Chương 1: Anh ta và họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm người tốt khó hơn làm một kẻ xấu rất nhiều. Như khi anh là một đứa học sinh kém, một ngày anh được mười điểm tròn, bỗng chốc anh được tung hô và ca tụng.
Nếu anh là một học sinh giỏi, thì chỉ cần một lần không thuộc bài, mọi điều anh làm đều sẽ bị chỉ trích, soi mói, bắt bẻ.
Khó lắm, khó lắm. Chẳng cái gì là luôn dễ dàng cả. Ngay cả việc bản thân anh bị lợi dụng quá nhiều, lắm khi anh nghĩ, anh tốt với họ, thì chỉ vậy thôi, hay liệu họ có trả ơn cho anh.. liệu cái lòng tốt này của anh, có bao giờ được đền đáp.

Hay là một ngày, khi anh giúp cho người ta bao nhiêu thứ, khi anh về nhà lại bị người thân chửi ra mặt.. anh sẽ lại suy sụp ngay thôi. "Lòng tốt là vậy sao..?"
Anh hi sinh, mất mát quá nhiều, lẽ ra anh nên được hạnh phúc. Nhưng có lẽ thế gian này quá đỗi tệ bạc, anh sống một đời người, nhưng lắm lúc, anh chỉ muốn mình là một con mèo, con chó, một nhành hoa, một đám mây, trôi qua, thanh thản, không lo nghĩ, không khổ nhọc.
Anh khóc, ai chứng? Ai dỗ? Anh nghẹn ngào, ai trông? Anh về trễ, ai chờ? Anh tốt đẹp, ai trả ơn? Anh đau lòng, ai chia sẻ? Anh đi xa, ai ngóng? Anh chết đi.. ai đau buồn, ai khóc vì anh, ai hối hận.. hay người ta chỉ buồn khi mất đi chỗ dựa, mất đi người nào đó để lợi dụng, mất đi người lắng nghe họ, chứ chẳng ai nghĩ đến anh, chẳng ai lo vì sao anh đi, chẳng ai lo có ai hại anh, đơn thuần là thế thôi.
Xin anh, tôi mệt rồi, tôi muốn buông xuôi, tôi chỉ cầu một giấc ngủ yên. Ngay cả khi chết trong mơ cũng khiến tôi hạnh phúc hơn hiện thực tàn khốc này, suy cho cùng, vẫn chỉ có con người làm khó lẫn nhau mà thôi..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net