Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Trừng Mục bị Tiêu Tư Anh đánh cho một trận rồi cho người đem về Tiêu gia.

Xử lí xong Tiêu Trừng Mục, nàng phủi tay trở về phòng. 

Nàng ấy vẫn chưa tỉnh, yên tĩnh nằm ở trên giường, trên đầu cùng vài chỗ trên người đều quấn băng trắng. Lúc nàng ấy không cường trang, nàng có thể thấy sự thay đổi rõ rệt của nàng ấy trong mấy năm nay. Nàng ấy gầy đi quá nhiều.

" Ngươi đã làm gì vậy Liễu Nhân..."

Nàng thở dài, đưa tay chỉnh lại chăn cho nàng ấy rồi đứng dậy rời đi.

Một cánh hoa hải đường yên lặng rơi xuống đất. 

" Tiểu thư định đi nơi nào? Ta thay tiểu thư chuẩn bị xe ngựa." Đối diện với ánh mắt quan tâm của Đoan Mộc, Tiêu Tư Anh có chút phiền. Tôn Liễu Nhân đã xảy ra chuyện, nàng lại có thể chạy đi đâu đây?

" Ta đi tửu lâu ngồi trong chốc lát. Ngươi ở lại đây chăm sóc Liễu Nhân, đừng đi đâu hết. Nghe chưa?"

Nhân lúc cháy nhà làm loạn quá thường thấy, nàng không hi vọng nàng sống lại Liễu Nhân liền biến thành một cỗ thi lạnh. 

" Vâng, thưa tiểu thư." 

Bên ngoài Tôn phủ, thời tiết rất tốt. Gió thu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng khi nàng đi trên phố. Cái hương vị đặc trưng của mùa thu tràn ngập khắp nơi. 

Ở đường Kim Ngân có một tửu lầu của tiếng, ở đây chuyên cung cấp một loại rượu riêng được nhiều người ưa thích tên là Nhất Xuân Mộng. 

Ở trong tửu quán nàng ngửi thấy mùi hoa quế. Có chút ngọt ngào, lại có chút buồn. Đường phố nhộn nhịp tấp nập càng khiến cho lòng nàng nặng trĩu. 

" Thỉnh tự trọng!" 

Dưới con phố gần tửu lầu có một chỗ nổi lên tiếng ồn ào, không ít người đang dừng lại chỉ trỏ. 

Nữ tử túng quẫn phẫn hận nhìn tên công tử ngả ngớn trước mặt mình. Nước mắt lã chã rơi xuống. 

" Hừ, ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta là Tiêu thiếu gia, ngươi mà không nghe lời ta, ngay ngày hôm nay ta cho mấy người các ngươi ra đườ..."

Người Tiêu gia, từ khi nào lại lớn lối như vậy?

Nàng ném chén trà trong tay mình đi, nước trà không rớt ra ngoài cho đến khi đập vào chân vị Tiêu thiếu gia kia. 

Bị tập kích bất ngờ, một chân của hắn khụy xuống đất. Đau đớn khiến hắn mắng lời thô tục. 

" Chết tiệt! Là kẻ nào?!"

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, người bị hắn nhìn đều lùi lại, không thấy ai lên tiếng, hắn bực mình quát lên.

" Là tên khốn nào dám ám hại lão tử?! Lão tử mà biết ta khiến tổ tiên tám đời nhà ngươi không yên!"

Khẩu khí thật đại.

" Là ta." Tiêu Tư Anh lạnh nhạt lên tiếng.

Nàng bước ra từ đám đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhi tử độc nhất của nhị bá Tiêu Mã Kỳ - Tiêu Tư Thành. Lúc nàng đi, đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, hiện tại đã hỗn thành cái dạng không ra người không nhà ngợm này rồi.

" Giỏi, giỏi lắm!"

" Ngươi là kẻ nào hả? Đừng tưởng có khuôn mặt đẹp ta sẽ tha cho ngươi. Tiện nhân! Ta nhất định bảo cữu cữu đánh chết ngươi."

Cữu cữu? Theo lí thuyết cữu cữu của đứa trẻ này chỉ có Tiêu Trừng Mục mà thôi. Tiêu Trừng Mục dám ỷ thế ức hiếp người như thế nào sao?

" Cữu cữu ngươi là ai?" Tiêu Tư Anh có kiên nhẫn hỏi. Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này có vấn đề.

Tiêu Tư Thành cười lên ha hả:

" Ngươi không biết cữu cữu ta là ai mà dám đánh ta? Ngươi, xong đời!"

Nói rồi hắn làm động tác cứa cổ.

Những người vây xem dường như đã quen với điều này biết rằng hắn không chỉ nói cho coa, ánh mắt có phần thương hại nhìn nàng.

Tiêu Tư Thành quả nhiên là không phải phạm tội lần đầu.

" Ngươi nói vậy ta lại có chút tò mò. Cữu cữu của ngươi là vị con cháu đệ tử hoàng gia nào?"

" Ngươi!"

Hắn bị ngữ khí thản nhiên của nàng làm cho tức giận, ngón tay chỉ về phía nàng run lên, nhất thời không nói thành lời.

" Là Tấn Phát thế tử! Ta nhất định khiến cữu cữu đánh chết tên không có mắt nhà ngươi!"

Tấn Phát thế tử? Trịnh Cảnh?

Tiêu Tư Anh cười lạnh.

Nghe thấy danh tự này nàng liền có xúc động muốn giết người.

Dưới ánh mắt của rất nhiều người, nàng đưa tay ra nắm lấy ngón tay đang giương ra của hắn, trực tiếp bẻ gãy.

' Crắc ' một tiếng vang dội, ngón tay gập lại ở một góc độ không tưởng, tất cả mọi người đều rùng mình ớn lạnh.

" A a a!!!!!!!!!!"

Tiêu Tư Thành đau đến mồ hôi lạnh đầy đầu, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nàng quay lại nhìn những hạ nhân Tiêu gia đi theo hắn nói:

" Còn ngây ra đó? Về Tiêu gia lôi Tiêu Trừng Mục đến đây!"

Nàng nhìn một kẻ khác.

" Còn ngươi, đi gọi đại phu, muốn cho thiếu gia nhà ngươi chết vì đau hay sao?!"

Đám gia đinh sợ đến mức chân mềm, vội vội vàng vàng chạy đi mời Tiêu Trừng Mục cùng đại phu đến.

Những kẻ khác đứng tại chỗ, mặt nhìn mũi mũi nhìn tim, đến thở mạnh cũng không dám.

" Dọn đống lộn xộn này đi. Hai ngươi, mang hắn đi theo ta!"

Nàng tính quay lại tửu quán vừa nãy. Đi được vài bước vẫn chưa thấy người đi theo, nàng quay đầu lại nhìn những kẻ mặt mày hoảng sợ kia, buông lời ác độc.

" Còn không chịu mang hắn đi theo ta, ta đánh gãy tứ chi của hắn."

Tiêu phủ

Tiêu Trừng Mục bị Tiêu Tư Anh đánh cho một trận, cả người đều bị thương, chỉ cần động một chút là một trận ê ẩm buốt não. Hắn nhớ không rõ đã bao lâu rồi mình mới bị ăn đánh một trận ra trò như thế này.

Hắn đang ngồi cho thuộc hạ sát thuốc. Trong đầu suy nghĩ về chuyện tối qua, nhập thần đến nỗi cơ hồ đem cơn đau quên mất.

Người này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với A Anh?

Nếu không phải người này từ đầu đến chân đều khác, hắn tin đó chính là muội muội của mình. Cái cách mà đối phương ra chiêu quá quen thuộc, đặc biệt là lúc đưa kiếm ra thức thứ 20.

" Đại nhân! Đại nhân! Tiểu công t..."

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Tiêu Trừng Mục khẽ nhíu mày, đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ ngừng lại. Hắn nâng mắt nhìn gia đinh vì quá vội vàng mà ngã trên mặt đất, hỏi:

" Hắn lại gây chuyện? Mang theo ngân lượng đến giúp tên nhóc con đó giải quyết, tiện thể thay ta tạ lỗi nhân gia."

Tên gia đinh sợ đến nỗi cắn vào lưỡi, lắp bắp nói:

" G-Gia chủ, thiếu gia bị một người nữ nhân...đánh gãy ngón tay ...bị bắt đi rồi....Nàng ta nói gia chủ tự mình đi một chuyến..."

Tiêu Trừng Mục giật mình. 

Đừng nói tên nhãi ranh đó gây chuyện bị nàng ta bắt gặp chứ?!

Cái tác phong này quá giống với A Anh, tiền trảm hậu tấu, làm rồi nói chuyện sau. Hắn còn chưa làm rõ được quan hệ giữa hai người này đâu, nếu mà, nếu mà...

Hắn nuốt khan không dám nghĩ nữa, vội bảo hạ nhân bỏ thuốc xuống, hối hả mặc lại y phục.

" Nhanh lên, dẫn đường!"

Lúc hắn đuổi đến, đám đông đã sớm tan, chỉ có người trong tửu quán là căng thẳng. Quách Đình đã đợi hắn ở trước cửa. Hai người coi như là bạn lâu năm, tửu quán này do Quách Đình quản lí, sinh ý rất tốt, nơi này cũng có một nửa tiền là do hắn đổ vào nên cũng có thể coi nơi này như là tửu quán của Tiêu gia. 

Vừa đến Tiêu Trừng Mục đã hỏi thẳng. 

" Người đâu?"

Quách Đình nói:

" Trên tầng 5."  

" Ngươi biết nữ tử đó là ai không? Ta nghe người kể lại, thực sự là lôi đình vạn quân không người cản nổi a. Mà ngươi làm sao vậy, bị ai đánh thành thế này?"

Cứ nghĩ đến mấy vết thương là hắn lại thấy đau, khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ nhăn lại.

" Nói chuyện với ngươi sau."

Đi lên tầng năm không tốn nhiều thời gian. Dừng lại trước cửa, hắn nuốt khan một tiếng, nói thực hắn sợ. Nhiều năm bị đàn áp khiến hắn chỉ cần bị Tiêu Tư Anh quát liền muốn quỳ xuống. Nữ tử đó lại giống A Anh đến độ chỉ có mỗi khuôn mặt là khác mà thôi.

Bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng oai oái như là giết heo của Tiêu Tư Thành. Hắn nghe thấy tiếng đại phu nói:

" Aiya, Tiêu thiếu gia. Ngươi đây là đắc tội ai a? Người nay khí cũng thực lớn a, bẻ gãy ngón tay khớp xương cũng bị làm trật cả ra. Thù này là lớn cỡ nào a..."

Thực đáng sợ! Tiêu Trừng Mục hết muốn vào xem tên nhãi ranh kia rồi.

" Người ở bên ngoài sao không bước vào? Muốn ta ra ngoài tự mình lôi ngươi vào?" Ý vị uy hiếp rõ ràng, Tiêu Trừng Mục biết mình chết chắc, chỉ còn có thể nhắm mắt mở cửa ra.

" Cữu cữu!! Người đến rồi! Người phải lấy công đạo cho ta!"

Lúc này hắn chỉ ước gì tên cháu trai của mình là một người câm.

Hắn mới đóng cửa, một chén trà đã ném về phía này, vỡ toang ở bên cánh cửa, cách mặt hắn chỉ có một đoạn khoảng cách nho nhỏ.

Tiêu Trừng Mục hít ngược một hơi khí lạnh, những người khác thì im lặng như gà.

" Tiêu Trừng Mục a, ngươi đúng là gan lớn bằng trời. Nói ta nghe, ngươi còn chuyện gì không dám làm nữa không?"

Vừa nãy có chút nước trà hơi nóng bắn vào mặt hắn nhưng hắn không có thời gian quan tâm. Chuyện này là làm sao a? Thằng nhãi kia đã làm gì?!

Hắn trừng mắt nhìn cháu trai mình, sau đó lấy một thái độ khiêm nhường chưa từng có nói chuyện với Tiêu Tư Anh.

" Ngươi, trước hết bình tĩnh lại. Ta không hiểu ngươi đang nói đến chuyện gì cả. Nếu hắn làm gì đắc tội với ngươi ta thay hắn tạ lỗi. Trước tiên ngươi phải bình tĩnh lại đã."

Tiêu Tư Anh bật cười, châm biếm nói: 

" Bình tĩnh? Ngươi còn dám mở miệng bảo ta bình tĩnh?!"

Tiêu Trừng Mục không dám phản bác, đến hít thở cũng không dám thở mạnh.

" Ta hỏi ngươi, Tiêu gia Nhị tiểu thư gả cho Tấn Phát thế tử là ngươi đồng ý?"

" L...là...."

Tiêu Tư Anh hít thở mấy hơi sâu nhưng không cách nào kìm được sự tức giận của mình, bộ trà cụ ở gần chỗ nàng xao động dữ dội, sau đó mấy cái chén thình lình cùng nhau nứt lên vài tiếng ' Rắc rắc '

" Những người khác đi ra ngoài. Còn ngươi quỳ xuống cho ta!"

Những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đi ra ngoài. Tiêu Tư Thành muốn nói gì đó liền bị đại phu bịt miệng kéo đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tư Anh cùng Tiêu Trừng Mục, Tiêu Trừng Mục thành thật quỳ xuống.

Nàng xoa xoa thái dương, gân xanh bạo nhảy, nhức đầu quá.

" Lúc trước không phải Tiêu Tư Anh dặn ngươi, ngàn vạn không được tham gia vào chuyện hoàng gia sao?"

Tiêu Trừng Mục vội vàng giải thích:

" Ngươi không biết, nhị muội thích thế tử, cả ngày cứ buồn rầu không xong, ta xem thế tử cũng thích muội ấy nên mới..."

Tiêu Tư Anh cười lạnh nói:

" Thích, người đế vương gia, lấy đâu ra chân tình?! Ngươi có biết Tấn Phát thế tử là người của ai không?"

Tiêu Trừng Mục im lặng không nói. Hắn thực sự không biết.

" Là người của Nhị điện hạ! Trong triều Nhị điện hạ cùng với Đại điện hạ luôn ở thế đối nghịch. Hai phe đấu tranh, không thể thiếu tiền được, ngươi hiểu không? Ngươi gả nhị tiểu thư qua đó, cả kinh thành đều cho rằng Tiêu gia là người của Nhị hoàng tử!"

Tiêu Trừng Mục bị nàng mắng đến ngây người. Lúc đó hắn thấy nhị muội khổ sở quá, thế tử cũng đối với nhị muội một mảnh thâm tình nên không đành lòng cứ thể chia rẽ đôi uyên ương. Hắn cũng điều tra qua, thấy Thế tử bình bình đạm đạm không tham gia chuyện tranh quyền đoạt vị nên mới...

" Còn ai ủng hộ chuyện này nữa?"

" Có nhị bá..."

Tiêu Tư Anh đập bàn quát lớn. 

" Tiêu Trừng Mục! Người khác tính kế ngươi ngươi còn nguyện ý đâm đầu vào là sao!"

Tiêu Trừng Mục không biết nói gì cho phải.

" Tiêu Tư Anh còn sống đều bị ngươi làm cho tức chết!"

Tiêu Trừng Mục im như hến không dám phản bác một lời. Bất chi bất giác, lúc đó hắn đã đem Tiêu Tư Anh cùng đối phương trở thành một người. Hắn chưa từng dám cãi lại Tiêu Tư Anh, cũng không dám cãi lại nữ nhân mang theo khí thế giống hệt này.

Thật không có tiền đồ!

Nàng thật không hiểu vì sao đại bá anh minh quyết đoán, đại tẩu thông tuệ hiểu nhân tâm lại có thể sinh ra một người con ngu ngốc đơn thuần như vậy. Làm người tốt đến nỗi bây giờ nàng muốn đương trường bóp chết đối phương.

Gió thu căn bản không làm dịu được cơn tức giận trong lòng nàng.

Trước khi rời kinh nàng từng tự thân sắp xếp hết mọi chuyện, nàng tin mọi chuyện dựa theo nàng an bài thì hết thảy những người nàng quan tâm đều có thể bình yên sống sót trong kinh thành đầy sóng gió này. Có cơ hội sống lại, nàng vẫn đinh ninh như vậy. 

Nực cười làm sao. 

Tôn Liễu Nhân, Tiêu Trừng Mục, nàng thực sự có thể yên lòng đi chu du thiên hạ hay sao?

" Tình hình của Liên Tích thế nào?"

" Muội ấy, hẳn là khá tốt."

" Hẳn là?"

" Lâu rồi ta không gặp Liên Tích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bh #bhtt #gl