Chương 6: Tôi muốn ở gần cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉnh thoảng Lâm Cảnh Vân sẽ lặng lẽ nhìn sang Lý Hải Hải đang ngồi bên cạnh mình, hắn không có nghe giảng mà dường như hắn đang buồn ngủ, mắt hơi híp lại, ngả người ra sau rồi nhắm mắt dưỡng thần, hàng mi rủ xuống in thành bóng quạt mờ trên đôi mắt hắn.

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Hải Hải một lúc lâu, không nhịn được đưa tay vào trong ngăn bàn sờ soạng một chút, nhẹ nhàng sờ được bánh Macaron ở bên trong. Đây là bánh mà Lý Hải Hải mua cho cậu, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.

Trong lúc Lâm Cảnh Vân đang nghiêm túc cúi đầu ghi chép bài, thì Lý Hải Hải lại mở mắt ra. Tầm mắt của Lý Hải Hải yên lặng yên dừng trên người Lâm Cảnh Vân, thiếu niên đang cúi đầu xuống, vô cùng chăm chú mà ghi chép bài. Người mà hắn tìm kiếm lâu như vậy, giờ phút này lại đang ngồi ngay bên cạnh hắn. Ngay lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy cậu, khảm người cậu hòa vào bản thân mình, để cậu không thể rời xa hắn nữa.

Lý Hải Hải thu hồi tầm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương có hơi đau nhức, sau đó lại nhích người ra sau, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc hết giờ, Lý Hải Hải đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, Lâm Cảnh Vân sau khi nhìn thấy hắn đã đi ra ngoài rồi thì mới thật cẩn thận lấy bánh từ trong ngăn bàn ra. Mới vừa lấy ra, Trần Hân Bác ngồi ở phía trước liền xoay người lại.

"Có bánh ngọt kìa!" Hai mắt của Trần Hân Bác đều sáng ngời, đưa tay muốn mở ra: "Nhanh nhanh nhanh, buổi sáng tôi chưa ăn cơm, bây giờ sắp chết đói luôn rồi!"

Lâm Cảnh Vân nhanh chóng che lại bánh ngọt: "Cái này không thể cho cậu."

"Đừng như vậy chứ, tôi rất đói bụng đó." Trần Hân Bác vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Tôi chỉ ăn hai miếng thôi."

Lâm Cảnh Vân nhìn hắn một cái: "Đây là Lý Hải Hải mua cho tôi." Chợt vừa nghe thấy ba chữ Lý Hải Hải, Trần Hân Bác nhất thời phản ứng không kịp: "Lý Hải Hải thì sao? Cho dù là hắn mua thì không phải đều đưa cho cậu à... "

Nói được một nửa thì Trần Hân Bác sặc một cái, có hơi cứng ngắc nhìn về phía Lâm Cảnh Vân: "Chính là học sinh mới chuyển trường đến ấy hả?"

Lâm Cảnh Vân gật đầu. Trần Hân Bác ho khan một tiếng, không tự giác ngồi thẳng người lên, xua tay nói: "Cái đó... Thật ra tôi cũng không có đói bụng cho lắm..."

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lâm Cảnh Vân không khỏi mỉm cười. Sau khi trêu đùa Trần Hân Bác xong, cậu mới thật cẩn thận để hộp bánh vào trong ngăn bàn lần thứ hai. Sở dĩ lấy ra chẳng qua là vì muốn nhìn thêm vài lần, lúc Lý Hải Hải đưa cho cậu, cậu chưa kịp nhìn kỹ thì đã xấu hổ nhận lấy rồi...

Sau khi Lý Hải Hải trở lại phòng học thì ngồi ở bên cạnh Lâm Cảnh Vân, nhìn lướt qua hộp bánh trong ngăn bàn, nhướng mày nhìn về phía cậu: "Sao lại không ăn? Không thích sao?" Lâm Cảnh Vân đang chép thời khóa biểu của học kỳ mới này, nghe thấy Lý Hải Hải nói, cậu do dự một chút: "Hiện tại tôi không có đói bụng...". Nói xong một nửa, cậu lại sợ bị Lý Hải Hải hiểu nhầm nên hắng giọng một cái, nhanh chóng bổ sung thêm: "Bánh mà cậu mua tôi rất thích, cho nên... Cho nên tôi muốn để dành rồi về ký túc xá mới ăn..."

Lý Hải Hải nhìn Lâm Cảnh Vân, không nói gì, một lúc lâu sau mới gật đầu, theo thói quen định vươn tay xoa tóc của cậu. Lâm Cảnh Vân vì sợ hắn hiểu lầm nên bày bộ dáng sốt ruột giải thích với hắn, trông thật ngoan, cũng rất đáng yêu nữa, nhịp nhàng ăn khớp mà ôm lấy trái tim của hắn.

Lý Hải Hải nhếch môi rồi thở ra một hơi, kiềm chế lại xúc động của mình, không thể làm gì quá phận, cũng không thể dọa sợ Lâm Cảnh Vân. Lâm Cảnh Vân thấy hắn gật đầu, nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm lấy hai bảng thời khoá biểu đưa cho Lý Hải Hải một cái.

"Đây là thời khoá biểu của học kỳ này. Tôi đã chép hai bảng, cho cậu một bảng đó... "

Lý Hải Hải nhìn cậu vài giây, nhưng không có lập tức cầm lấy. Lâm Cảnh Vân cầm thời khoá biểu trong tay, thấy Lý Hải Hải một lúc lâu vẫn không nhúc nhích gì, không khỏi có chút xấu hổ, định nói thêm cái gì đó thì giây tiếp theo Lý Hải Hải vươn tay nhận lấy, nhưng một tay khác, lại đưa tới trên đầu Lâm Cảnh Vân, hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc của Lâm Cảnh Vân. Sau đó, cậu nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người này.

Hắn nói: "Thời khoá biểu rất đẹp. Cám ơn...bạn ngồi cùng bàn nhé."

Hai người cách nhau quá gần, Lâm Cảnh Vân chỉ cảm thấy đầu của mình có chút mê mang, tựa như thiếu dưỡng khí, khuôn mặt cậu cũng không nằm ngoài dự kiến mà đỏ bừng lên.

Lâm Cảnh Vân ở trong lòng hung hăng mà phỉ nhổ chính mình, một bên thì cố gắng không được biểu hiện ra bất cứ dị thường nào. Cậu nhanh chóng cầm lấy cuộn băng keo rồi dán thời khoá biểu lên góc bên trái của bàn học mình, Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, quay đầu sang nhắc nhở Lý Hải Hải: "Sắp lên lớp rồi, tiết này... Tiết này là tiết vật lý đấy."

Lý Hải Hải gật đầu, nhẹ nhàng cong môi, rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên lòng bàn tay của mình. Xúc cảm vừa rồi thật tốt. Tốt đến nỗi... Hắn dường như kiềm chế không nổi mà muốn mang người trước mặt này về nhà ngay bây giờ, giam cậu lại.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Lúc tan học, cậu vừa thu xếp đồ đạc vừa hỏi Lý Hải Hải: "Chắc là cậu không có trọ ở trường nhỉ?"

"Lúc trước ở phòng y tế cô có nói vết thương của cậu mỗi ngày đều phải đổi thuốc hai lần, cho nên buổi tối đi về cậu nhớ phải đổi thuốc, với lại..." Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, trấn định mở miệng nói: "Lúc tắm rửa phải chú ý không được dính nước..."

Lý Hải Hải gật đầu, tầm mắt yên lặng dừng trên mặt Lâm Cảnh Vân.

Lâm Cảnh Vân sợ nhất chính là bị Lý Hải Hải nhìn như vậy. Lý Hải Hải là người ít nói, đa số lúc nào cũng im lặng, mỗi khi bị đôi mắt thâm thúy tối đen yên lặng nhìn này, tựa như hết thảy mọi thứ đều sẽ bị hắn nhìn thấu.

Nhưng Lâm Cảnh Vân lại không cảm thấy như vậy. Cảm thấy mỗi khi Lý Hải Hải nhìn cậu, trong ánh mắt không có lệ khí, không có hung ác, cũng không có những thứ khiến cho người khác sợ hãi, nhưng cố tình chính vì như vậy, cậu càng cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, khuôn mặt cũng không kiềm chế được mà nóng rát.

Ổn định lại tâm tình, Lâm Cảnh Vân xoa nắn khuôn mặt có hơi cứng ngắc của mình, nở một nụ cười sáng lạn với Lý Hải Hải, đeo cặp lên trên lưng rồi vẫy tay với hắn: "Tôi. . . Tôi trọ ở trường, vậy nên tôi đi tới ký túc xá trước nha!"

Nói xong câu này rồi cậu phi nhanh ra khỏi phòng học. Trên đường đi tới ký túc xá, trái tim của Lâm Cảnh Vân ở một bên đang đập loạn xạ.

...

Ký túc xá mười rưỡi sẽ tắt đèn đi ngủ. Thế nên cậu sẽ lên giường trước 15 phút để chuẩn bị. Vừa nằm xuống giường thì cậu nghe tiếng gõ cửa. Theo như cậu biết, lớp học chỉ có vài người trọ ở trường, trễ như vậy rồi ai mà lại đây gõ cửa nhỉ? Vừa nghĩ ngợi, Lâm Cảnh Vân vừa nhanh chóng mở cửa ra, giây tiếp theo, cậu sững sờ đứng tại chỗ.

Lúc này, Lý Hải Hải đứng bên ngoài cửa ký túc xá, dưới chân còn mang theo một chiếc vali màu bạc. Dưới ánh đèn hành lang, Lý Hải Hải mặc một chiếc áo khoác màu đen, đôi mắt hơi rủ xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Cảnh Vân, không thấy rõ được vẻ mặt.

Cổ họng của Lâm Cảnh Vân hơi ngứa ngáy. Cậu nhìn xuống vali bên cạnh chân của Lý Hải Hải, lại nhìn lên Lý Hải Hải, cái nhìn này khiến cho cậu có chút khó có thể tin được, mở miệng ra đang định nói cái gì đó.

Lý Hải Hải nhẹ nhàng cong khóe môi lên, nở một nụ cười xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm về phía Lâm Cảnh Vân, khiến cho tim cậu đập càng nhanh hơn. Hắn nhìn về phía Lâm Cảnh Vân, nói, "Quên nói cho cậu, tôi cũng trọ ở trường."

Lâm Cảnh Vân sững sờ...

"Không cho tôi vào à?" Lý Hải Hải đứng ở ngoài cửa nói.

Cả người Lâm Cảnh Vân có chút mơ màng, cậu tuyệt đối không ngờ tới Lý Hải Hải sẽ trọ ở trường, không đúng, phải nói cậu tuyệt đối không ngờ tới Lý Hải Hải thế mà lại trở thành bạn cùng phòng mới của cậu.

Nếu hai người ở chung một ký túc xá, điều đó không phải có nghĩa là...

Ngay khoảnh khắc trong đầu hiện lên hai chữ ái muội kia, khuôn mặt Lâm Cảnh Vân lập tức đỏ bừng. Chú ý tới ánh mắt của Lý Hải Hải dừng ở trên người mình, Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, nhanh chóng tránh sang một bên cửa: "Cậu... cậu vào đi, tôi không phải cố ý muốn chắn cửa đâu, ký túc xá tới mười giờ rưỡi là tắt đèn, tôi... Tôi vừa mới chuẩn bị đi ngủ..."

Nói xong cậu cũng liền leo lên giường trùm chăn lại. Trong đầu không khỏi suy nghĩ, không phải người bạn cùng phòng của cậu tên cái gì mà Cảnh gì đấy sao, tự dưng Lý Hải Hải bây giờ lại vào đây. Không kìm nén nổi sự tò mò, Lâm Cảnh Vân thò đầu ra, nhìn thấy Lý Hải Hải vậy mà đang đứng nhìn cậu.

Lâm Cảnh Vân ngẩn ra. Mọi người ở trường đều cho rằng Lý Hải Hải hung ác, nham hiểm lại cố chấp, thế nên luôn sợ hắn, nhưng thật ra nếu không quan tâm đến cỗ khí chất khiến nhiều người không dám đến gần trên người Lý Hải Hải, thì diện mạo của hắn thật sự rất đẹp trai.

Giờ này khắc này hắn đứng ở nơi đó nhìn Lâm Cảnh Vân, hơi thở âm trầm lạnh lùng như phai nhạt đi một ít. Hắn đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp của ký túc xá, tựa như một ngọn núi trong bức tranh thuỷ mặc. Ngay lúc này, Lâm Cảnh Vân thấy trong ánh mắt của hắn hiện lên một ý cười nhỏ đến mức không thể thấy được, khiến cậu nhất thời ngừng thở, trái tim cũng chợt lỡ mất một nhịp.

Phải cố gắng lắm Lâm Cảnh Vân mới kiềm chế lại được khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình, khẩn trương trùm chăn lại lên đầu. Sau đó lại cảm thấy mình có chút vô lễ, lại mở chăn ra, vẫn thấy Lý Hải Hải đứng đó. Cậu ho khan một tiếng, làm bộ như không có việc gì hỏi: "Sao cậu lại chuyển vào đây vậy?"

Lâm Cảnh Vân dường như cảm thấy câu hỏi có chút thừa thãi, người ta muốn ở gần trường để tiện đi học, chuyện như vậy cũng cần phải hỏi sao. Đang suy nghĩ thì cậu nghe được câu trả lời của Lý Hải Hải.

"Tôi muốn ở gần"

Lâm Cảnh Vân khuôn mặt hơi đỏ, cảm thấy mình thật ngốc, chuẩn bị cười cười cho qua lệ. "Ừm.. tôi chỉ..."

"Gần cậu"

"Hả?" Trái tim của Lâm Cảnh Vân nhảy nhót dữ dội trong lồng ngực, gương mặt đang hơi ửng đỏ cũng nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng. Cậu cố gắng nhanh chóng xoa dịu cảm xúc, sau đó liền thúc giục Lý Hải Hải: "Còn có mười mấy phút nữa thôi, cậu mau đi tắm đi, nếu tắt đèn sẽ không tắm được đâu. Cậu... Cẩn thận đừng để miệng vết thương dính nước nha." Nói xong Lâm Cảnh Vân trực tiếp chui vào chăn.

Lý Hải Hải tựa như hơi mỉm cười. Ừm một tiếng rồi đi tới vali lấy bộ quần áo đi vào nhà tắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net