❀ o2 ➳ #meen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

customer; _NICCHI

✦✧✦✧✦✧

Nhiều đêm tôi tự nằm đấy, ngẩn người ra đấy rồi lại nghĩ vu vơ về những điều viễn vông không bao giờ xảy ra giữa tôi và cậu. Giả sử đi, đơn giản thôi, ví như một cái nắm tay này. Hay một cái bẹo má, xoa đầu hay một cái ôm "tình bạn" cũng được. Tôi không tài nào làm lơ cái vẻ mặt đẹp trai và tâm hồn non nớt hoàn toàn trong sáng của Wakatoshi được, không bao giờ được!

Khác với sinh vật gần như là đơn bào (nhưng được cái đô con) đó, tôi – Sakimaki Yumeko – lại là đứa con gái có cái não to hơn người bình thường. Mà ngộ lắm, trung ương thần kinh của tôi thiếu dây tỉnh táo khi gặp cậu ta, rớt mất dây liêm sỉ và trung ương thần kinh gần như không hoạt động luôn. Tóm cái váy lại là khi gặp chủ công của câu lạc bộ bóng chuyền nam Shiratorizawa, tôi sẽ nửa tỉnh nửa mê như đi trên mây này; phải tự đấu tranh tư tưởng để không nhào đến ôm hôn cậu ta này; đáng nói nhất là khả năng ngôn ngữ của tôi cũng bị tước đi luôn mới ghê chứ.

Bình thường nói chuyện với thầy cô, đàn em, bạn bè, gia đình, hàng xóm,... thì tôi sẽ đóng vai nữ sinh thông thái hiền lành thục nữ. Nhưng riêng với Wakatoshi thì tôi lại vào vai một con đầu đất chỉ biết lắp bắp không nói nên từ. Ôi, ta nói nó quê gì đâu!

Ừm, tôi thừa nhận não bộ mình có nhỉnh hơn người khác ở nhiều khoảng, cơ mà nhắc đến chuyện đường tình duyên thì chất xám tôi lại đổ xuống tận ruột thừa như cá rơi xuống thác vậy. Quạo dễ sợ quạo.

Người ta bảo yêu vào là ngu. Và tôi là thực thể điển hình được vũ trụ sử dụng triệt để với mục đích chứng minh điều đó. Số tôi nó khốn đốn thế đấy mọi người ạ.

Bằng chứng thì tôi sẽ kể ra từ từ, ai cũng được nghe hết nên không cần chen nhau đâu. Trở lại một chút, như đã nói bên trên thì tôi là một đứa con gái đang yêu. Ba mẹ tôi không cho tôi yêu sớm, cơ mà thời tới cản không kịp mọi người ạ.

– Yumeko!

– Hửm?...

– Cậu làm gì mà nhìn con người ta ghê thế?

Tendou Satori từ bên cạnh chui lên trước mắt tôi, ngang nhiên cắt ngang suy nghĩ cũng như chen vào che hết cảnh người tôi thương đang uống nước. Tôi không nói thôi chứ nó gợi cảm vờ lờ ra đấy nha!

– Mắt tớ, tớ thích nhìn gì thì mặc tớ.

Tôi nghiêng người về một bên, vất cái khăn bông lên vai cậu ta rồi tiếp tục săm soi từng milimet trên người Wakatoshi. Ui, quên, phải hold lại đã! Không được mất giá!

– Ừ thì không nói. Nhưng mà... cậu có biết mình đang chảy dãi không thế?...

Tôi quay đầu một cách máy móc về phía sau, tức là nơi mà cậu chuyền hai kiêm cả pinch server của Shiratorizawa – Semi Eita – đang đứng. Rồi một loạt hành động như lau miệng, trừng mắt, bổ nhào tới rồi kéo mặt kéo tóc tên đáng ghét đã được tôi hoàn thành trong giây lát.

– Í da! SemiSemi làm Yumeko tổn thương rùi kìa~

– Tớ chỉ nói sự thật thôi mà!

Ngay sau khi vừa có ý định lên cẳng chân hạ cẳng tay, cả người tôi đã bị Semi nắm cổ áo lôi ra chỉ trong tức khắc. Tức đấy, nhưng được cái tôi vẫn kịp cho cậu ta ba vết đỏ ngay bên má phải. Cũng vừa lắm. Tôi công nhận Semi là một người tốt, cào cậu ta tôi cũng hơi xót nhưng mà hình tượng quan trọng lắm các bạn ạ. Cua người ta mà mất thể diện, mất hình tượng là coi như tự đào đất chôn mình đấy.

– Sau này mà nói câu nào giống vậy nữa tớ cho cậu tập riêng một mình nha!

– Gì?—

Xin lỗi Semi nhưng tôi có quyền ưu tiên. Hơi lạm dụng chức quyền nhưng xét trên giấy trắng mực đen thì tôi vẫn là quản lý của cái câu lạc bộ này mà. Láo nháo tôi méc huấn luyện viên. Hậu phương vững chắc phải biết tận dụng, đấy mới là người khôn ngoan.

– Còn cậu! Cười nữa coi chừng tớ cầm băng quấn cậu thành xác ướp luôn á?

Tendou lập tức bụm miệng, tận dụng cặp giò dài hơn mét tám, gần mét chín của mình nhanh chóng lủi đi.

– Sakimaki-san.

Một bàn tay đặt lên vai khiến tôi gần như nín thở ngay tắp lự. Dù chỉ mới giây trước tôi vẫn đang đứng thở từng ngụm khí lớn vì vừa xông pha chiến trận với Semi Eita. Xem tôi lúc này có khác gì công chúa tóc xù sau khi đánh giặc không? Sao cậu cứ nhắm mấy lúc tôi rũ rượi mà mò đến thế hả Ushijima Wakatoshi?

– À... Vâng?

Giọng tôi nhẹ tênh, thoáng nghe mềm mại và ngọt hơn cả mật. Công nhận là khác hẳn với ban nãy. Nghe có hơi phân biệt đối xử ha? Cơ mà kệ đi, quan tâm làm gì, tôi cũng đâu có cố ý làm vậy đâu.

– Huấn luyện viên bảo tôi gọi cậu.

– Ư-Ừm! Cảm ơn cậu nhé, Wakatoshi-kun!

Tôi co chân chạy phắn đi. Lòng vừa tủi vừa hờn. Wakatoshi là đồ đại ngốc! Bộ cậu không thể nào chủ động bắt chuyện với tôi à, không thể hỏi thăm hay nói với tôi một câu chào buổi sáng luôn sao? Đúng thật là!!!

Tôi gặp Wakatoshi vào ngày đầu tiên nhập học của học sinh năm hai. Là một học sinh giỏi quốc gia và chuyển trường từ thủ đô Tokyo, tôi đã thành công vào học tại Shiratorizawa và chẳng có lấy chút khó khăn gì. Cứ ngỡ mình vẫn sẽ tiếp tục hành trình làm một nữ sinh thông thái gần như là hoàn hảo nhưng sự xuất hiện của câu lạc bộ bóng chuyền đã đập tan suy nghĩ đó. Do tò mò với những chiến tích và danh tiếng của câu lạc bộ mà tôi đã đến và xem thử một trận đấu tập của họ với một trường khác.

Tôi đã gặp được Wakatoshi – chủ công của câu lạc bộ.

Ấn tượng đầu tiên không quá đáng kể. Lúc đó tôi chỉ xem cậu ta như một tên to con, mặt không cảm xúc với thứ sức mạnh kinh hồn. Ừ đấy, coi cậu ta đập bóng mà tôi phát hoảng mấy lần. Thông cảm, tôi não to chứ tim có to đâu.

Có thể nói tôi biết cậu ta là từ câu lạc bộ bóng chuyền, nhưng có gì đó thôi thúc tôi tìm hiểu thêm về cái con người rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc đó. Thế là tôi tận dụng các mối quan hệ với thầy cô rồi thành công nộp đơn trở thành quản lý của đội bóng chuyền. Dần dà về sau thì tôi mới có dịp làm quen, rồi mới nhận ra Wakatoshi khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Với tư cách là bạn cùng lớp và quản lý tối cao, Sakimaki Yumeko tôi xin đính chính rằng chủ công câu lạc bộ bóng chuyền Shiratorizawa chính là một tên ngốc, một tên ngốc chân thành.

Ushijima Wakatoshi là một gã khổng lồ với cái thân cao tận mét chín, hơn tôi cả quả đầu những thật chất lại là một người khá thật thà (mặc dù cậu ta vẫn trầm tính như tôi nghĩ), và có phần hơi ngố. Là kiểu người thẳng thắn, có gì nói đó nên tôi đã có cảm tình với cậu ta từ sớm. Tính ra Wakatoshi cũng không bao giờ lạm dụng chức danh đội trưởng mà chèn ép các thành viên câu lạc bộ, ngược lại, chính sự tự giác và kiên trì vốn có của cậu lại là nguồn động lực thúc đẩy cả đội. Tôi nể Wakatoshi lắm. Đúng là tên ngốc chân thành.

Nhưng có một điều tôi vẫn không tài nào hiểu được, từ khi nào mà lòng ngưỡng mộ của tôi lại trở thành tình cảm yêu đương nam nữ. Quái thật.

À mà, tôi có nói ở trên rồi mà nhỉ. Người ta bảo yêu vào là ngu. Và tôi là thực thể điển hình được vũ trụ sử dụng triệt để với mục đích chứng minh điều đó.

...

– Tendou! Semi! Tớ có việc nhờ hai người đây!

Tôi đập bàn một cách hào nhoàng, tự tin ngồi ở phía đầu như boss một công ty làm ăn lớn. Tình hình hiện tại đang rất gấp nên dù tôi không phải boss thì phi vụ tôi sắp nói đây vẫn vô cùng quan trọng!

– Tớ xin tuyên bố mình sẽ chính thức theo đuổi Ushijima Wakatoshi!!

Hai tên kia vỗ tay, mặt cố tỏ ra một vẻ ngạc nhiên gượng gạo rồi cười cười bảo tôi cố lên nhé. Ủa, xí, từ từ. Có gì không đúng.

– Các cậu chúc suông thế làm gì? Phải giúp tớ chứ?

Đấy, lại đổ mồ hôi hột. Tôi nói gì nghe nghiêm trọng lắm à, hay do mặt tôi đáng sợ quá?

– Ê, xí, đừng bảo là—

– Các cậu phải nghĩ cách giúp tớ chứ gì nữa! Chỗ anh em bạn bè thân thiết, giúp đỡ nhau tí coi!

Cho dù không quá hưởng ứng nhưng ít ra họ vẫn góp sức phụ giúp tôi được tiến đến gần Wakatoshi hơn. Có Tendou giúp đỡ, tôi coi như tiến được một bước xa. Semi bình thường là một gã đàn anh tốt, nhưng khi thấy chắn giữa của câu lạc bộ hoạt động sôi nổi hơn cả mình thì tính cạnh tranh của cậu ta lại bùng lên như núi lửa phun trào. Dù gì cả hai cũng đều là kiểu người thích ganh đua nên tôi cũng mặc kệ. Ganh gì thì ganh, đừng phá chuyện quan trọng của tôi là được.

– Nè!

Tôi hớn hở đưa tập giấy được gói kĩ càng trong phong bì ra giữa bàn. Vô cùng tự hào về thành quả tôi đã giành suốt ba đêm để thầu. Thành tựu lắm đấy nhé.

– Cái gì đây? Tài liệu hả?

– Không, nhìn giống hồ sơ phỏng vấn xin việc hơn.

Khóe mặt tôi giật giật. Sao cảm giác như mình đang bị xúc phạm ấy nhỉ?

– Sai hết rồi! Này là thư tỏ tình!

Tôi phổng mũi. Với chức danh học sinh giỏi quốc gia, tôi đảm bảo mọi điều về mình bao gồm cả tình cảm của tôi đối với Wakatoshi đều được ghi chép lại vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ! Chắc chắn không thiếu chút gì hết.

– Cái tệp này bao nhiêu trang đây?...

– Hai mươi bảy trang, năm bốn mặt!

– Hai mươi bảy trang này là thư tỏ tình á???

– Ừm! Ngốn tận ba đêm của tớ mà lại!

Trong khi tôi vẫn đang tự tán thưởng bản thân bằng vô số từ ngữ hoa lệ thì Semi đã vỗ lên vai tôi, mặt cậu ta trông cứ như nào ấy, bất lực... chăng?

– Yumeko này, tớ hỏi thật lòng nên đừng buồn nhé.

– Sao vậy?

– Cậu có biết thư tỏ tình được viết như thế nào không?

– Thì—

– Khoan, khoan. Đợi chút đã, SemiSemi. – Tendou cắt ngang tôi ngay khi vừa mở miệng. Cậu ta quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi một câu đầy trịnh trọng. – Cậu có biết viết thư không?

Tôi nghệch mặt. Ờ thì tôi không biết thật nhưng nó có liên quan gì à?

– Không...?

– Biết ngay mà. Ai đời đi viết thư lại viết tận hai mươi mấy tờ như cậu chứ!

– Ể?—

– Chuyển sang kế hoạch B đi Yumeko. – Semi vỗ vai tôi, giọng cứ rầu rầu.

– Thế còn thư tỏ tình của tớ?

– Tớ sẽ đem cho bọn nhóc xử lý giúp cậu.

Kế hoạch B như đã đề cập ở trên là chính là điều tôi không mong muốn nhất. Lạy trời, tôi có não to như gan tôi lại bé tí! Muốn tôi gặp mặt Wakatoshi rồi tỏ tình trước mặt cậu ta luôn hả, còn lâu lắm ạ. Nhưng dù tôi có muốn bỏ thì Semi cũng không cho tôi bỏ, cậu ta uy hiếp tôi.

Nếu mọi người thắc mắc tại sao tôi lại không dám tỏ tình thẳng mặt Wakatoshi thì tôi cũng trả lời luôn: Tôi ngại.

Ai nghe xong lý do mà cười là tôi phang cho cây baton móp đầu đấy nhé.

...

– Yumeko-san, hôm nay tui có việc làm thêm nên cậu thay tui trực nhật một hôm được không? Tui sẽ khao cậu ăn trưa hai ngày luôn!

Tôi nhìn cô gái đứng trước mắt đang thành tâm cúi người cả bốn mươi lăm độ mà không nỡ lòng từ chối. Cô này là bạn cùng bàn với tôi, tính cách chất phác thật thà nên tôi thích cổ lắm. Bọn tôi cũng tiếp xúc nhiều do lực học của cổ không được cao, thế nên giáo viên giao cổ cho tôi quản lý luôn.

– Cậu trực chung với ai thế?

– Ushijima-kun á!

Chơi với nhau được hai năm rồi, việc cổ biết tôi thích Wakatoshi cũng là lẽ thường tình. Cơ mà lôi cậu ta ra để buộc tôi không được từ chối thì bạn cũng được lắm rồi đấy bạn hiền. Chờ đi, hết hôm nay rồi hai ngày sau tôi đì bạn gãy cổ nhen!

– Yumeko-san thích Ushijima-kun mà, nhân lúc chỉ có hai người thì tỏ tình luôn đi!

– Dễ thế thì tớ đã nói từ ba đời tám hoánh rồi gái ạ...

– Thôi mà, đừng có ngại nữa. Tui thấy Ushijima-kun cũng có tình ý với cậu hay sao á, thử nói thì cũng đâu mất gì đâu nè. Thành công thì lại có được cả anh bạn trai luôn, quá hời!

Tôi chớp chớp mắt. Trong lòng cứ ngứa ngáy như bị ai cù. Có nên nghe lời cổ mà lên luôn không ta?

– Wakatoshi có tình ý với tớ... à?

– Ừa! Hai người chung một câu lạc bộ nè, lại còn học chung một lớp, thời gian tiếp xúc với nhau chả phải là quá nhiều luôn à? Cả trường này không phải nữ sinh nào cũng được tiếp xúc gần với Ushijima-kun như cậu đâu. Mưa dầm thấm lâu; lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà!

Cổ vỗ vai tôi, nói thêm mấy câu khích lệ rồi xách cặp phắn đi luôn.

– Cố lên nha Yumeko-san! Cầu cho thần Cupid phù hộ cậu!

Tan trường rồi nhỉ. Ban nãy Wakatoshi và các thành viên câu lạc bộ đã bị huấn luyện viên gọi đến phòng thể chất rồi (dù hôm nay không có lịch tập), không rõ khi nào sẽ trở lại nên chắc tôi cũng nên bắt đầu công việc của mình thôi. Tôi lẳng lặng đi ra ngoài, bắt đầu thì nên lấy xô nước về trước đã, sau đó rồi hẵn quét dọn ha. Mà mấy cây chổi để ở đâu ấy nhỉ, tôi ít khi trực lớp lắm nên thông cảm nha.

Hầu hết quãng thời gian sau tan trường của tôi sẽ là những buổi học thêm với các giáo viên bộ môn. Shiratorizawa vốn đâu chỉ quan tâm mỗi thể thao, điểm đầu vào và học sinh của trường cũng đều thuộc loại giỏi đấy chứ. Đặc biệt là một đứa học sinh giỏi quốc gia như tôi thì sẽ được đặc cách có các buổi học để củng cố và nâng cao kiến thức luôn đó. Sướng ghê chưa. Nhưng sau khi tham gia câu lạc bộ thì các buổi học được giảm bớt hẳn, tôi không rõ lý do cơ mà được gặp Wakatoshi nhiều thì tôi vui lắm! Mà nhắc mới nhớ, gần đây tôi với cậu ta nói chuyện với nhau nhiều hơn trước luôn á! Nhờ Tendou, Semi với bọn nhóc hết đó! Mặc dù vẫn có nhiều lúc nội dung có hơi lệch nhau nhưng Wakatoshi vẫn—

– Á!?—

Tôi sượt chân, do còn đang xách cả xô nước hơn gần hai lít nên trọng lượng cả cơ thể dường như đều bị thay đổi khiến tôi hết ngả về phía sau thì lại nghiêng về phía trước. Ôi, đất mẹ ơi con đến với mẹ đây—

– Cậu không sao chứ?

– Wa-Wa-Wa-Wakatoshi-kun?!

A a a...!!! Wakatoshi đang đỡ tôi nè nhân loại ơi!! Vũ trụ thấy không vũ trụ ơi?!

Tôi vội vàng rời khỏi vòng tay của cậu ta, cúi người xin lỗi cả trăm lần mặc cho cậu đã nói không có gì ngay từ câu xin lỗi đầu tiên.

– Mà Sakimaki-san, tên tôi chỉ có một âm Wa thôi.

– À, cái đó— Tớ biết, tớ biết chứ! Tại, tại ban nãy tớ hơi hoảng nên, ờ, ừm... xin lỗi cậu!!

Mày là con người đấy Sakimaki Yumeko!! Nói năng cho giống con người xem nào! Coi mày lúc này có khác gì con vẹt đang tập nói không hử?! Nếu có thì chắc nó nói mượt còn hơn mày đấy, ngốc ơi!

Wakatoshi cũng gật đầu rồi thôi. Cậu ta giúp tôi cầm xô nước về lớp trước, còn tôi chỉ biết lẽo đẽo theo sau, mặt cứ cắm xuống đất như thế suốt cả quãng đường. Có hai đứa như thế này thôi thì ngại thật đấy. Bình thường thì còn có đám người ở câu lạc bộ nên không khí không im ắng như lúc này đâu. Lạ quá. Tôi không quen...

Hai đứa chúng tôi cứ thế làm việc trong im lặng. Mặc dù tôi rất ưa những chỗ tĩnh lặng nhưng khi ở bên Wakatoshi thì tôi lại muốn nói thật nhiều, thật nhiều. Muốn nói cho cậu ta biết tôi thích cậu ta như thế nào; nói để cậu ta biết tôi muốn cùng cậu ấy ra sao; nói để cậu ta hiểu được tôi; nói để cho lòng dỡ nặng, để âu lo vơi dần. Nhưng tôi không làm được. Cổ họng tôi cứ như bị hòn sỏi chắn ngang, chỉ có thể bập bẹ đối đáp những câu ngắn mà chẳng thể nói ra lòng mình.

– Sakimaki-san.

– Vâng?

– Khi nãy Tendou có bảo cậu có điều muốn nói với tôi.

Wakatoshi nhìn tôi, đôi mắt thoạt nhìn trông dữ dằn như loài ưng trắng nhưng thật chất lại dịu mỏng chẳng có gì ngoài sự chân thật và thành tâm.

– Điều tớ muốn nói à... Thật ra thì nó giống một câu hỏi hơn ấy. – Tôi gãi gãi má, tay kia giống sau lưng, níu láy tà váy như nắm được cọc gỗ khi gặp lũ.

Cậu ta vẫn nhìn tôi, ánh mắt không hề thay đổi.

– Thật ra thì từ khi gặp cậu, tớ vẫn luôn tự hỏi...

– ... Không biết bao lâu nữa thì Wakatoshi-kun mới thích tớ nhỉ?

Tôi mím chặt môi. Tôi vừa nói ra rồi! Thở chậm lại nào; não ơi đừng quấy; tim ơi đừng nhảy! Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào, Sakimaki Yumeko!!

– Cậu nói gì thế?

– Hể?

– Tôi thích cậu mà?

Tôi chớp mắt. Cái gì cơ? Tôi vừa nghe cái gì đấy? Cái quái gì vừa lọt vào màng nhĩ tôi vậy? Ôi mẹ ơi, con có nghe lầm không?! Ushijima Wakatoshi thích tôi á??? Thích tôi? Cậu ta vừa nói thích tôi á hả?!

– Xí, xí, xí đã! Wakatoshi-kun, cậu vừa nói thích tớ, á?

– Ừ?

Tôi câm nín luôn. Khổ quá, não ơi! Mày đừng quấy nữa, để tao suy nghĩ xem nào! Sao cậu ta nói thích tôi như thể đang nói thích mấy con thỏ ở sau trường vậy??? Đúng tự nhiên luôn á? Bộ với mấy tên trầm tính thì chữ "thích" nó dễ nói vậy luôn hả?

– Tôi thích Sakimaki-san. Thích cả mọi người trong câu lạc bộ nữa.

A? Ra vậy.

Tôi. Hiểu. Rồi.

Tôi hiểu nhầm định nghĩa của Wakatoshi về chữ "thích" rồi. Tôi sai được chưa!? Sai từ đầu đến đích luôn! Cơ mà, con mẹ nó, tôi không xin lỗi đấy! Tôi vẫn thích Ushijima Wakatoshi ạ...

Tối hôm đó tôi nằm trên giường, khóc như mưa. Yêu phải tên ngốc này làm tôi thấy IQ của mình bị tuột quá đi mất. Học sinh giỏi quốc gia à, vứt, vứt hết. Đáng ra từ đầu tôi không nên lôi cái danh đó vào, cứ ngỡ là học sinh giỏi thì cái gì cũng biết, giờ thì biết được là mình hiểu nhầm người ta từ đầu đến cuối luôn. Ha ha.

Ngu chưa con.

Tôi ụp mặt vào gối, cứ thế khóc cả đêm. Buồn đấy, nhưng tôi vẫn không giận cậu ta được, tôi giận mình cơ. Biết là cậu ta vốn hiểu mọi việc theo nghĩa đen nhưng tôi không ngờ là cậu ta lại ngố như vậy luôn á? Tôi thề tôi không hề nghĩ đến chuyện mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy từ cậu ta. Cậu làm tôi bất ngờ đấy.

Cơ mà tiếc cho cậu ta. Tôi không phải là đứa dễ bỏ cuộc đâu. Dù cưa đổ cái đầu gỗ đó có hơi mất thời gian và thậm chí còn mệt hơn hồi ôn thi học sinh giỏi, nhưng tôi thề tôi sẽ không bỏ ngang cơ như vậy. Tiếc cho cậu nhé Wakatoshi, tôi đã cầm cưa là sẽ cưa đến khi đổ mới thôi à.

Tim nứt nẻ có tí như vậy mà đã đòi bỏ cuộc thì chắc giờ cái danh học sinh giỏi quốc gia đã không nằm trong học bạ của tôi rồi.

Đúng là vũ trụ có hơi quá đáng với tôi thật. Thêm cái số con cá nên não tôi có đôi lúc hơi lệch sóng so với con người, tính cả phận người cầm cưa khốn khổ thì tôi có thể chắc tên mình đã chính thức nằm trong danh sách những người éo le nhất hành tinh.

Nhưng tôi vẫn thích Ushijima Wakatoshi.

Thua keo này ta bày keo khác. Tôi đếch sợ thua đâu.

Khóc nốt đêm nay, mai làm lại từ đầu.

END.

have a nice day!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net