Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Với mỗi chúng ta, tuổi mười bảy chắc hẳn là một độ tuổi đặc biệt. Đó là lúc chúng ta bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn về cuộc sống nhưng vẫn mang chút ngây ngô, trong sáng. Tuổi 17 của tôi, nó ko đẹp như mơ nhưng sẽ chứa nhiều kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời tôi.
Bước sang tuổi 17 cx là lúc tôi bắt đầu lo cho tương lai của mình, lo về kì thi THPT quốc gia sắp tới- kì thi bước ngoặt của cuộc đời mỗi con người. Tôi bắt đầu tập trung hơn vào việc học của mình bằng cách tự đọc thêm sách vở, đi học thêm ở một số chỗ. Cx chính từ đó đã sinh ra bảo chuyện dở khóc dở cười.
Và nó bắt đầu từ một buổi học thêm toán định mệnh. Hôm ấy, tôi đi học cùng bạn thân tại một trung tâm luyện thi. Là một trung tâm lớn ở huyện mình và các huyện lân cận nên ở đây tập trung học sinh của rất nhiều trường. Như thường lệ tôi và Nam- thằng bạn thân của tôi- đến từ rất sớm và tìm cho mình một vị trí để ngồi. Ngay khi ngồi xuống tôi mở ngay quyển vở lý ra và làm một cách miệt mài. Biết sao, mai đi học thêm lý rồi phải tranh thủ làm nốt bài tập về nhà chứ. Vốn là một học sinh giỏi lý nên đống bài tập với tôi cx khá dễ dàng. Còn thằng Nam, nó thì chăm chăm nhìn ra cửa, để làm gì ư? Để xem xem có cô bạn nữ nào xinh ko? Đương nhiên rồi, thằng con trai nào chả thích nhìn gái, đó là điều quá bình thường và nếu tôi ko bận giải quyết đống bài tập chắc tôi cx xem rằng lớp hôm nay có bạn nữ nào xinh ko. Đang đắm mình trong những bài tập thì nó lay mạnh:
- Ê, mày!
- Gì vậy mày? T đang làm bài mà! – tôi tỏ vẻ không hài lòng.
- Dừng lại chút đi. Mày nhìn bạn vừa đi vào kìa
Tôi ngước mắt lên. Một bạn nữ xuất hiện. Bạn nữ với làn da trắng như trứng gà bóc. Mái tóc thì đen nháy được buộc đuôi gà gọn gàng. Khuôn mặt thì sáng sủa đang nở trên môi một nụ cười duyên dáng. Nụ cười ấy chắc chắn phải làm đốn tim bao bạn nam đấy ấy chứ. Nếu mà so sánh nhan sắc bạn ấy với Bạch Tuyết thì tôi xin nói rằng chẳng kém gì. Con mắt tôi đã bị khuôn mặt ấy cuốn hút không rời như có một chất kết dính nào đó. Trong lúc đó thằng bạn thì ghé tai và nói:
- Mày biết đấy là ai không? Đàm Nhật Hạ - học sinh chuyên lý của trường X, một trong những học sinh giỏi lý nhất trung tâm đấy.
Vốn thích lý và đó lại là một bạn nữ xinh như tiên giáng trần thế kia nên tôi rất muốn được kết bạn với cô ấy. Chắc là biết điều đó nên nó mới giới thiệu với tôi. Tôi gỡ gạc lại chút sĩ diện bằng bằng câu nói:
- Xời! Giỏi đến mức nào ai biết được. T cx tuyển lý nên bạn ý chăcs gì đã bằng t.
- Haha...m câm mồm lại đi, chắc chắn là nó giỏi hơn m rồi. Tài năng của nó trung tâm này đã kiểm chứng. – thằng bạn cười vẻ khinh bỉ
- Chưa đo tài cao thấp đâu. – tôi nói nhưng cũng nghĩ rằng nhỏ giỏi hơn mình là cái chắc.
Từ lúc ấy, hình ảnh của nhỏ gây cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. Về đến nhà, tôi lên ngay facebook tìm nick của nhỏ. Oa đây rồi, người xinh nên ảnh cũng xinh. Tôi ngắm nhìn đầy đắm đuối. Nhấn nút kết bạn mà lòng hồi hộp khó tả. Chẳng biết có đồng ý không nhỉ? Nếu không thì làm thế nào? Mà đồng ý thì biết nói gì? Nhưng thôi đồng ý rồi tính tiếp vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà nhỏ vẫn chưa đồng ý kết bạn. Tôi bắt đầu lo lắng. Hay là mình đánh liều nhỉ nhắn tin cho bạn ý nhỉ? Nhưng như thế thì ngại lắm! Sau một hồi lâu nhấc lên đặt xuống tôi quyết định nhắn một dòng tin: " hello, bạn cho mình làm quen nha!". Một lúc sau, tin nhắn trả lời đến:
- Cậu là ai vậy? Sao biết tớ.
- Cậu thì ai chả biết. Ở trung tâm có ai là không biết cậu đâu. – tôi trả lời
- Tớ có làm gì đâu mà biết nhỉ. Mà cậu là ai vậy?
- Mình là Vũ Nhật Đông. Học ở trường Y. Mình rất ngưỡng mộ bạn.
- Èo, có gì đâu mà ngưỡng mộ tớ ngu lắm. Cậu biết gì về tớ?
- Cũng không biết nhiều ngoài tên và trường.
- Vậy là được rồi. Những cái khác có thể tìm hiểu dần dần.
Yeah! Vậy là tôi đã làm được rồi. Cuộc sống tràn ngập màu hồng. Bỗng chốc tôi muốn đi học ghê, muốn gặp Hạ ghê. Từ hôm ấy, ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau cho đến buổi học tiếp theo. Vẫn như mọi lần, tôi cùng thằng Nam đến rất sớm. Hai thằng lại ngồi chỗ quen thuộc nhưng thay vì làm bài tập tôi tập trung về cửa ra vào. Tôi đang đợi chờ một người, một người bạn xinh đẹp mới quen: Đàm Nhật Hạ. Tôi đã nghĩ rằng kiểu gì cũng nhìn thấy Hạ và cười đầy nham hiểm. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, mấy người bạn của tôi đến và lôi tôi đi ăn cùng chúng nó trước lúc học. Vậy là tính toán của tôi đã tan tành rồi. Bước đi ăn mà mặt mày cứ tiu nghỉu như mất sổ gạo. Chán quá à! Nay tôi định để cho Hạ biết mặt tôi vậy mà lại không gặp, lớp đông vậy sao có thể tìm ra được chứ. Ô! Ai kia? Hạ mà! Tôi liền đến gần định đánh động bạn ấy nhưng bàn tay tôi như hoá đá. Tôi không thể nhấc nổi tay lên. Mặt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vã bước qua cô ấy trong ánh mắt lạ lẫm nhìn tôi. Cho đến khi ngồi xuống tim tôi mới đập theo đúng quy luật của nó. Rút trong túi ra một cái kẹo mút như một thói quen khi tôi ko giữ được bình tĩnh ( có lúc chẳng làm sao cũng ăn). "Bịch" – tiếng cặp sách để lên bàn làm tôi giật mình. Tôi quay người lại. Ôi trời! Cái gì đây? Hạ đang ngồi sau tôi, chỉ cách tôi có một bàn thôi. Vậy là nguyên buổi học hôm đó tôi ngại ngùng chẳn giám đánh mắt ra sau. Còn quả tim như bị chập nó đập loạn xạ hết cả lên cho đến tận lúc tôi về tới nhà.
Tới nhà rồi. Tôi để cặp sách lên vàn học và bay luôn lên cái giường yêu quý của mình thở dài một cái. Chợt đầu tôi thấp thoáng hình ảnh của Hạ lúc gặp ở cửa cùng cái bộ dạng không thể tệ hơn của tôi. Tất cả chúng làm tôi bật cười như người mắc bệnh thần kinh. Dậy thôi, ăn cơm và còn học bài nữa. " ting" tin nhắn đến. Ra là tin nhắn của Hạ.
- Nay cậu nhìn thấy tớ phải ko?
- Tớ có.
- Hình như tớ cũng thấy cậu đấy.
- Ơ sao cậu biết tớ - tôi ngạc nhiên và vô cùng sửng sốt, cộng thêm chút ngại ngùng.
- Tớ cũng không chắc. Cậu có phải cái bạn ngậm kẹo mút ngồi trên tớ hai bàn ko?
- Đúng rồi, sao cậu biết hay vậy.
- Hi, có cảm giác thôi cậu.
- 🙂 - cái icon như một cách níu giữ cuộc trò truyện. Không biết là tôi đang ngại hay gì mà tôi chẳng biết nên nói gì trong khi mọi lần nhắn như một cái máy.
Nhưng rồi cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục bằng những niềm vui trong ngày của cả hai.
Cứ thế tình bạn giữa chúng tôi thêm khăng khít nhưng Hạ là một cô gái cẩn trọng, nhỏ luôn giữ cho mình một điều gì đó mà chỉ có thể chia sẻ với người mà nhỏ luôn tin tưởng.
Tình bạn của chúng tôi càng trở nên thân thiết thì có một số người lại càng ko ưa tôi. Vì sao vậy? Đơn giản vì họ là những người có tình cảm với Hạ. Cô bạn là một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hoà đồng và dễ gần nên nhiều bạn nam thích nhỏ thật chẳng ngạc nhiên. Nhưng chắc hẳn người ghét tôi nhất phải là Hùng và Dũng- hai anh chàng cùng lớp chơi rất thân với Hạ.
Cũng từ đây mà bao câu chuyện xảy ra mà khi tôi nghĩ lại chẳng biết là nên cười hay nên khóc.

T.H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dlwdndj