Hồi 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó trở đi cũng đã qua nửa tháng rồi.

Trong nửa tháng này Candy vô cùng buồn chán.

Vì sao a?

Tại vì ai cũng có việc để làm trong khi việc của cô là "không được làm gì cả"!

Không phải cô không muốn làm. Mà là không - được - làm - gì nha!!!

Nghĩ tới đây Candy có chút rõ khổ.

Có lúc cô muốn được học võ để rèn luyện bản thân, nhưng đều nhận được câu: Hàn nhị tiểu thư sức khoẻ yếu, không thể luyện võ công.

Có lúc cô muốn giúp Hàn Tử Ngọc học về tài chính sổ sách, thì đều nhận lại được câu: Muội không cần học, có gì tỷ nuôi muội.

Có lúc cô muốn học về nữ công gia chính, nhưng cuối cùng đều nhận được câu: Nàng là tiểu thư, sau này còn là phu nhân của phủ tướng quân Lục gia, việc nhà cứ để cho nha hoàn làm.

15 năm sống trong cực khổ bị người thân khinh bỉ bị anh em bắt nạt bị cô chú xem là người hầu còn phải tự chạy hụt mạng kiếm tiền tự học như Candy lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống nhung lụa được yêu thương được sủng hạnh đối với cô mà nói... thật không quen a!

Hỏi cô vì sao không đi tìm những người cô quen cùng tám chuyện ở chung á?

Đơn giản thì là chẳng có ai cả nha!

Những người cô quen ở thế giới này đều có việc của mình hết rồi.

Lý Minh Anh thì đang làm nhiệm vụ của mình, Hàn Tử Ngọc lại đang bàn chuyện làm ăn hai bữa nay, Lục Tử Phong thì đang giải quyết chuyện trong Lục phủ, Tưởng Thanh Nhi gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà cứ tới đạo y quán tìm Sở Thanh Y đàm đạo, Tiểu Nguyệt Tiểu Hoa có việc nên đã xin về quê thăm gia đình, còn Lục Như Lan thì...

Ân, không nên đề nàng ta thì tốt hơn.

Cô không muốn lại một hồi khua môi múa mép với nàng ta làm gì cho mất công mất sức.

Hơn nữa ai biết được chừng nào nàng ta lại muốn "gạo nấu thành cơm" với cô không cơ chứ!

Rõ khổ nha!!

Candy than ngắn thở dài lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày. Cô thật sự quá chán nha, ước gì có ai đó có thể cùng cô nói chuyện cùng cô đi chơi đi dạo phố-

Dạo phố sao?

Candy bỗng sáng mắt ra.

Phải rồi. Dạo phố! Khu phố đông đúc cùng các mặc hàng bày đầy đường ngày đó bỗng hiện lên trong đầu của Candy.

Cô có thể đi dạo phố nha, đi tận hưởng bầu không khí đông đúc có một không hai của thời trung cổ thời xưa.

Và quan trọng hơn, cô có tiền, có thể tự do mua những gì cô muốn mà không cần lo về bất cứ việc gì.

Candy trong lòng không ngừng cười to tung hô về cuộc sống mà mình đang có. Tiền nha, ta tới tiêu ngươi đây!!!

Đứng giữa lòng khu phố, Candy vui mừng và hồi hộp tới mức cô quên mất một việc: Cô căn bản không cần mua gì nha!!

Vì Hàn gia một lông gà vỏ tỏi cũng không thiếu, chứ đừng nói cô còn là ái nhân của Lục tướng quân, không cần cô mở miệng, ngày nào cũng có tất cả mọi thứ đều bày ra trước mắt cô mặc cô chọn lựa.

Nhưng... nếu không tiêu được vào đồ dùng, ta liền tiêu tiền vào đồ ăn!

Từ nhỏ đã phải nhịn ăn tiết kiệm tiền ăn tạm bợ mà sống như Candy chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được cầm tiền mà thoả mãn cơn cuồng ăn của mình như lúc này.

̣Đúng là trong phủ Hàn gia hàng này cô đều có thể ăn sơn hào hải vị, có kẻ cơm bưng nước rót hầu hạ, nhưng cảm giác được tự mình mua đồ ăn này cũng đủ làm cô sướng như tiên rồi.

Candy lượn một vòng khu phố, ăn uống mua sắm tất cả những gì cô thấy, tất cả những gì cô thích, tất cả những gì cô muốn. Cảm thấy đây mới chân chính là cuộc sống nha!

Có tiền không thể mua tiên, nhưng mua cuộc sống như tiên thì hoàn toàn có thể nha!!

Candy vui vẻ hài lòng sau một hồi thực hiện phi vụ tiêu tiền của mình xong, đang chuẩn bị hồi phủ thì từ một góc phố nọ, cô thấy ai đó trông hao hao khá giống người cô quen.

Candy chớp mắt nhìn.

Nàng ta không nên ở đây phải không?

Nàng nên ở trong Lục phủ xử lí tông vụ mới đúng? Không thể có mặt ở đây, nhất là khu phía 'hoa tiên' kia!

Candy càng nghĩ, càng cảm thấy không muốn tin tưởng a. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi theo hình bóng đó tới tận sâu trong con hẻm không một bóng người, tới lúc cô định hình nhìn cảnh tượng xung quanh cũng là lúc cô vừa mất dấu người kia còn vừa bị lạc không biết mình đang ở nơi quái quỷ nào.

"..."

Cô nhẹ nhàng âm thầm tự cho mình một cái tát trong lòng. Mợ nó chứ giờ cô biết phải làm sao đây a? Cô không biết mình đang ở đâu thì làm sao tìm được đường hồi phủ đây. Sao tự nhiên lại tự tìm phiền phức như thế a!!!

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

- Úi, tiểu mỹ nhân, nói chuyện với ta chút đi nha!

Trong lúc Candy còn đang tự mắng mình thì ở phía trước hai giọng nói bỗng chốc vang lên trong con hẻm nhỏ hẹp này.

Một trong hai giọng nói đó lại có chút quen tai nha!

Candy còn chưa kịp nhớ rõ ở đâu nghe được thì hai giọng nói kia lại vang lên, một sợ hãi một trêu đùa.

- Mau... mau buông ta ra!

- Tiểu mỹ nhân, là ngươi trước luôn nhìn ta, có phải đã mê đắm ta rồi phải không?

....Lời này có chút quen tai nha! Nhưng người nên nói câu như thế trong trí nhớ cô lại là người đang phát ra giọng nói sợ hãi kia kìa.

Candy có mộng, hoà một chút hoài nghi, cô nhẹ nhàng từ từ chậm rãi bước tới xem thử...

Lập tức thấy hối hận vì cái tính tò mò không nên có của mình a!

Cô đoán không sai.

Giọng nói mà cô thấy quen kia là của Lục Như Lan. Mà giọng nói tỏ rõ sự sợ hãi kia cũng là của Lục Như Lan luôn!

Chỉ là tình cảnh hiện ra ngay trước mắt cô lúc này... có một lời khó nói hết được.

Cái người cô "không muốn gặp" kia đang đứng ở đó, đang bị ép - vào - tường bị - trêu - ghẹo bởi một nữ nhân khác a.

Cả hai người họ đều chú ý đến cô, đồng loạt quay lại nhìn cô, Lục Như Lan mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Candy, tựa hồ như thể nói cô không nên ở đây.

Còn nữ nhân kia, ây, phải nói tất cả nữ nhân cô gặp ở thế giới này đều thật là thượng phẩm nha. Nếu chỉ dùng từ đẹp thôi thì căn bản không thể mô tả được hết nhan giá trị của họ rồi.

Mái tóc vàng chanh tuỳ ý cột cao hình đuôi ngựa, đôi mắt xanh đen lấp lánh như những con đom đóm trên cánh đồng, thân hình đạt chuẩn một siêu mẫu với khuôn mặt khẽ pha chút ngoại quốc ấy lại càng mang thêm sự mê người yêu nhân.

Candy muộn màng nhận ra.

Cô thật sự không thể tin nổi vào chính bản thân mình luôn.

Cô thế mà có thể nhìn nhầm Lục Như Lan thành Lục Tử Phong mới ghê chứ?

Rõ ràng khí chất như thế, rõ ràng chiều cao như thế, rõ ràng từ đầu đến chân như thế-

Thôi được rồi! Ít nhiều gì hai người họ cũng là tỷ muội thân sinh, giống nhau cũng là chuyện bình thường-

Cái *** ấy!!!

Lục Tử Phong và Lục Như Lan một chút đều không giống nhau có được không?

Đừng có đem người cô vừa 'thích' biến thành kẻ đào hoa kia!!! Cũng đừng có đem người không biết xấu hổ đó thành nữ nhân ngầu lòi của cô!!!

Candy trong lòng không ngừng phun tào chính bản thân mình không biết bao nhiêu lần. Không chú ý tới có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, đợi đến khi cô giật mình bởi cái nhìn thì cũng là lúc người đó triều cô mỉm cười nói.

- Vị này chắc là Hàn nhị tiểu thư phải không?

Nàng ta dừng đôi chút, miệng khẽ nâng lên thành một nụ cười câu nhân.

- Là ái nhân của Lục tướng quân Lục Tử Phong ấy nhỉ?

Candy đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt cô bỗng lạnh đi đôi chút, nhưng đối với người bị nhìn thì nó như chỉ là ánh nhìn của một cô mèo con.

- Ây, nàng không cần nhìn ta như thế! Ta biết hôn tử của nàng, cũng biết rõ tỷ tỷ nàng là ai. Quan hệ giữa bọn ta cũng không tệ đến mức ta có thể ra tay với người mà hai người họ quan tâm đâu!

Nàng ta nói, cố tỏ ra mình vô tội và sẽ không làm hại cô. Candy bán tính bán nghi, nhưng còn chưa để cô kịp suy nghĩ thêm thì từ đuôi mắt cô thấy rõ cảnh Lục Như Lan đang cố nép người chạy trốn. Nữ nhân kia đưa nhiên cũng nhìn thấy, mà nàng chỉ đơn giản dùng hai ba bước chân đã cản bước được nàng ta, còn giễu cợt đạo.

- Áy nha, Lục nhị tiểu thư đây là muốn đi đâu nha? Chúng ta còn chưa hảo hảo nói chuyện đây?

Lục Như Lan mặt hơi biến sắc, nàng cao giọng nói, chất giọng... có chút run thì phải.

- Ta... ta... ngươi cũng nói quan hệ của ngươi và tỷ ta không tệ, vậy thì tại sao ngươi lại như vậy đối với ta? Không sợ tỷ ta sẽ tìm ngươi hỏi tội sao?

Candy mắt cá chép nhìn, đây chắc chắn không phải người muốn "gạo nấu thành cơm" với cô khi đó. Chắc chắn không!!

Mẹ nó Lục Như Lan coi trời bằng vung đâu rồi? Kẻ đào hoa ngông cuồng tự cho là đúng đó giờ đang ở đâu? Cái người con gái khuê nữ e thẹn xấu hổ này là ai?

Giả!!! Là giả!!! Chắc chắn là giả a!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC