x

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trung đội trưởng "

Ngọc Qúy nhìn anh rồi lại quay đi. Em một mình xuống đồi, về nhà trước.

Tối đó em đương chăm sóc bu thì thằng Nhân tới,nó không đeo súng, lưng giắt độc một con dao nhỏ. Nó ngồi xuống nhìn em một lúc rồi hỏi.

" Bu sao rồi anh "

" Khỏe hơn rồi. Bu đi lại được nhiều lắm "

Em trả lời nhưng nó lại im lặng. Để tránh làm phiền bu đang ngủ, em kéo nó ra ngoài.

" Có chuyện gì sao. Mày cứ nói cho anh, việc gì phải im lặng như thế "

" Hai canh giờ nữa, cả đội phải lên đường. Sẽ có một đội khác tới đây. Anh có muốn đi cùng bọn em không "

" Đi. Đã phải đi rồi sao "

Trí Nhân nhìn em rồi cười, nó đưa cho em một cái áo đã sờn rách

" Vâng. Bọn em đi đóng quân ở dãy Trường Sơn. Anh vá cho em đi, áo em rách rồi anh ạ "

Rồi nó ôm em, ở trong vòng tay của em mà làm nũng.

" Em vừa thấy ở trong vườn nhà cô Hoàng Anh có cây ổi sai lắm. Anh hái cho em ăn đi, nha anh "

Bỗng chốc Ngọc Qúy và Trí Nhân đều trở lại như lúc còn nhỏ. Ngọc Qúy ngồi trên cái ghế con, dựa vào ánh lửa bập bùng để khâu lại cái áo, Trí Nhân nằm trên đùi Ngọc Qúy say sưa ngủ.
Thời gian trôi nhanh quá, chúng ta đã lớn cả rồi. Chỉ còn mấy canh giờ nữa thôi là nó phải lên đường đi Trường Sơn, vào Quảng Trị.

Trường Sơn, hình như cậu Bâng cũng đang ở đó, nếu em cùng đội hành quân, liệu có gặp được cậu không. Em khâu xong cái áo, nhẹ đắp lên người Trí Nhân rồi tới nhà bà Đa.

" Anh Khoa "

Bên trong căn nhà cũ nát vẫn loáng thoáng thấy bóng người ngồi. Đinh Tấn Khoa đang đọc thơ.

" Đội của anh sắp hành quân à "

" Đúng. Em muốn đi theo à, dẫu sao chồng em cũng đang ở Trường Sơn "

Ngọc Qúy gật đầu. Em đã gia nhập đội, đã là lính, đã là một thành viên trong trung đội của Đinh Tấn Khoa. Nay cả đội hành quân, em lại không đi vào. Nhưng em đi cũng vì cái đích đến, nơi đó có người em yêu đang đóng quân.

" Hai canh giờ nữa chúng ta xuất phát "

================================

/Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ/

Lai Bâng ngồi một mình ở ngoài cửa. Trong tiền trạm mấy anh lính cũ mổ con gà thiết đãi tiểu đoàn mới đến nhưng cậu lại chẳng ăn nổi. Cậu nhớ Ngọc Qúy quá.

" Cái thằng này, mày lại nhớ vợ rồi chứ gì. Này ăn đi. Con gà này dân cho chứ các đồng chí cũng chả có "

Hữu Đạt đưa cho Bâng miếng thịt gà, tay anh cũng cầm một miếng nhưng lại chả ăn.

" Hữu Đạt, mày có thấy gì không "

" Đằng kia "

Nguyễn Hữu Đạt cầm lên khẩu súng, cùng Lai Bâng bước đến chỗ bụi cây cách đó 50m. Nhưng kì lạ, đi đến đó rồi lại chẳng có ai, hai người lại xách súng về tiền trạm, đi vào cùng mọi người ăn một bữa.

" Chúng mày vừa đi đâu đấy "

" Tao thấy bóng người rình ở lùm cây. Cẩn thận kẻo bọn Việt gian đấy chúng mày "

Lai Bâng vừa nói xong, mọi người dọn dẹp hết, ai nấy đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Đúng là Việt gian thật, không đầy nửa canh giờ sau, tiếng máy bay ầm ì, rồi tiếng quân địch gọi nhau vang cả rừng. Mọi người trên lưng vác ba lô, cùng nhau xuống hầm tránh máy bay ném bom.

Điểm lại quân số, ai nấy đều bàng hoàng. Thằng Tài đâu, sao không thấy nó. Hóa ra thằng Tài không đi cùng mọi người, nó ở lại điện báo cho Trung đoàn trưởng đang đóng quân cách đó 3 cây số.

" Để tao lên lôi nó xuống "

Tiếng bọn Mỹ gần sát, Lai Bâng muốn đội nắp hầm chạy lên nhưng bị giữ lại. Tiểu đoàn trưởng đấm cậu một cái.

" Một mình thằng Tài hi sinh hay là cả tiểu đoàn hi sinh "
Lai Bâng im bặt, cậu ngồi xuống. Hi sinh cái nhỏ cho cái lớn, cậu chẳng làm được gì cả.

Tiếng bom, tiếng súng đạn vang lên một hồi lâu rồi lại im lặng. Cho đến khi xung quanh chỉ còn tiếng muỗi vo ve và tiếng ếch nhái kêu, cậu xung phong lên trước do thám.

" Đi hết rồi "

Xung quanh là mảnh pháo, vỏ đạn, còn có xác mấy thằng Tây nằm giữa cái chòi đổ nát. Thế nhưng không thấy xác thằng Tài đâu.

   " Bọn nó bắt sống thằng Tài rồi "

Tiểu Đoàn trưởng nắm chặt bàn tay. Bắt sống, nó sẽ tra tấn đủ đường. Thật quá độc ác, bị bọn nó tra tấn, là sống không bằng chết.

Mấy người đem xác bọn Tây vứt ra một chỗ, tất cả tìm chỗ khác dựng tiền trạm. Trong đêm tối vang lên tiếng chặt cây, tiếng lép bép của gỗ cháy, tiếng thở dài của tiểu đoàn trưởng, rồi cả tiếng khóc của cô Loan - Người yêu Tài.

Cậu nhìn cô Loan khóc nức nở, cô khóc vật cả ra đất. Sao mà trong lòng Lai Bâng cứ nhộn nhạo, có cái gì đó đang bóp nghẹt trái tim của cậu.

Cũng trong đêm tối tĩnh mịch ấy, từng bước chân đều đều đi trong im lặng. Lưng Ngọc Qúy đeo ba lô, em đi chân trần, tay cầm theo một cái gậy tre để dò đường. Em cứ đi, cứ đi mãi, đi đến trời sáng rõ thì ngồi bên bờ suối nghỉ ngơi. Đi đường núi toàn là đá nhọn, bàn chân em đã xước đến máu chảy đầm đìa, sao em chẳng thấy đau chút nào nhỉ.

Mặt trời cứ mọc lên rồi lại lặn xuống, qua mấy lần như vậy, dưới chân em đã là vùng đất đỏ. Dọc đường em đi toàn đạn pháo, đôi chỗ chỉ còn là những cái hố to. Em đi qua bao nhiêu rừng, bao nhiêu suối. Em đã được trải nghiệm cơn mua rừng.
Mua ở rừng rất to, mưa như trút nước, mưa thi nhau dội xuống đầu, xuống vai những chàng trai mang màu áo xanh lá.

   " Đến rồi "

Trung đội trưởng Đinh Tấn Khoa dừng lại, cả đoàn cũng dừng lại theo. Anh lệnh cho cả trung đoàn ở bìa rừng, anh và Trí Nhân sẽ xuống ngôi làng gần đó thám thính. Mặc trên người bộ đồ nâu nhạt của người nông dân, anh thản nhiên đi vào làng.

Có mấy cô gái đang thu hoạch bắp thấy anh liền hoảng loạn, cô toan chạy đi thì bị anh giữ lại. Một mảnh vải nhỏ được đặt vào tay các cô.

Không quá 10 phút sau, Đinh Tấn Khoa đã lệnh cho mọi người vào làng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ di đến tiền trạm.

Các cô gái nhìn thấy mảnh vải nhỏ màu xanh lá thì buông bỏ sợ hãi, các cô nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm rổ bắp hướng về mấy căn nhà lụp xụp trong làng

   " Anh thấy đấy, làng tôi có giàu có gì đâu. Cứ nhìn mấy cái nhà con kia thì biết "

Mảnh vải xanh lá, rổ bắp và cả câu nói của một cô hết thảy đều là ám hiệu. Thời buổi bây giờ chẳng tin ai được, kẻo lỡ làm lộ tin mật cho Việt gian.

Bên trong mấy cái nhà con là tư trang và các bộ đội bị thương. Các anh đều nằm trong đó, có người chỉ bị thương nhẹ, nhưng có những người đang chờ bác sĩ đến để giữ lại cái mạng sống của mình.

Xong xuôi tất cả, Ngọc Qúy ngồi ở bờ sông rửa đi mấy vết máu khô còn dính trên chân. Nước sông dính vào làm nó đau xót, em nhăn mặt.

   " Anh bị thương rồi "

Nguyễn Thanh Lâm ở giữa sông bơi vào, thắt lưng còn có một cái giỏ chứa đầy cá. Thằng nhóc chạy đi hái vài cái lá gần đó, vò nát dồi đắp lên chân em.

Nhìn thấy khẩu súng nhỏ giắt ở thắt lưng em, nó chỉ cười rồi thì thầm

   " Anh đừng lo, em không phải Việt gian, em là liên lạc viên "

   " Cảm ơn "

Nó cười gãi đầu hì hì rồi rửa sạch chân. Đoạn thằng nhỏ cười hớn hở chạy về phía ruộng bắp, nó kêu lên

   " Anh Lai Bâng "

Ngọc Quý đang thẩn thơ dùng hai chân đập đập mặt nước, nghe thấy cái tên quen thuộc, em vội vã quay đầu lại.

Thóng Lai Bâng ôm lấy Nguyễn Thanh Lâm, mỉm cười nghe thằng bé khoe giỏ cá mới bắt được, lại xoa đầu nó.

   " Anh ơi, làng vừa có cả một trung đoàn anh ạ. Có một anh đẹp lắm, nhưng chân anh ấy rách ra trông đến sợ. Em nhìn còn hãi nữa nói chi là để chị Hân băng bó "

Cậu nghe Thanh Lâm nói, ngẩng đầu nhìn về phía nó chỉ. 4 mắt nhìn nhau. Cậu nhìn em, em cũng nhìn cậu.

Lai Bâng bây giờ cao lớn, da ngăm ngăm, thắt lưng buộc một cái giỏ như là chuẩn bị bắt cá.

Ngọc Qúy sao lại gầy hơn trước, da em chẳng còn trắng nõn mịn màng mà lại xanh xao, như người ốm. Đập vào mắt cậu, là vết sẹo dài ở cổ em, nó nổi lên làm người khác phát sợ.

   " Mình ơi "

Mặc kệ chân đang đau buốt, em tập tễnh chạy đến ôm cậu. Lai Bâng được em ôm lấy mà vẫn đứng đơ một chỗ. Cậu vẫn không tin được rằng Qúy của cậu đang ở đây, đang ôm cậu như lúc này.

Cậu nhìn ra phía trước thấy Trí Nhân  đang đứng đó, lại thấy Tấn Khoa đang cười ở phía ruộng. Cậu cúi xuống nhìn em.

   " Qúy, Ngọc Qúy của tôi. Ngọc Qúy em ơi, sao em lại dấn thân vào con đường hiểm nguy này. Rồi tôi sẽ về với em cơ mà "

   " Em không làm được. Nhìn Tây nó càn, nó giết người làng. Em không chịu nổi "

   " Tây càn, rồi thầy bu có sao không "

Cậu hỏi, em nhẹ lắc đầu. Lai Bâng dùng những ngón tay thô ráp chạm vào vết sẹo dài đó, Ngọc Qúy như hiểu, em nắm lấy tay cậu hôn lên

   " Em bị Tây nó chém mình ạ. Chẳng đau chút nào í "

Em nói xong, cậu ôm em chặt hơn, cậu nhấc hẳn em lên, không để bàn chân nhỏ đang bị thương của em chạm đất. Rồi cậu hôn lên vết sẹo dài đó

   " Khổ cho em quá "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net