Chương 3: Cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những nỗi đau không nói thành lời, hoặc là muốn nói nhưng không thể. Tại sao thế giới này bất công đến vậy?! Tại sao người tốt luôn chịu thiệt thòi? Chúa tôi ơi, nếu Người có lắng nghe tiếng lòng của họ, xin hãy giải thoát cho họ với. Những con người hi sinh vì người khác lại không thể hưởng danh lợi xứng đáng của họ. Những kẻ dốt nát vì một lí do ngu xuẩn nào đó mà đời phất lên, trở thành tay tư sản độc ác.. Không gì là công bằng cả, là người lớn, cho dù có khóc cạn nước mắt, cho dù có đau đớn đến nhường nào cũng phải luôn kiên cường, mạnh mẽ. Cảm giác tuyệt vọng nhất là hi sinh vì một thứ gì đó một cách vô nghĩa, tốn công sức không đáng, rồi để bản thân mỏi mệt như vậy..

Cả cuộc đời của tôi.. thậm chí còn không bằng một phút của người ta sao.. tôi đi lạc nhưng không thể trở về, cũng chẳng có ai dẫn dắt, tôi đau đến lạ cũng chẳng có ai dỗ dành. Làm một mình cũng tốt, nhưng họ cứ luôn chen vào cuộc đời tôi, tát tôi một cú trời giáng rồi lại đi ra.. là tận hưởng, hay cô đơn.. Tôi muốn đến nơi nào đó, chỉ riêng tôi với trời, với đất, với gỗ hay cây.. chỉ tôi mà thôi, làm ơn đừng gây áp lực cho tôi nữa..
BIẾN ĐI! CÚT HẾT ĐI! đừng.. đừng đến.. ĐỪNG ĐẾN ĐÂY!! BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI BIẾN ĐI.. làm ơn.. biến đi..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net