Chapter 22: Học nấu ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lili!!

Chaeyoung chạy vù tới ôm chầm lấy Lisa khi trông thấy cô từ xa.

- Sóc ngốc…Em đi với ai vậy, hửm?

- Chaeng đi với Jen….ưm..có cả Soo nữa!

- Vậy tại sao lại chạy lung tung thế này? Lỡ đi lạc thì sao?

Cô vỗ vỗ vào má nàng, giả vờ tức giận vì nàng tự ý tách khỏi Jennie và Jisoo. Nhưng có vẻ con sóc nào đó được cưng chiều quá rồi, chẳng những không sợ mà còn nhe răng cười hì hì.

- Chaeyoung, em cũng tới đây nữa hả?

Vì mải mê nói chuyện nàng mà cô vô tình quên mất sự hiện diện của chị gái bên cạnh, phải đến khi cô ấy lên tiếng thì mới để ý tới.

- Sóc ngốc, em có nhớ chị này không?

Nàng gật đầu. Tuy mới gặp nhau được hai lần nhưng lần nào gặp cũng có chuyện, nàng đã nhớ mặt chị ấy rồi.

- Lisa, Chan-mi, ch—---

- Chaeng chào bác!

Nàng lễ phép chào mẹ cô. Bà Manobal nhìn thấy nàng thì khóe miệng cong lên, lấy trong túi ra một que kẹo mút.

- Chaeng cảm ơn ạ!!

- Chaeng…!

Jennie và Jisoo cũng vừa hay chạy đến nơi nàng. Em vừa mới quay đi thì đã không thấy con sóc kia đâu nữa, ai ngờ vì nàng nhìn thấy Lisa mà chạy theo, báo hại hai người chạy đi tìm muốn đứt cả hơi.

- Em….! Dám chạy đi như thế, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?

Chaeyoung nhắm tịt hai mắt lại, nấp sau lưng Lisa mà không dám bước ra. Mẹ Lisa thấy vậy thì lên tiếng can ngăn:

- Thôi nào, thôi nào. Chẳng phải con bé đã an toàn, không xảy ra chuyện gì rồi hay sao? À, phải rồi, sẵn tiện đây, chúng ta cùng đi ăn trưa luôn nhé.

.

.

- Lisa, rốt cuộc thì…tình cảm em dành cho Chaeyoung là tình cảm gì vậy?

Nhân lúc mấy người kia vắng mặt, Chan-mi đánh bạo hỏi một câu, muốn thăm dò xem ý tứ của cô như thế nào.

Lisa đang gắp thịt cho Chaeyoung thì ngừng lại ngay lập tức. Cô nhíu mày, không biết chị ấy hỏi về chuyện này để làm gì nữa.

- Ừm..chị mau ăn đi, mau ăn đi, thịt chín cả rồi.

Lisa gắp miếng thịt nướng vừa chín tới vào bát Chan-mi, lảng tránh sang chủ đề khác.

Chan-mi cũng nhận ra mình hơi mất lịch sự, vì thế nên dù không nhận được câu trả lời nhưng chị cũng chẳng nhắc đến nữa.

Nhưng cũng không phải tự nhiên chị lại hỏi về chuyện này, chỉ vì những hành động, cử chỉ mà Lisa dành cho Chaeyoung có rất nhiều điểm kỳ lạ. Chị có thể nhìn ra được, trong đó có bao nhiêu phần dịu dàng, bao nhiêu phần cưng chiều. Nếu như nói là bạn bè thì thật sự là không hề bình thường, còn nếu là chị em thì cũng chẳng thể nào đến mức đó được.

Chaeyoung vẫn mải mê nhai thịt nướng cô gắp cho, không để ý đến bầu không khí gượng gạo giữa Lisa và Chan-mi. Có thịt ngon ở đây, những thứ xung quanh nàng đều trở nên vô nghĩa.

Chan-mi nhìn hai người đút thịt cho nhau thì thở dài một hơi. Chị cầm điện thoại lên, nhập tin nhắn và gửi cho Bom. Rất nhanh sau đó đã có phản hồi lại.

- Thật sự là không bình thường!

.

.

.

- Những gì chị thắc mắc, em đã tìm hiểu được rồi.

Bom vừa mới ngồi xuống ghế, cậu ta còn chưa kịp cho Chan-mi biết những gì mà cậu ta dốc lòng điều tra mấy ngày qua thì đã có một cô gái lạ mặt đi đến bàn của hai người. Cô ấy rất tự nhiên mà ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Chan-mi, mỉm cười nói:

- Chỉ là một cô gái thôi mà, có cần phải để ý nhiều tới vậy không?

Chan-mi nhìn thấy chị gái bên cạnh thì quay mặt đi, không thèm đoái hoài đến.

- Chị nói có đúng không, Chan-mi?

- Chisun, chị im đi!

- Đừng nóng, đừng nóng! Hôm nay chị đến đây cũng vì muốn cho em biết một chuyện: Chị biết Lalisa Manobal.

- !!!


.

- Kẹo xoài!! Mua kẹo xoài cho Chaeng đi!!

Chaeyoung giật giật góc áo Lisa, đòi cô mua cho túi kẹo màu vàng in hình quả xoài trên bao bì. Lisa cũng chiều theo ý nàng, lấy một túi bỏ vào xe đẩy.

- Nấm, bột mì, cá hồi….Đủ rồi! Chaeng, chúng ta về thôi.

Lisa đã mua nhiều hơn số thực phẩm thường ngày để chuẩn bị học nấu ăn.

Và đương nhiên là, chẳng có gì là tự nhiên cả. Mỗi lần Chaeyoung đến, cô chỉ có thể nấu mì cho nàng ăn, nhưng không thể cứ ăn mì mãi được; mà đặt đồ ăn ngoài suốt thì cũng không tiện cho lắm. Và giải pháp tốt nhất lúc này là nấu ăn tại nhà.

- Nên bắt đầu từ đâu đây? Có nhiều thứ quá….

- Lili…Lili làm gì vậy ạ?

Chaeyoung đi vào trong bếp, tò mò nhìn đống thực phẩm bày la liệt trên bàn.

- Bé con, em ra ngoài chơi với Louis đi..Lili không gọi thì em không được vào đâu nhé.

Cô đẩy nàng ra ngoài, vừa ôm Louis mang đến cho nàng vừa căn dặn. Sau đó, cô quay trở vào trong phòng bếp, đóng cửa cạch một cái, bắt đầu chuẩn bị cho việc nấu nướng.

.

- Sohee, cậu có định về hay không?

Nghe giọng nói trầm ấm cất lên từ bên kia màn hình, người phụ nữ ngồi trước laptop đặt cốc cà phê xuống, nhàn nhạt nói:

- Không về.

Ngập ngừng một lát, người phụ nữ ấy tiếp lời:

- Tất cả họ đều xua đuổi mình, ghét bỏ mình, xa lánh mình…Không một ai chào đón mình, và mình cũng chẳng còn nơi nào để về nữa rồi.

Người bên kia thở dài, lại hỏi thêm một câu nữa:

- Nhưng cậu thực sự không về..thăm mộ hai bác và anh chị sao?

- Và còn cả…đứa trẻ mà cha cậu dùng tính mạng để bảo vệ nữa.

.

.

- Lili! Lili!

Chaeyoung đang chơi cùng với Louis thì trông thấy một làn khói đen bay mập mờ trong không khí. Nàng hoảng loạn chạy đến đập cửa bếp, hét lớn gọi tên cô.

Chẳng lẽ là nhà bị cháy? Vậy thì Lisa ở trong bếp phải làm sao?

Cửa bếp vừa bật mở, Lisa đã lao ra ôm nàng ngã sang một bên, tránh đi làn khói đen dày đặc.

Mặc dù bản thân cũng đang ho không kém nhưng cô vẫn không quên dùng tay còn lại để vuốt nhẹ lưng nàng.

- Không sao, không sao, Lili đây rồi.

- Lili, cháy…cháy…!

Đó đúng là cháy như nàng nói, nhưng không phải là cháy nhà, mà là cháy thức ăn. Chẳng biết cô đã nấu như thế nào mà khiến những thức ấy cháy khét, có cái còn cứng như đá. Khói đen bốc lên nghi ngút, bao phủ cả căn bếp. Lò nướng bánh suýt nữa thì phát nổ, cũng may là cô tắt nó đi kịp thời. Thật đúng là một thảm họa.

- Haiz….Chúng ta ra ngoài ăn vậy. Em muốn ăn gì? Lili sẽ dẫn em đi.

.

- Không phải là từ đầu em đã đoán ra được chuyện này à? Tại sao còn cố chấp theo đuổi Lisa làm gì?

Chisun hút một ngụm nước, chép miệng hỏi.

- Chị không hiểu được đâu.

Bom quan sát thấy Chan-mi cứ than ngắn thở dài từ nãy tới giờ, cậu cũng hiểu được phần nào tâm trạng của người chị họ. Người mình thích lại đi thích một người khác thì mấy ai có thể vui nổi.

Đột nhiên, điện thoại Bom rung lên, màn hình hiển thị một cái tên gợi nhớ đầy tình cảm. Bom vô thức mỉm cười, nhanh tay nhặt máy đút vào túi rồi rời đi trước.

- Tôi cũng về đây.

- Chị cũng về. Chúng ta đi cùng đường nhé?

- Ừm.

Hai người đi được vài bước thì trời đổ mưa rào, nhưng chẳng ai mang theo ô.

- Chậc, lại quên để ý dự báo thời tiết nữa rồi! Chan-mi, đợi chị một chút. Chị sẽ đi mua ô, rồi chúng ta cùng về.

Chisun chạy vào cửa hàng gần đó để mua  một cái ô đủ che cho hai người.

- L-Lisa?

Chan-mi vô thức bước theo bóng lưng của Lisa sang bên kia đường, cho đến khi cả hai bị ngăn cách bởi tấm kính thì mới dừng lại.

- Chan-mi, chị mua được ô rồi này. Chúng t—-

Chisun tươi cười chạy đến chỗ Chan-mi, lúc bật ô lên che cho chị thì Chisun mới để ý đến người trước mặt.

Chan-mi đứng đó, mặc cho cả người đã ướt hết, nhìn trân trân vào hai người đang vui vẻ ăn uống bên trong. Hai mắt chị đã đỏ lên, trong đáy mắt không thể giấu nổi sự chua xót. Hai hàng nước lăn dài trên gò má ấy, là nước mưa và cả…nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net