Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng lúc cô ra khỏi cửa, quản lý gọi cô lại và đưa cho cô một bức thư, thì ra đơn xin việc của cô đã được duyệt họ nói cô đã làm rất tốt, cô chỉ cần tự mang hồ sơ lên gặp ông chủ là có thể nhận được việc. Bởi vì trước đó vài lần nhân viên đến nhà nhưng lại gặp đúng thời điểm cô đi mua đồ ăn không có ở nhà, nên lần này cô chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Cô cẩn thận cầm cuốn tập chép lại địa chỉ, công ty kia đối với Lục Tắc Linh mà nói có phần hơi xa, vì muốn ở cùng một chỗ với Thịnh Nghiệp Sâm mà cô hoàn toàn cô lập, ngay cả mọi người trong gia đình cũng không nhận ra cô, cô đã quen với các hoạt động trong khu nhà năm tầng này, dần dần quên đi thành phố này thực sự rất lớn.

Tùy tiện thu dọn đồ đạc một chút, cô mang theo tài liệu đã được chuẩn bị tốt, đi ra ngoài đến chỗ đợi xe buýt còn muốn đi tới công ty đó phải đi tàu điện ngầm. Đương nhiên là lúc Lục Tắc Linh ngây ngô ngồi trên tàu điện ngầm, cô mới cảm giác được cô đã rời xa thành phố này lâu lắm rồi.

Chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, có cha mẹ trẻ đưa con đến trường, có cặp vợ chồng già đi ra ngoài, có những đôi tình nhân trẻ ôm thân mật, cũng có những sinh viên mệt mỏi vì phải làm ca đêm....... Mặc dù vẻ mặt của mỗi người khác nhau, cũng không tỏ ra khó chịu, trên mặt mọi người đều mang một tinh thần hướng về phía trước, vẻ mặt thật sự thỏa mãn. Không giống như cô, một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần mà trống rỗng nhìn về thế giới này.

Lúc cô đang ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng thông báo của tàu điện ngầm mới biết mình đã đến đích. Sau khi xem lại giấy tờ một lần nữa, cô đi chầm chậm một mình trên đường phố trong khu thương nghiệp sầm uất này.

Cô không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa tới nơi này, chỉ cảm thấy ở đây thay đổi rất lớn, toàn bộ đều đã khác so với những gì trong ký ức của cô. Cô dừng lại bên đường đứng ở phía trước cửa kính của một cửa hàng, nhìn bóng mình phản chiếu trong kính tự giễu, đúng vậy, chính cô cũng không còn nhớ rõ bộ dáng của chính mình nữa rồi. Thành phố này những ngôi nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, khu rừng bê tông coi trọng vật chất, ai sẽ để ý đến nơi ở cũ kỹ như của cô chứ?

Đôi khi cô cũng sẽ nghĩ vớ vẩn, nếu như lúc trước không cố chấp như thế, thì cô sẽ không giống như bây giờ, cô độc tại thành phố này, một mực như Cô Hồn Dã Quỷ phụ thuộc vào Thịnh Nghiệp Sâm. Nếu lúc trước cô không dùng mọi thủ đoạn như thế, có thể kết quả sẽ không như vậy? Có lẽ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ tự dựa vào chính mình sinh tồn, hoặc cô sẽ cùng những người khác ở cùng một chỗ. Thế giới bọn họ sẽ không có bất kỳ đụng chạm nào, không phải sao?

Trong đầu xuất hiện một số hình ảnh, suy nghĩ đến thế giới không có Thịnh Nghiệp Sâm, cô liền cảm thấy toàn thân lạnh run.

Bên cạnh đột nhiên có một đôi tình nhân lướt qua, mặc quần áo màu sắc giống nhau, tình cảm ngọt ngào không cần phải nói cũng sẽ khiến người khác cảm giác được. Họ kề đầu sát vào trước tủ kính, nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn tinh xảo.

Cô gái làm nũng nói: "Chúng ta mua một đôi đeo đi?"

Chàng trai nhìn một chút: "Đây là nhẫn, cũng không có giá trị gì, đeo để làm gì?"

Cô gái nghe anh nói thế, không vừa ý, quyệt miệng nói: "Sao anh lại nghĩ rằng nó tầm thường hả? Ý nghĩ của nhẫn phụ thuộc vào việc nó dùng chất liệu nào sao? Em thích chiếc nhẫn bạc này, em muốn mua nó thì sao?"

"Được, được," Chàng trai tinh nghịch ôm lấy cô gái: "Anh sẽ mua nó cho em, không phải là chỉ là một cái nhẫn sao, anh sẽ mua mười cái."

"Cắt, anh có tiền sao?"

"Không có tiền anh sẽ đi bán thân."

"...."

Họ cùng nhau đi vào trong tiệm, chỉ để lại tiếng chuông gió lanh lảnh. Không biết vì sao, Lục Tắc Linh đứng tại chỗ thật lâu không muốn đi, nhìn qua cửa kính thấy hai người lựa chọn nhẫn thật hạnh phúc, đến khi họ rời đi cô vẫn đứng im một chỗ như cũ, cô không biết vì sao chính mình lại cảm thấy hâm mộ họ như thế.

Tình yêu thì ra là như thế sao? Một người nhân nhượng, một người tùy hứng; một người cưng chiều, một người hưởng thụ.

Còn cô và Thịnh Nghiệp Sâm? Cô còn chưa nghĩ ra được câu trả lời thì đã bị chính mình hù dọa bởi cái suy nghĩ hoang đường này, cô cùng Thịnh Nghiệp Sâm, làm sao có thể có tình yêu chứ?

Đứng một lát, Lục Tắc Linh vào trong mua một đôi cùng một kiểu như cặp tình nhân kia. Cô ngồi ở bậc thềm ven đường, tự mình đeo cho mình một chiếc nhẫn, chỉ với một khoảng thời gian dài lạnh lẽo cùng với chiếc nhẫn nhỏ trên ngón áp út kia cũng khiến cho cô vô cùng thỏa mãn.

Đem chiếc nhẫn còn lại vào trong hộp cho vào túi, có phần mừng thầm mang theo thật cẩn thận, Lục Tắc Linh trở về nhà, cô lại không nghĩ tới Thịnh Nghiệp Sâm vậy mà lại ở nhà, vừa đổi dép ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh trong tích tắc, cô sợ đến mức hô hấp bị kiềm hãm, cả buổi mới bình ổn lại, cô khẩn trương đưa hai tay vào túi, đầu ngón tay trùng hợp đụng vào hộp nhẫn, theo bản năng nắm chặt, chiếc hộp hằn sâu vào trong lòng bàn tay cũng hoàn toàn chưa phát giác ra.

Thịnh Nghiệp Sâm không hề động, đưa lưng về phía cô hỏi: "Cô đi đâu hả?"

Lục Tắc Linh hít một hơi, nhỏ giọng trả lời: "Đăng ký tài sản, cái kia, công ty bất động sản bên chúng ta có thay đổi, hôm nay đang chuẩn bị và anh nói......."

Thịnh Nghiệp Sâm không muốn nghe thêm, không kiên nhẫn cắt ngang: "Đi đăng ký mà lâu như vậy?" Anh cười châm biếm: "Nếu đã không muốn trở về thì còn quay lại đây để làm gì?"

Lục Tắc Linh không nói gì, chỉ cảm thấy đáy lòng tràn lan đau sót, cô giống như một người bị ngâm trong một chất độc hại, độc phát lần lượt, lần lượt nhẫn nại, cô cũng không biết khi nào thì chất độc sẽ giết chết chính mình, chỉ nghĩ có thể sống thêm một ngày nữa.

Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấy Thịnh Nghiệp Sâm không có nói thêm gì nữa, cô nhẹ nhàng từ từ bước đến nhà bếp, ai ngờ Thịnh Nghiệp Sâm nghe thấy tiếng động, nhạy cảm tăng lên, vô cùng chuẩn xác đi tới trước Lục Tắc Linh, mang theo hơi thở nặng nề, đồng thời nhấc một tay Lục Tắc Linh lên, lực đạo của anh thật lớn, những đốt ngón tay Lục Tắc Linh đều trở nên trắng, cô cảm thấy đau đớn khó chịu, vùng vẫy, Thịnh Nghiệp Sâm trượt tay, chạm được chiếc nhẫn trên đốt ngón tay của chính cô, sau khi mất ánh sáng, thính giác cùng xúc giác của anh đều mẫn cảm khác thường, sau khi đụng tới chiếc nhẫn. Anh lập tức xiết chặt nó, kiềm chế cánh tay của Tắc Linh, không cho phép cô rút lại.

Lục Tắc Linh sợ hãi cực kỳ, cô biết bản thân đã hành động bao nhiêu sai lầm, nhưng đối với cô chiếc nhẫn có ý nghĩa tốt đẹp, cô không muốn làm hỏng nó.

"Nghiệp Sâm..... đau......." Giọng nghẹn ngào của Lục Tắc Linh gần như sắp khóc.

"Gọi Thịnh Nghiệp Sâm!" Anh vẫn nói giọng lạnh lùng như thế.

"Là...... Thịnh Nghiệp Sâm, xin anh, buông em ra?"

Thịnh Nghiệp Sâm không cho bất kỳ hòa hoãn nào, không hề báo trước buông Lục Tắc Linh ra, người cô lảo đảo lùi lại hai bước, suýt té xuống đất.

Từng chữ một đầy thù hận từ trong miệng Thịnh Nghiệp Sâm nói ra, giờ khắc này, Lục Tắc Linh chỉ muốn tự mình che lỗ tai lại.

"Như thế nào? Động tâm xuân lại còn đi mua nhẫn? Thu hồi những cái ý nghĩ hoang đường của cô lại."

"Em không có..... Em chỉ là cảm thấy chiếc nhẫn này rất đẹp, em... Em chỉ là có chút yêu thích."

Thịnh Nghiệp Sâm cười châm biếm: "Cô thật sự là một người phụ nữ đáng sợ, cảm thấy đẹp, có phần yêu thích thì liền chiếm lấy, mặc kệ có thích hợp hay không."

Lục Tắc Linh biết Thịnh Nghiệp Sâm là đang ám chỉ điều gì, ba năm trôi qua, anh vẫn còn hận cô, cô rất muốn vì chính mình giải thích, nhưng nghĩ lại rồi thôi, cũng không cần thiết? Trước nay anh cũng không nghe những gì cô nói.

Cho dù anh vẫn hận đi nữa, không phải có người đã từng nói sao? Trên thế giới này hận là thứ tình cảm vững chắc nhất, mà anh lại rất hận cô.

Lục Tắc Linh vô cảm nghe anh thù hận nhục nhã, sau một lúc lâu, thấy anh lần mò ngồi xuống ghế sofa, cô cũng trốn tránh, nhỏ giọng nói: "Đói bụng sao? Em nấu cơm cho anh."

Cô không nói lời nào thì tốt, vừa nói lại khơi mào cho sự tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, anh nói lời khinh miệt: "Như thế nào, thật là đem chính mình thành bảo mẫu?"

Lục Tắc Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, không nghĩ tới anh vậy mà biết những chuyện này, miệng mở rộng hồi lâu muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thịnh Nghiệp Sâm hừ lạnh một tiếng, cầm một bức thư trên bàn trà phía trước ném xuống dưới đất: "Hôm nay tôi vừa đến, có người đưa cho tôi cái này để tôi giao cho bảo mẫu, có tình ý, xem ra cô cũng biết thân phận của mình. Vẫn không dừng lại, anh còn nói: "Đáng tiếc là, cô tự đánh giá chính cô quá cao, với tôi mà nói, cô không xứng làm bảo mẫu!"

Lục Tắc Linh một mực cúi đầu, giờ phút này, đối với cô mà nói, âm thanh của Thịnh Nghiệp Sâm là rất lạnh, so với mùa đông còn lạnh lẽo hơn.

Ban đêm, Thịnh Nghiệp Sâm kịch liệt kháng cự sự đụng chạm trợ giúp của Tắc Linh, lảo đảo rửa mặt xong xuôi rồi lên giường, Lục Tắc Linh im lặng đi theo anh, mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên, cô mới nhẹ thở một hơi đi lo cho chính mình.

Hai mắt Thịnh Nghiệp Sâm bị mù, bật đèn vẫn như tắt đèn đối với anh không có tí ảnh hưởng nào, nhưng trước khi ngủ anh có ác ý đem đèn trong phòng tắt hết đi, Lục Tắc Linh không dám bật đèn, cô không dám gây ra chút âm thanh nào, trong phòng quá tối, cô nhìn không rõ, thật cẩn thận mò mẫn đến tận giường, nhẹ nhàng leo lên giường, dịch một chút góc chăn che ở trên người, núp ở góc giường lớn, không dám nhúc nhích.

Cô đã có thói quen như vậy, sau khi Thịnh Nghiệp Sâm mất ánh sáng nhất định phải có người bên cạnh chăm sóc, ban đầu cô chỉ là chăm sóc anh vào buổi tối, về sau cùng ngủ chung một chỗ, sau cùng biến thành cục diện ngày hôm nay.

Không thể nói rõ được là ai chủ động, hy vọng duy nhất của cô là để có được từ anh, cô không dám mong đợi nhiều hơn.

Đêm càng sâu, Lục Tắc Linh mơ mơ màng màng ngủ, cô cảm giác được trên người mình đột nhiên có vật nặng đè trên ngực, làm cô gần như không thở nổi, trong nháy mắt cô tỉnh lại, cô biết vật nặng cực nóng này là Thịnh Nghiệp Sâm.

Anh giống như mãnh thú hung ác, thô lỗ xé rách quần áo của cô, mạnh mẽ vuốt ve da thịt của cô, không chút thương tiếc. Hô hấp của anh nặng nề, tiếng thở dốc vang lên ở bên tai cô, anh đạt được thanh âm thỏa mãn trên người cô.

Hai người không mặc đồ quấn lấy nhau, cô không lưu loát rồi lại nhiệt tình đáp trả, cô biết đây là điều anh muốn.

Trong toàn bộ quá trình, cô không phát sinh bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ thật giống như một giấc mơ.

Thịnh Nghiệp Sâm lúc đêm khuya luôn luôn muốn cô, chưa bao giờ ôn nhu, phần lớn là anh phát tiết trên người cô, mà cô tuy rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Sau khi anh thỏa mãn xong sẽ ngủ thiếp đi, còn cô lại nhẹ nhàng đứng lên uống thuốc. Cô có thói quen uống thuốc tránh thai dài hạn, sau khi Thịnh Nghiệp Sâm mất đi ánh sáng vẫn là do cô bên cạnh chiếu cố chăm sóc, cô cũng không nhớ rõ là ngày nào, cũng là đêm khuya, anh đột nhiên trói chặt cô đang trốn ở góc giường, thô bạo quan hệ, không có bất kỳ nguyên nhân gì.

Sáng hôm đó Lục Tắc Linh mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng nói chuyện của Thịnh Nghiệp Sâm và tài xế: "Giúp tôi đi mua hộp thuốc sau đó cô ta thức dậy kêu cô ta đừng quên uống."

Cô giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức giật mình tỉnh dậy, chăn mỏng trên người trượt xuống, trên làn da trắng nõn của cô còn dấu vết tàn bạo của Thịnh Nghiệp Sâm, cảm thấy nhục nhã khi anh nói với tài xế lời như thế, giống như một con dao nhọn cắt vào da thịt cô.

Thịnh Nghiệp Sâm sẽ không để Lục Tắc Linh sinh con cho anh, nhưng anh một lần lại một lần nữa cùng cô phát sinh quan hệ, cô tập thói quen uống thuốc, chỉ muốn ở lại bên anh, lâu thêm một chút.

Không biết có phải hay không âm thanh kéo ngăn kéo tủ quá lớn nên đánh thức Thịnh Nghiệp Sâm, hoặc là những viên thuốc bên trong lọ lắc lư quấy rầy giấc ngủ của anh, anh nổi giận cúi người sang, giật lấy lọ thuốc trên tay Lục Tắc Linh, mạnh mẽ hướng về phía tường quẳng mạnh.

Lọ thuốc đập vô tường, viên thuốc bên trong rơi đầy trên mặt đất, âm thanh trong căn phòng tối khiến Lục Tắc Linh lo lắng cực độ.

Cô chịu đựng toàn bộ cơn tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, không hề lên tiếng, chỉ là ôm chặt bờ vai không hề động đậy.

Thịnh Nghiệp Sâm không giải thích bất kỳ nguyên nhân gì sau khi ném lọ thuốc, anh nằm xuống lạnh lùng nói: "Đi ngủ."

Hai chữ giống như sóng gợn dập dờn, sau đó lại yên lặng như cũ.

Lục Tắc Linh cả đêm đều không ngủ, nhìn trần nhà thức tới sáng, cô rón rén đứng dậy nhặt những viên thuốc trên mặt đất, giống như là chắp vá một khối ghép hình lộn xộn, cho rằng mỗi một khối đều sai lầm, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại, dù sao vẫn là tưởng tượng, có lẽ là đúng, có lẽ ngay sau đó sẽ hoàn chỉnh.

Nhặt xong toàn bộ viên thuốc, ngẩng đầu lên thấy thịnh Nghiệp Sâm đã ngồi lên, biết rõ rằng anh không nhìn thấy, vẫn là không tự giác có chút nhút nhát chống lại ánh mắt của anh.

Lục Tắc Linh mấp máy môi, đánh bạo nói: "Hôm nay anh có muốn ăn sáng sớm không? Hôm nay em làm món bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà) mà anh thích."

Cô như là phạm nhân chờ tuyên án, nắm chặt tay, trong đầu suy nghĩ vô số khả năng, cũng không biết qua bao lâu, cô không thấy Thịnh Nghiệp Sâm nói gì, khẩn trương nói: "Không sao, anh bận nhiều việc không cần phải để ý đến em."

Khóe miệng Thịnh Nghiệp Sâm giật giật, cuối cùng hất mặt đi, xỏ dép sờ soạng đi vào phòng tắm, cũng không quay đầu lại.

Lục Tắc Linh cười tự giễu, cảm thấy chính mình thật ngốc, ba năm, cư nhiên còn có thể chờ mong anh có thể đáp trả. Anh không thích cô, toàn bộ thế giới đều biết, căn bản là cô hủy đi toàn bộ khát vọng của anh, hiện giờ cô còn có thể có được những thứ này đã là may mắn lắm rồi, cô không có lòng tham tuyệt đối không.



 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net