❀ o7 ➳ #bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- customer; thuynguyen28082007

✦✧✦✧✦✧

Kirina Amai đã có một giấc mơ; giấc mơ như thể đã đưa em trở lại quá khứ và gặp lại con người Echizen Ryoga của hai năm trước. Gã được Kirina Amai ví như một vũng lầy đã khiến em ngộp thở; vũng lầy cũng đại diện cho thứ tình yêu mù quáng của em - đau thấu tận tim can.

- Ryoga, em rất lạnh.

Khi ấy, gã đã ôm em.

Thề với trời rằng, cơn buốt khiến da đầu Kirina Amai tê dại, cơ thể em run lên bần bật, nhưng trái tim không kìm lòng đập mạnh liên hồi trước hành động ấm áp của Echizen Ryoga; và không ngoài dự đoán với một thiếu nữ đang tuổi lớn dễ rung động; em đã yêu gã; như cách gã quan tâm đến em.

- Hãy khoác áo của anh.

Khoảnh khắc ấy, Kirina Amai không bao giờ dám quên; hay là không thể quên?.. chính em cũng không dám khẳng định. Hình ảnh người con trai run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên cường đứng vững để khoác áo lên cho em, em cả đời này nhớ.

Cuộc đời em, sai lầm lớn nhất là yêu gã.

Cuộc đời em, nếu được quay trở lại, tuyệt đối sẽ không yêu Echizen Ryoga; em hứa đấy.

Gã đã lừa dối em để đong đưa với nhiều cô gái cùng một lúc; và em cũng đã tự lừa dối bản thân mình để tha thứ cho gã; cho bản thân em một cơ hội, cũng là cho gã được sửa sai; nhưng không..

Nỗi thất vọng tràn trề và đỉnh điểm. Ngày Kirina Amai về nước, em đã nhắn và hỏi gã như thế này.

- Anh có từng thật lòng yêu em không?

Gã không trả lời; và em gạt nước mắt.

Ngày em đi; hoa dã quỳ úa tàn.

...

- KIRINA AMAI!!

- Ơ.. Hả?

Kirina Amai giật mình trước Kirihara Akaya đang lớn tiếng trước mặt mình.

- Tớ đã gọi cậu nãy giờ đấy. Cậu đã bần thần hơn nửa tiếng rồi đấy quản lý ạ.

- Vậy hả?... Tớ xin lỗi nhé.

Em nở nụ cười, nhưng khoé môi lại gượng gạo.

- Cậu chắc là có thể tập được nữa không đấy?

Kirihara phát giác ra tâm trạng bất thường của em, gã nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh đang cầm vợt tennis và run lên của Kirina, trong lòng là một trận chua xót.

Kirina Amai là quản lý của câu lạc bộ tennis ở Rikkaidai, em có một tấm lòng chân thành, sự nhiệt huyết trong công việc; niềm đam mê với tennis không kém gì các thành viên trong bộ; và cũng chẳng kém gì gã. Tuy nhiên, đôi mắt u buồn của em đã khiến gã hiểu được rằng, hẳn là trong tâm em đã in lên vệt đen của quá khứ, "bụi gai" đã không ngừng đâm chọc vào trái tim em, tâm hồn em, khiến em lê lết thân mình với cơ thể "đầy máu và chi chít những vết thương". Em không nói,

Và gã đợi em...

- Để tớ đi lấy nước cho cậu. Cậu ngồi nghỉ đi.

Kirina Amai gật đầu, em ngồi xuống nhìn bóng hình của Kirihara Akaya dần khuất bóng dưới ánh hoàng hôn tà chiều, ánh lửa vàng thổi hắt lên gương mặt trầm ngâm của em.

Kirina Amai nhìn không xa những bông hoa vàng.

Sự chú ý của em va vào hoa dã quỳ tuyệt đẹp. Loài hoa này lại khiến cho em nhớ về những buổi đầu giữa em và gã, khi cả hai đứa đều chạy vụt qua đuổi bắt nhau trên cánh đồng lúa vàng ngát, em đã nhìn thấy một đám hoa dã quỳ vẫn còn vài giọt sương sớm đọng trên lá nhuộm vàng cả một góc trời. Khung cảnh thơ mộng khiến em và gã say mê ngắm nhìn ngay lập tức.

Gã đã từng nói, hoa dã quỳ mang một vẻ đẹp tiềm ẩn, là một loài hoa tượng trưng cho sự mạnh mẽ. Nó có lẽ không kiêu sa và diễm lệ như hoa hồng, cũng không mỏng manh, dễ biến mất như hoa mai. Nó mang trong mình sự giản đơn nhưng đẹp đẽ. Đáng để người khác khen ngợi và tôn trọng đến cuối cùng. Nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ với ý chí nghị lực phi thường, luôn khát khao vươn lên trong bất kì hoàn cảnh nào.

Với em, Echizen Ryoga là hiện thân của hoa dã quỳ, gã luôn cố gắng và hết mình với tennis, niềm đam mê mãnh liệt và sự khát khao phi thường làm nên vẻ vang. Gã đã truyền lửa sang em tình yêu tennis, dạy em phải biết kiên trì với giấc mơ; mãnh mẽ và phi thường như loài hoa dã quỳ.

Em đã từng yêu và ngưỡng mộ gã; như thế đấy.

Thật đáng buồn cho em, người đã trao trái tim mình nhưng lại bị đùa giỡn và treo lủng lẳng như miếng thịt rẻ ngoài chợ; gã là một kẻ mà em khinh thường suốt đời này, em không đùa đâu.

Echizen Ryoga đã về Nhật rồi.

Kirina Amai em đã nhận được tin nhắn từ Echizen Ryoma, khoảnh khắc ấy khiến trái tim em vốn ngủ yên nay lại sôi sục, cái cảm giác bị phản bội như mới ngày hôm qua. Em sợ; sợ rằng mình sẽ vô tình chạm mặt kẻ phản bội ấy.

Em cười khổ.

- Kirina, tớ về rồi.

Kirihara Akaya cầm theo một chai nước lạnh trở về, tay phải gã còn có một bó hoa tươi vàng ngát, em nhìn nó, đôi đồng tử liền dãn to, trái tim liền liên hồi đập, em hít thật sâu và lấy tay bụp lại đôi môi không ngừng run run của mình.

- Tớ thấy nó được để trong câu lạc bộ, trong thiệp còn ghi rõ tên nhận là cậu.

Kirihara Akaya không phát giác ra sự bất thường của Kirina, gã ngắm nghía bó hoa lớn đã được bó một cách tinh xảo.

- Tớ chưa từng thấy loại hoa này bao giờ, thật lạ..

Kirina Amai thất thần, em lẩm bẩm.

- Là hoa dã quỳ.

...

- Sao hôm nay cả cậu và Kirina Amai đều nghỉ vậy?

Kirihara Akaya nuốt nước bọt, gã âm thầm cầu niệm cho bản thân 7749 câu chú. Mặc dù với Kirihara, Sanada Genichirou giống như tên hung thần hành hạ gã với đủ những lần phạt vì ham chơi. Nhưng có là gì đâu nếu có thể làm Kirina Amai khuây khoả đầu óc.

- SENPAI. EM HỨA LÀ SAU NÀY SẼ THẬT CHĂM CHỈ TẬP LUYỆN! EM HỨA ĐẤY.

Và sau đó Kirihara Akaya tắt rụp.

Gã cười.

- Cậu đang làm cái gì vậy Kirihara?

Em bất lực mở miệng.

- Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi, chơi đủ thứ luôn.

Kirihara Akaya hai mắt sáng rỡ, gã cười tươi rói nhìn tàu lượn siêu tốc trước mặt.

- Cậu đợi tớ ở đây, tớ đi mua vé. Nhớ là không được đi linh tinh đấy.

Kirina Amai cười trừ nhìn gã chạy trối chết xen lẫn vào dòng người đông đúc, em gượng gạo ngồi lên một chiếc ghế trống gần đấy, tâm hồn là một mảnh trống rỗng. Em lại nhớ về bó hoa dã quỳ ấy, hương thơm ấy, câu chuyện ấy giữa em và gã. Gã về Nhật và gửi em bó hoa dã quỳ?;

Gã đang muốn làm gì? Em không biết.

- Amai.

Một bàn tay ở đằng sau chạm lên vai em. Một cảm giác quen thuộc đã lâu nay gần như trước mắt, một dòng điện chạy dọc qua cơ thể khiến em tê tái. Nó như thể đang nhắc em rằng gã đang ở trước mắt em vậy. Em run rẩy quay lại;

Gã đã về; ngay trước mắt em; em lẩm bẩm.

- Echizen Ryoga.

Echizen Ryoga với mái tóc và đôi mắt xanh rêu, ngũ quan gã hài hoà lại đượm chất lên một con người đã từng làm nên những vẻ vang. Đôi mắt gã thâm tình nhìn em, bàn tay từ từ di chuyển lên chạm vào má em, người gã hằng đêm mong nhớ.

Kirina lạnh lùng, em vô tình gạt tay của gã ra.

- Amai, anh rất nhớ em.

- Anh nói với tôi lời này để làm gì?

- Amai...

Em nhìn đôi mắt Echizen Ryoga như sắp khóc, tựa hồ thấy được thứ ánh sáng chói loà trong mắt gã như thế nào khi nhìn em, như cách em đã từng thâm tình nhìn gã. Nhưng thế thì sao nhỉ?

- Hai năm thiếu em, không ngày nào anh có một giấc ngủ yên.

- Chúng ta quay lại, em nhé?

Echizen Ryoga thành khẩn cầu xin em, gã trong lòng là một trận cuồng nhịp với trái tim đập loạn. Với Ryoga, Kirina Amai là ngọn đuốc đã bên cạnh đồng hành với gã suốt những năm tháng gian khó và khổ cực nhất của cuộc đời. "Mặt trời" đã rời bỏ khiến gã trong hai năm sống những tháng ngày mà "ánh sáng" không thể chạm tới. Echizen Ryoga như bị giam cầm để tù tội cho những gì gã đã làm, cho những gì gã đã gây ra và để lại vết thương tâm hồn rất lớn đối với Kirina.

Gã chính là "bụi gai" trong tâm hồn của Kirina Amai.

Gã có tư cách gì để nói những lời này chứ?

- Là anh đã rời bỏ tôi trước.

Cái cảm giác bị phản bội mới như ngày hôm qua thôi...

Em đời nào có thể quên được.

Echizen Ryoga đang tỏ ra ăn năn. Vậy tại sao ngay từ đầu gã lại không trân trọng em?

- Chúng ta, không thể.

Kirina Amai chắc nịch, không còn tình cảm gì với gã; đến cả sự thương xót cuối cùng cũng không còn. Phải vậy không?

- KIRINA AMAI!!

- Kirihara Akaya. Tớ nghiêm cấm cậu hét vào mặt tớ bất kỳ một lần nào nữa.

- Nhưng tớ đã gọi cậu mấy tiếng rồi mà cậu đâu nghe.

Kirihara Akaya tủi hờn trách như đứa trẻ trách em mấy câu. Gã vừa nói vừa để ý Kirina Amai, nhìn khuôn mặt em tái mét và nhợt nhạt, Kirihara trong lòng lại một trận lo lắng. Gã chỉ rời em đi chưa đến nửa tiếng, sao em lại không ổn rồi? Kirihara Akaya nhìn hai tấm vé trên tay, quyết định giấu nó vào trong túi áo.

- Nếu cậu mệt thì chúng ta không chơi nữa--

- Tớ mệt, tớ về trước đây.

- Ơ Kirina...

Gã nhìn em thất thiểu rời đi, mồm mấp máy lại không nói ra được gì.

...

- Quản lý, hôm nay chị lại nhận được một bó hoa dã quỳ nữa nè?

Đàn em năm nhất hiếu kì nhìn bó hoa, quản lý đã nhận được như thế này liên tục 1 tuần rồi đấy, đều đặn vào 5 giờ 20 phút chiều. Tưởng rằng không ai để ý tới người quản lý vô tình này chứ? Không ngờ vẫn còn cây si.

- Giúp chị vứt vào thùng rác.

- DẠ?

Kirina Amai khó chịu che hai tai của mình.

- Em nói to quá rồi đấy.

- Quản lý, thực sự là bó hoa dã quỳ này rất đẹp đấy.

"Tinh Tinh Tinh Tinh.."

Kirina Amai phiền lòng bỏ ngoài tai những lời nhải của đàn em, em mở điện thoại nhận cuộc gọi từ Echizen Ryoma.

Cũng chẳng biết là bên kia đầu dây đã nói gì, Kirihara Akaya nhìn em vội tắt điện thoại cùng khuôn mặt lo lắng tột độ chạy ra ngoài. Nhìn Kirina Amai run rẩy sắp lại đồ vào túi xách, gã lại tự hỏi rằng là ai đã có thể khiến em lo lắng đến như thế?

...

- Echizen Ryoma, Echizen Ryoma..

Em vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn Echizen Ryoma đã đứng trước cửa lớn chờ em, Kirina Amai run rẩy và liên tục gọi tên gã.

- Gọi tên tớ một lần thôi Amai.

- Ryoga sao rồi? Anh ấy sao rồi? Nói cho tớ biết đi chứ!

Kirina Amai không thể chế ngự được sự lo lắng của mình, em qua tấm kính trong suốt nhìn dáng vẻ tiều tụy của Echizen Ryoga mà sự chua xót không tên lại một lần nữa trỗi dậy. Nói không yêu gã nữa là để lừa dối gã; là để lừa dối cả chính bản thân em.

Nghe gã bất tỉnh, Kirina Amai không thể nào quên cái ngày Echizen Ryoga ở Mỹ vì để bảo vệ em trước bọn côn đồ mà bị đánh đến nhập viện.

- Đừng khóc nữa, Amai. Anh ổn.

Anh ổn vì có em ở bên.

- Nhưng, nhưng mà anh bị thương nặng lắm.

Em vừa nói vừa khóc nức lên, từng tiếng vỡ oà vì thương gã, nhìn trên mặt gã, trên người gã không nơi nào là bị thương. Kirina Amai đỏ mắt không thể nhịn được sự đau đớn trong lòng.

Đôi tay của Echizen Ryoga cố gắng cử động, gã nâng đôi tay của mình lên một cách khó khăn để lau nước mắt trên mi em, mặc dù làm như vậy đã khiến cánh tay gã phải chịu đau nhói suốt 1 tuần sau đó.

- Em còn nhớ ý nghĩa của hoa dã quỳ chứ? Nín nào, em nói cho anh nghe.

- Dạ.

Kirina Amai nói vậy, nhưng nước mắt em chẳng thể ngừng rơi. Tiếng nói của em cùng tiếng nấc không thành tiếng trả lời gã.

- Hoa dã quỳ mạnh mẽ và ý chí kiên cường, nó luôn vươn lên trong bất kì hoàn cảnh nào, đáng để người ta tôn trọng đến cuối cùng.

- Hoa dã quỳ mạnh mẽ và ý chí kiên cường, nó luôn vươn lên trong bất kì hoàn cảnh nào, đáng để người ta tôn trọng đến cuối cùng.

Kirina Amai lặp lại lời nói năm xưa, em nhìn gã qua ô cửa kính trong suốt, thầm mong gã mau tỉnh.

- Echizen Ryoga từ cái ngày về nước đã cắm rễ trong quán rượu suốt 1 tháng. Gã đã nốc rượu thay cơm và hành hạ bản thân mình ra cái nỗi này đây.

Echizen Ryoma vốn ngày thường đều là một cuộc trò chuyện mỉa mai với Kirina Amai. Nhưng ngày hôm nay gã lại không làm như thế.

Gã biết, anh trai của mình đã tổn thương lớn thế nào đến em. Em đã khổ sở thế nào, gã biết. Tình yêu của em đối với anh trai gã là như thế nào; thậm chí còn to lớn hơn so với những gì gã nghĩ nữa.

Echizen Ryoma lơ đễnh quay sang nhìn anh trai, nhìn ngón tay của anh đang cố gắng cử động như một báo hiệu đến gã.

- BÁC SĨ, BÁC SĨ. BỆNH NHÂN SỐ 102 ĐÃ TỈNH RỒI!

Echizen Ryoma câm lặng, gã nhìn cây si Kirina Amai đang vội vàng hơn cả mình để thông báo với bác sĩ.

Nếu gã là Kirina Amai, gã đã bỏ quách thằng khốn Echizen Ryoga kia rồi.

Ai biết được...


- Amai.

Ryoga trên giường bệnh lẩm bẩm gọi tên em, nhìn người con gái trong mơ tưởng chừng đang hận gã đến chết nay lại đang đứng trước mặt gã.

- Đây là mơ sao? Là mơ sao?

Echizen Ryoga cười khục trong cổ họng với dáng vẻ tiều tụy như xác chết trên giường bệnh thật chẳng khác gì một tên tâm thần.

- Một giấc mơ tuyệt đẹp.

Gã muốn mãi chìm đắm trong giấc mơ đó.

- Ryoga, là em.

Kirina Amai thương xót nắm lấy bàn tay gã, cảm nhận bàn tay gã nay đã gầy guộc trơ xương. Em lại muốn khóc;

- Amai, là em thật sao?

- Đừng hành hạ bản thân mình như thế, làm ơn đấy Ryoga.

- Amai, Amai, Amai, Amai, Amai...

Kirina Amai bật khóc nức nở, hình ảnh người con trai vì cứu em mà nhập viện, hình ảnh người con trai vì mặc cảm tội lỗi với em mà hành hã bản thân tới mức báo động. Em nắm lấy bàn tay gã, hai đôi tay đan xen lại với nhau.

- Em đây, em đây, em ở ngay đây.

- Amai, em có biết ý nghĩa còn lại của hoa dã quỳ không?

Hoa dã quỳ tượng trưng cho sự chung thủy và tình yêu mãnh liệt, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu.

Amai, anh đã sống khổ sở vì tội lỗi mình gây ra.

Tương lai sau này, cho phép anh được cùng em can dự, em nhé?

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net