[Mạnh Duy] Tình Của Duy [9] - Duy 'Lại' Dỗi Rồi! - Sinh Nhật Hồng Duy 13062019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là toi thích 1 Didi ưa hờn dỗi mà thoi ^^!

---------------

Trong group náo nhiệt chuyện đội 1 cùng các thầy đi ăn mừng người có sinh nhật trong tháng 6, là một thành viên trong hội "xem đồ ăn là sinh mệnh" như tôi thì tất nhiên không bỏ qua rồi.

Trời chập tối tôi tí tớn chạy xe sang đội 1, ồ, anh Duy đã quần áo chỉnh tề ngồi ngay thềm nhà này.

"Di ơi, hôm nay sinh nhật đi ăn nhà hàng ha? Di bao hả?"

"Ừ." Anh không mặn không nhạt trả lời.

"Ủa gì dợ? Sinh nhật mà cái mặt như khỉ ăn ớt dợ?"

"Còn gì nữa, thằng nào đó không có một chút tin tức chứ gì." Anh Trường ngồi vắt vẻo trên bàn vừa cột dây giày vừa khinh bỉ nói. À, là Văn Trường, không phải Xuân Trường :)))

"Nay Hà Nội có trận mà, chắc anh Mạnh đi xem đội đá."

"Xem đội đá thì không nhắn nổi cái tin chúc sinh nhật à?" Anh Tài ngồi ở ghế, chân vắt chéo, tay bấm điện thoại.

"Bớt đốt nhà, không phải nhà ai cũng như nhà anh mày đâu." Anh Tuấn Anh đi ngang qua gõ đầu anh Tài một cái rồi đi về phía anh Duy, nói, "Chắc lại giả vờ quên thôi, không sao đâu, trước kia sinh nhật Huy anh cứ giả vờ quên rồi quên thật, đến sáng ngày hôm sau giật mình nhớ ra mới chúc đấy, Huy cũng có ý kiến gì đâu."

"Đâu ý kiến gì đâu, chỉ khủng bố thằng Trường đến mức nó phải khóa máy, chạy sang phòng tao cầu cứu, bảo tao gọi điện cho thằng nhà mày xác nhận nó không có liên lạc gì với mày để thằng kia khỏi khủng bố nó nữa." Anh Vương từ trong phòng đi ra thản nhiên nhún vai nói một tràng.

"Ủa anh cũng dính hả? Nghe bảo anh Trường gọi cho anh Phượng cầu cứu nữa. Em cũng dính này, mà nhìn anh Trường quỵ lụy mình cũng vui phết." Thanh Hậu tỏ vẻ đắc ý.

"Ồ, ra không phải mình tao bị thằng híp cầu cứu à." Anh Lương như bừng tỉnh.

"À, cái năm anh Tuấn Anh ở bên Nhật á hả? Nghe bảo anh Trường đi cầu cứu cả câu lạc bộ chứ có bỏ xót ai đâu, ai có khả năng hay không có khả năng anh Trường cầu hết." 

Tôi chợt nhớ sự vụ đình đám năm ấy, nhớ đến đôi mắt híp tịt vì mất ngủ của anh Trường lại bật cười. Ông nợ đời nợ kiếp nhà Anh Huy rồi, có chuyện gì cũng bị gọi hồn, lúc đó vui phải biết.

"Sao anh không biết gì hết vậy?" Anh Tuấn Anh ngáo ngơ hỏi ngược lại.

"Ai dám nói với anh, để anh Huy xử trảm à? Vợ anh chẳng hiền tí nào." Anh Duy bĩu môi nói.

"Huy hiền mà." Anh Tuấn Anh cười xòa.

Chúng tôi cạn ngôn.

Vợ ông hiền lắm!

"Xong hết rồi chứ hả? Đi thôi không thầy đợi." Khi đã thấy đông đủ anh Duy đứng dậy muốn đi.



Lúc đến nhà hàng, Minh Bình rì rầm bên tai tôi.

"Này, ổn không ba? Đi ăn sinh nhật mà mây đen phủ dày vậy ai dám ăn?" 

"Không ăn thì về." Tôi nhướn mày nhìn cậu chàng.

"Ngu đâu mà về."

"Thế sao ý kiến quài dị."

"Ủa chớ gì mà bà xỏ xiên tui miết dị."

"Mày sống đừng lỗi với chị xem chị có xiên mày không."

"Bà ít có lỗi."

"Tao lại vả cho phát méo hàm."

"Đó đó, anh Tuấn Anh ơi..."

"Anh anh cái qq, chắc tao sợ ổng." Tôi cắt lời Minh Bình.

"Tụi bây có thôi đi không?" Anh Vương lên tiếng giải quyết vấn đề.

Chúng tôi cũng vì thế mà im lặng tìm chỗ ngồi.

Mọi người cũng ngồi vào chỗ ngay ngắn.


Sau khi làm thủ tục thổi nến các thứ, chúng tôi bắt đầu đánh chén.

Anh Duy vẫn rất vui vẻ, nhưng nụ cười thì méo xệch, cứ chốc lát lại nhìn cái điện thoại, đến mức anh Lương phải giật lấy cái điện thoại cất đi, bảo: "Lo ăn đi, điện thoại suốt thôi, lát về gọi cho người ta một cuộc là xong, mày còn giá đâu mà lo."

Chúng tôi nghe xong chỉ biết bấm bụng nhịn cười, cười bung ra đấy thì cả đám ăn cám là có.



Sau khi về nhà nhóm chat dâu rể con cái HAGL lại được dịp náo loạn.

Vương tử

cấp báo HN

bão cấp 10 đang đến nha


Vato

đù

t đang ở HN luôn đó

nghe tin đâu dị ba?


Thanh chó đốm

ủa ủa có thấy gió bão gì đâu ba?


Trường híp

lại thằng HN nào gây nghiệp rồi?


Hoàng tử cuksuk

gì mà thằng HN nào gây nghiệp?

có mà mày gây nghiệp đấy


Copu

chơi phép loại trừ thì chỉ còn mỗi thằng mạnh chứ ai đâu :)))

chia tay cái n.gu hẳn híp nhở


Trường híp

mày im đi!


Mạnh không gắt đã xóa Di Pinky ra khỏi nhóm


Vato

nay mạnh ăn gan hùm rồi :)))


Út không phải út

chia tay không ai cản luôn :)))


Mạnh không gắt

mai em đi cùng toàn thanh vô vinh

đừng ai nói với duy nha

nay mọi người chịu trận giúp em cái


Vương tử

ủa tụi tao là cái chỗ hứng gió bão cho mày hả

chuyện đếch gì cũng tụi tao hứng vậy?


JAV công tử

hay mạnh cứ nhắn cái tin chúc duy đi rồi mai tính

không duy nó lại nghĩ lung tung


Mạnh không gắt

không sao đâu anh

vậy nha

mọi người giúp em

Mạnh không gắt đã thêm Nguyễn Phong Hồng Duy vào nhóm

Mạnh không gắt đã đổi tên Nguyễn Phong Hồng Duy thành Di Pinky

Mạnh không gắt đã offline


Di Pinky

???


Vương tử

hỏi hỏi qq

mày làm khổ đời thôi duy ạ


Út không phải út

ngưng cuksuk ông anh :)


Di Pinky

em có làm gì đâu???


JAV công tử

thôi

đã thế thì để mai giải quyết đi

đi ngủ hết nha

anh đi kiểm tra đấy

duy không có nghĩ lung tung gì nha

mạnh nó bận công việc thôi


Di Pinky

vâng

bận đi với trọng


Hoàng tử cuksuk

mày có thôi ngay cái vụ ghen với trọng đi không!


Di Pinky

à

em sai

em xin lỗi

mọi người ngủ ngon

Di Pinky đã offline


Hoàng tử cuksuk

nhà chúng mày yên lành cho tao nhờ được không T^T


JAV công tử

ổn cả thôi mà

chúng nó lớn tự lo được

huy đi ngủ đi

giải tán mấy đứa


Mọi người đã offline


Chiều hôm sau chúng tôi cũng đặt chân đến Vinh.

Cửa thang máy vừa mở chúng tôi đã thấy gương mặt tí tớn của anh Mạnh, còn khuyến mãi cái nụ cười răng khểnh thương hiệu.

"Chào mọi người." Sắp bị trảm còn có tâm trạng vẫy tay chào thân thiện.

"Chúc anh bình an." Tôi là đứa đầu tiên rời khỏi thang máy.

"Chào cậu rể."

"Chào anh Mạnh."

"Chúc may mắn."

Mọi người nhao nhao rồi ai về phòng nấy. Nói là về phòng chứ thật ra là nhiều chuyện. Phòng nào cũng hé cửa xem phim tình cảm miễn phí.

Anh Duy không nói không rằng cứ vậy đi về phòng.

"Duy... Duy~ Duy!" Anh Mạnh lẽo đẽo theo sau gọi anh Duy, đến tận khi anh Duy đến cửa phòng mới bị anh Mạnh kéo lại

"Đến đây làm gì?"

"Đến mừng sinh nhật với Duy nè."

"Sinh nhật tui hôm qua rồi."

"Vậy thì là bù sinh nhật cho Duy nè."

"Tui không cần!"

"Thôi mà, giận vụ không chúc sinh nhật á hả? Mạnh không quên đâu, chỉ là Mạnh thấy chúc thôi thì đơn giản quá nên mới đến tận nơi gặp Duy nè."

"..."

"Đừng giận mà, tối đưa Duy đi dạo hết cái thành phố này luôn, Duy muốn gì Mạnh chiều tất."

"Biết đường đâu mà đi."

"Duy chỉ cần đi theo thôi Mạnh thôi, mọi chuyện còn lại để Mạnh lo." Anh Mạnh tự tin vỗ ngực mình.

"Đang ở đâu đấy?"

"Ở ngay trong khách sạn này luôn, nhưng tầng trên, tầng này nhà Duy bao trọn rồi."

"Ờ, về nghỉ đi, Duy đi tập rồi về tính."

Ủa vậy là hết giận á hả? Ủa sao giống mấy con bánh bèo dị ba?

"Tuân lệnh!" Anh Mạnh đưa tay lên chào kiểu quân đội.

"Thôi đi, mũ cối không sao mà bày đặt." Anh Duy quay người đi vào phòng.

Còn con người đứng ngoài thì cười ngốc, nhảy chân sáo đi vào thang máy.

Con người yêu vào rồi quái gở kiểu gì ấy nhỉ?

Khó hiểu quá, mà tôi cũng không muốn hiểu nên thôi.

Ơn trời là mây đen cũng đã rời khỏi Duy, vào phòng đánh một giấc đã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net