công ty. Như vậy cũng tính là giàu rồi.

Nhưng mà dạo gần đây Trí Mẫn ăn rất ít. Đến nỗi mới một tháng đã sút mất 2,8kg. Người hiện tại gặp gió lớn có khi liền bay mất. Không phải đổ lỗi, nhưng cách đây một tháng chính là lúc cậu cùng sống vớiĐiền Chính Quốc .

- Ngẩn người cái gì? Ngồi xuống đi.

Đang suy nghĩ thì bị Điền Chính Quốc gọi hồn về, Phác Trí Mẫn gật đầu ngồi xuống. Trong lúc ăn mẹ có nói giữa tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới. Cả hai cũng không ai nói gì.Phác Trí Mẫn  chuẩn bị tâm lí cả rồi, hẳn là Điền Chính Quốc cũng vậy?

Ăn uống xong xuôi, cả hai chào mẹ rồi ra về.

Về tới nhà,Phác Trí Mẫn vừa lấy ly nước tới sofa điện thoại bỗng rung lên, không nhìn cũng biết làTại Hưởng .

"Phác Trí Mẫn kể đi, về nhà mẹ chồng làm gì?"

Cuộc gọi vừa kết nối, bên kia liền truyền tới giọng nói đầy háo hức.

Không phải là bảo cậu cấm xen vào chuyện giữa nó và Hạo Thạc  hay sao? Cớ gì chính mình lại ham hố nhảy vào chuyện của cậu vàChính Quốc?

- Mẹ bảo về ăn cơm. Thông báo ngày cưới.

Phác Trí Mẫn trả lời. ThấyĐiền Chính Quốc  đi vào liền đưa hắn ly nước mát.Điền Chính Quốcnhận lấy, ngồi xuống sofa cạnh cậu nghe nói chuyện.

"À, vậy bao giờ ?"

Giữa tháng sau.

"Hôm đó mặc váy ren hả? Cậu mặc váy có khi tớ cướp dâu đó."

- Váy? Đợi đến đám cưới cậu tự mình mặc đi! Tớ mặc quần!"

"Hửm? Sao vậy? Mà thôi, có khi mặc quần lại tốt hơn, váy không có tôn lên đường cong cơ thể. Mặc quần đi chọn cái nào bó nhất ấy. Như vậy tớ sẽ không phải đi tu."

Tại Hưởng cười khanh khách.

- Sao tớ mặc quần bó cậu không phải đi tu? Mà cậu tính đi tu hả?

Phác Trí Mẫn ngạc nhiên.

"À, cái đó ấy hả? Là hôm nọ cậu giả gái ấy. Lúc cậu đang hát tớ có nói chuyện vớiChính Quốc . Nói là thấy cậu như vậy không phản ứng tớ sẽ đi tu. Hôm đó trời vừa tối,Chính Quốc  lại mặc quần bó, tớ không thấy coi như không tính."

Tại Hưởng bên kia cứ thao thao bất tuyệt,Phác Trí Mẫn  bên này thở cũng không dám. Ngồi cạnh Chính Quốc đang thở mạnh kiểu kìm nén, khuôn mặt còn đang ngày một tối lại.

"Vậy nên tới đám cưới liền mặc đồ bó sát vào. Cực sát luôn! Như vậy tớ chắc chắn sẽ không đi tu. Vả lại ngày hôm sau cậu liền khó xuống giường. A hí hí~"

-Tại Hưởng , cậu có nhất quyết phải xen vào chuyện gia đình người khác vậy không?

Điền Chính Quốc giật điện thoại củaPhác Trí Mẫn  từ tốn hỏi. Bên kia ngạc nhiên một chút, sau đó đưa ra suy luận.

"Hai người ở cạnh nhau sao? Trên giường ấy hả? Hèn gì lúc nãy nghe thấy tiếng thở mạnh. Xin lỗi, xin lỗi a. Thật không cố ý. Tại thấy mới hơn bảy giờ, không ngờ hai người hoạt động sớm vậy. Thôi, bye nhá. Good night. Giữ sức mai tới trường m."

Tút—

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại tối đen, bực bội muốn ném đi. Nhưng đây là củaPhác Trí Mẫn  , không nên tùy tiện đập phá đồ đạc của người khác. Quay qua nhìn thấy cậu có chút ngượng ngùng, hắn nảy ra một ý. Đè cậu nằm trên sofa, cúi gần lại trước hai mắt mở to của cậu.

Điền Chính Quốc nở nụ cười. Lần đầu tiên thấy hắn cười,Phác Trí Mẫn nghe tim nổ một tiếng, cả mặt nóng ran lên. Miệng mấp máy.

-Chính . .Chính Quốc . . Anh muốn làm gì?

Điền Chính Quốc trong lòng cười thầm. Di chuyển bàn tay bên trong áoPhác Trí Mẫn , như có như không chạm nhẹ vào phần nổi lên giữa bờ ngực nhỏ nhắn phập phồng. không kịp ngăn lại, miệng khẽ rên "a~" một tiếng.

Ghé sát tai người dưới thân, thở một hơi, Điền Chính Quốc thì thầm.

- Chúng ta cũng sắp cưới. Chi bằng làm chuyện kia đi.

-Chính . .Chính Quốc  à. . Không được đâu. . Ha. .

Điền Chính Quốc bóp nhẹ hạt đậu nhỏ bên trái làm cậu không tự chủ run lên.

- Sao?

- Cái, cái đó. . Chính là đợi tới lúc cưới được. . được không? Em ưm. .

Lần này đang nói giữa chừng liền bị hắn hung hăng hôn trụ. Lúc lâu sauĐiền Chính Quốc  buông ra là khi người dưới thân mềm nhũn không còn sức lực. NhìnPhác Trí Mẫn  thở hổn hển, hai mắt khép hờ, miệng sưng đỏ, khóe môi còn có sợi chỉ bạc, lồng ngực lên xuống phập phồng.Điền Chính Quốc đột nhiên có phản ứng! Đùa giỡn một chút lại chính mình rước họa vào thân!

Đưa tay chỉnh lại quần áo sộc sệch của người dưới thân. Đứng dậy tắt đèn khóa cửa rồi bếTrí Mẫnđi lên tầng.Phác Trí Mẫn  được bế đi, nắm chặt tay áo hắn.

- Anh làm. . Thật sao?

- Bế cậu về phòng ngủ. Lần tới liền làm. Hiện tại thấy cậu như vậy thật mất hứng.

Điền Chính Quốc không nhìn, tùy tiện trả lời.

Nghe như vậy, khi không lại thấy ấm áp. Bộ cậu điên sao?

Lắc lắc đầu chấn tĩnh, đột nhiên bị hắn hỏi một câu làm giật thót.

- Cậu lắc đầu cái gì? Muốn làm cùng tôi?

- Không, không có!

- Được rồi. Ngủ đi.

Điền Chính Quốc đặt Trí Mẫn lên giường, tắt điện, đóng cửa lại rồi về phòng.

Thấy Điền Chính Quốc dịu dàng như vậy,Phác Trí Mẫn  cười hạnh phúc đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thì ra cuộc hôn nhân này cũng không hẳn nhàm chán. Không chừng hắn lại là người cậu tìm kiếm lâu nay?

*

Sáng hôm sau Trí Mẫn  vừa đến đã thấy lớp 10A1 ồn ào hơn mọi ngày.

Ngồi xuống bàn của mình, cậu quay qua hỏi Tại Hưởng .

- Lớp xảy ra việc gì à?

- Học sinh mới chuyển vào. Đẹp trai, giỏi, giàu, 18 tuổi nhưng vì học muộn nên năm nay mới lớp 10, chưa có bạn gái.

- Sao cậu biết rõ vậy?

- Nghe thầy cô nói. Mà này, hôm qua là sao?

Tại Hưởng gấp quyển sách lại, nhìnPhác Trí Mẫn .

- Hôm qua?

- Đúng rồi. Hôm qua. Hai người thật sự đã làm rồi hả?

- Không có! Không có!

- Cậu làm gì giật mình vậy? Thật là không làm?

- Ưm. Không làm!

-Vậy được rồi l. Nhưng mà. . thật sự không làm gì chứ?

Tại Hưởng hẹp mắt lại cười cười, cực đê tiện hỏi. Cậu cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng gật đầu.

Lúc này cậu không cười có lẽ tớ đỡ lo hơn đó Tại Hưởng  à.

*

Chuông vừa reo, cô giáo tươi cười bước vào, theo sau là một nam sinh. Nữ sinh trong lớp cứ ngẩn ra nhìn nam sinh đẹp trai đó.

- Lớp ta hôm nay có một học sinh mới. Cả lớp tận tình giúp đỡ bạn ấy.

- Dạ vâng.

Cả lớp gật đầu hô to. Cô giáo hướng nam sinh đó mỉm cười, nam sinh liền rõ ràng giới thiệu:

- Chào mọi người. Tôi là Lạc Thiên Phong, mười tám tuổi. Do đi học trễ nên hiện tại chỉ lớp 10. Mong có thể nhanh chóng hòa nhập.

Òa~

Cả lớp vui vẻ chào đón bạn học mới. Cuối lớp, Tại Hưởng nói nhỏ vớiTrí Mẫn :

- Nữ sinh lớp ta có thái quá không?

- Đương nhiên không. Bạn học mới đẹp mà.

- Nè, cậu đổ rồi sao?

Tại Hưởng liếc mắt.

- Đổ gì? Không phải vậy đâu.

Phác Trí Mẫn giật mình liếc lại.

- Cậu có chồng rồi nha. Lăng nhăng là tớ mách với Điền Chính Quốc đó.

- Đã nói không phải mà. Cậu chỉ toàn suy đoán lung tung!

- Okay, coi như cậu chung thủy đi.

Hai người cứ thế nói chuyện, chẳng màng đến xung quanh đang xảy ra cái gì, vậy nên cũng không biết nam sinh Lạc Thiên Phong đã ngồi trênTrí Mẫn  và vô tình nghe hết câu chuyện. Tới lúc bị cô giáo ném cho hai viên phấn vào đầu mới biết là vào bài rồi.

Ba tiết học đầu trôi qua trong bình lặng. Đến giờ ăn trưa, Lạc Thiên Phong quay lại đối Phác Trí Mẫn cười.

- Chúng ta làm quen được không?

- A? được. Đương nhiên rồi.

Phác Trí Mẫn ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười đáp lại.

- Cậu tên gì?

-Phác Trí Mẫn .

- Lạc Thiên Phong.

- Hơn một tuổi. . xưng hô làm sao?

- Tự nhiên đi. Giống mấy bạn học trong lớp.

- À. Vậy chúng ta đi ăn trưa được không?

Lạc Thiên Phong cười gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, bỏ lại Tại Hưởng đang trơ mặt không nói được lời nào.

Tại Hưởng bực bội đi xuống nhà ăn, đang đứng lấy đồ ăn, vai liền bị vỗ một cái, quay lại thì thấy Trịnh Hạo Thạc vàĐiền Chính Quốc .

- TiểuHưởng, hôm nay sao đi một mình? Trí Mẫn đâu?

Trịnh Hạo Thạc hỏi, Tại Hưởng chán nản quăng hai chữ 'kia kìa' rồi bưng ra bàn cạnh cửa sổ ngồi, ánh mắt chăm chăm vào hai người bên phải.

- Cậu ta là ai vậy?

Trịnh Hạo Thạc với Điền Chính Quốc đi tới ngồi cùng Tại Hưởng .Điền Chính Quốc im lặng không nói gì, chỉ chú tâm ăn.

- Lạc Thiên Phong. 18 tuổi. Nam sinh mới của lớp tôi. Đi học trễ một năm.

Tại Hưởng vừa ăn vừa nói.

- Từ khi nào? Hai người đó trông rất thân thiết.

- Lúc sáng. Vừa dính với nhau cách đây mười phút.

- Tiểu Quốc Quốc , sao im lặng vậy? Vợ cậu thân mật cùng nam nhân khác kìa.

Trịnh Hạo Thạc chọt chọt máĐiền Chính Quốc .

- Kệ cậu ta. Liên quan gì tới tôi?

Điền Chính Quốc lườmTrịnh Hạo Thạc .

- Vợ cậu mà.

- Rồi sao?

- Không ghen à?

- Ghen cái gì? Im lặng ăn đi.

Điền Chính Quốc nói xong lại chăm chú ăn. Trịnh Hạo Thạc với Tại Hưởng nhìn hắn, lại quay qua , Trí Mẫnthở dài.

Mới hôm trước còn có chút tiến triển, đừng vì tên kia mà đứt phăng đi chứ.

*

Tối hôm đó, Phác Trí Mẫn tay cầm điện thoại đôi lúc cười thật vui vẻ, đến ăn cơm cũng mải suy nghĩ mà quên nói chuyện với Phác Xán Liệt. Hắn trong lòng nổi lên một trận bức bối. Cứ như thế hơn một tuần trôi qua, Phác Trí Mẫn ngoài nhắcĐiền Chính Quốc ăn cơm, dậy đi học thì không nói thêm gì nhiều.

Buổi trưa của ngày thứ mười kể từ lúc Lạc Thiên Phong kia vào lớp 10A1.

Tại Hưởng mắt khinh thường liếcPhác Trí Mẫn và Lạc Thiên Phong, xoay người đi ra ngoài, cùng Trịnh Hạo Thạc Điền Chính Quốc  đi tới. Cậu đưa tay lấy đi sợi tơ dính trên tóc anh rồi còn cười cười. Một màn thân mật như thế rót vào mắt. Đùng đùng bỏ mặcTrịnh Hạo Thạc  và Tại Hưởng, Điền Chính Quốc  không nói thêm gì liền rời khỏi nhà ăn.

Phác Trí Mẫn, làm ơn đừng gây tội nữa.

*

Buổi tối ăn uống xong, Trí Mẫn  trên tay cầm hai ly nước cam ra sofa ngồi. Cười nhẹ đưa cho Điền Chính Quốc một ly.

- Chính Quốc, còn ba ngày nữa là cưới. Anh sẽ đi thử đồ cùng em?

- Gì?

Điền Chính Quốc dựa vào sofa lười biếng nhìn cậu.

- Đi thử đồ. Dù sao cũng là đám cưới của chúng ta, nên chuẩn bị chu tất một chút.

- Không phải Tại Hưởng đòi đi cùng cậu sao?

- Nhưng mà em có chút muốn anh đi cùng. Không được sao? Hôm đó anh cũng phải đi thử mà. Có thể hay không đi cùng một nơi?

Phác Trí Mẫn chưng ra đôi mắt to tròn, hướng Điền Chính Quốcnăn nỉ.

LiếcPhác Trí Mẫn , Điền Chính Quốc nén không được hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ bé đỏ hồng. Không làm thì miễn cưỡng hôn một chút.

Phác Trí Mẫn lúc đầu có ngạc nhiên như mọi lần, nhưng sau cũng để Điền Chính Quốc tự do lộng hành. Giữ sức không được lâu, cậu khó khăn vỗ lưng hắn. Kiểu như không muốn, còn cố dây dưa thêm một lúc mới bất mãn buông ra.

Phác Trí Mẫn nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Điền Chính Quốc vừa thở vừa bật cười. Hắn vuốt lưng cậu, gắt lên:

- Không được quá thân mật cùng tên kia. Còn cả những người khác!

- Vậy cònTại. . Hưởng cả Hạo Thạc ?

Phác Trí Mẫn vẫn giữ yên tư thế đó để Điền Chính Quốc ôm ấp.

-. . miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng chỉ mình Tại Hưởng. Trịnh Hạo Thạc nên tránh xa một chút.

Điền Chính Quốc trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng.

Phác Trí Mẫn gật đầu, đưa tay ôm Điền Chính Quốc, hai mắt nhắm lại mệt mỏi. Chỉ một lúc liền nằm trong lòng hắn ngủ say. Nhìn người nhỏ bé trong lòng, hắn nửa tức giận, nửa lại yêu thương.

Ba năm trước có hay không chỉ là hiểu lầm?

Thở dài, Điền Chính Quốc như mọi ngày khóa cửa tắt đèn rồi bế Phác Trí Mẫn về phòng của cậu. Hôn lên vầng trán ấy, Điền Chính Quốc chúc cậu ngủ ngon rồi cũng về phòng mà an giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic