Mẩu ngọt #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jihoon có một thằng em tên Park Sonju, nổi tiếng nhất nhì trường vì độ quậy phá và ngu si. Park Sonju cũng có một thằng bạn tên Choi Hyunwook, cũng nổi tiếng nhất nhì trường nhưng vì độ đẹp trai và thông minh.


Chính Jihoon cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao hai đứa lại có thể trở thành anh em tri kỉ của nhau, nhưng anh lại mừng quýnh vì bạn học Choi gì đó lại được thằng em tha về để kèm cặp nó mấy môn tự nhiên.


Nhóc Choi đó lễ phép lắm, ai gọi gì cũng dạ dạ thưa thưa, ăn nói dẻo miệng ngọt xớt. Mặt mày sáng sủa thư sinh, ai nhìn qua cũng yêu mến, cả Jihoon cũng vậy. Nên đôi lúc Jihoon cũng đãi nhóc đó mấy món bánh coi như lời cảm tạ vì đã dạy dỗ thằng em anh nên người, chứ anh lười dạy thằng ngố như nó lắm.


Rồi dần dần Park Jihoon cũng có tình cảm với Choi Hyunwook, cái tình cảm mà vượt qua tình cảm bạn bè. Anh cũng biết được mình "đổ" ngay vào lưới tình của nhóc đó rồi, nên luôn tránh mặt mỗi khi nhóc ta đến nhà.


"Sự tránh mặt" của anh cuối cùng cũng "gây được sự chú ý" của nhóc Choi. Nhóc đâu biết mình làm gì sai mà bị người kia né như né tà, nên rất là khó chịu trong người.


Hyung càng né thì em càng tấn tới !!


Và rồi Hyunwook nghĩ đủ 7749 kế sách tiếp cận tới Jihoon hyung...


Thế là nhóc ta mỗi khi đến nhà Park là lại mang một túi kẹo siêu to, hòng dụ dỗ một tín đồ kẹo ngọt như Jihoon, nhưng anh vẫn kìm lòng mà trốn tránh cậu. Không thành công.


Lần tiếp theo nhóc đến nhà Park là mua một đống gói pate cho chú cún Max, hòng lấy lòng được ba của Max là Jihoon, nhưng anh lại nhờ Sonju lấy hộ mình kèm lời cảm ơn. Không thành công.


Lần kế tiếp nữa nhóc đến nhà Park là sắm một bó hoa oải hương thật to thật đẹp để tặng cô Park, thôi thì lấy lòng mẹ hyung trước vậy.. Nhưng khi mẹ gọi Jihoon xuống thì anh lại kiếm cớ đau bụng, đau chân, đau lưng, đầu gối,... hay đúng hơn là đau tim.. Không thành công.


Choi Hyunwook lần đầu tiên biết tuyệt vọng là gì. Kẹo ngọt không được, pate cho Max không được, hoa hòe cũng không. Nhóc ta phải biết làm sao đây !


Đột nhiên một tia sáng tinh nghịch xoẹt qua đôi mắt nhóc.


Keke, lần này đố hyung trốn khỏi em đấy !


Thế là nay nhóc Choi không đến nhà thằng bạn kèm cặp nó như mọi hôm, điều đó làm Jihoon có phần hơi buồn, mặc dù rất hay tránh mặt nhóc, ừ thì tâm tình con trai đôi khi cũng phức tạp như phái nữ thôi..


Mà con đường đến hạnh phúc thì luôn là con đường đi qua dạ dày, thế là Park Jihoon lọ mọ xuống bếp, lọ mọ tìm kẹo của Hyunwook, và cũng lọ mọ giấu mẹ. Jihoon phải giấu mẹ vì mẹ đã nghiêm cấm anh đụng tay đến bất kì gói kẹo nào trong nhà, 25 tuổi tưởng đâu con nít 6 tuổi không.


Ngờ đâu mẹ ra đột ngột quá chỉ kịp nhét kẹo vào sau lưng. Vừa đúng lúc có một Choi Hyunwook đang đứng sau lưng anh. Jihoon toát mồ hôi lạnh, sao nhóc đó lại ở đây ?


- Jihoonie con đang giấu gì sau lưng đó, đưa cho mẹ coi !


Jihoon khóc không ra nước mắt, lắp bắp như gà mắc thóc.

- Dạ, dạ.. con có giấu cái gì đâu.. ờm ờm.. à con chỉ đang bóp lưng thôi, mẹ biết con đang đau lưng mà.. - Jihoon lấp liếm, đứa trẻ 5 tuổi có khi nói dối còn giỏi hơn cả anh.


- Nhóc Choi, có phải hyung ấy đang giấu gì không ?


Mặt Jihoon nghệch ra luôn, cắt không một giọt máu, bất đắc dĩ quay sang nhìn crush. Chếc mọe, có khi nào nhóc ta định trả thù mình không ???


- Dạ hyung chỉ đang "bóp lưng" thui dì ạ ~


Nghe vậy cô Park mới thôi. Còn Jihoon mừng chảy nước mắt. Lạy chúa Jesus, lạy thánh Allah, lạy đấng toàn năng, nhóc Choi tỏa sáng như một vị thần mà..


Đột nhiên nhóc ta cười khè khè, làm mặt Jihoon méo xịt lại trông đần không tả nổi.


- Keke, em có chụp lại cảnh hyung đang "bóp lưng" làm bằng chứng đó ~


Lúc này thì Jihoon hoang mang dữ rồi, nhóc ấy định tống tiền anh à ?


- Nhóc muốn gì !?


- . . . . . . .


Choi Hyunwook cười tươi rói, một tay cầm chặt lấy cánh tay anh.


- Muốn làm người anh yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net