Chương 106: ÉP HỎI - PHỦ NHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nói vậy, người quen mà Tam tiểu thư nói là Lục vương gia à." Liễu Tịnh Lâm cười nói, trong lời nói có thâm ý, nàng kéo cánh tay Vân Mặc Thành, "Lão gia ngươi xem, tình cảm của Tam tiểu thư và Lục vương gia thật tốt, nếu có thể mau chóng thành hôn thì càng tốt hơn."

Vân Nguyệt nhìn Mộ Thanh Viễn, cười nói: "Tứ vương gia, ngài có thể giúp đỡ để Tam muội sớm thành thân với Lục Vương gia, thần nữ thay mặt Tam muội cảm ơn ngài trước."

Mộ Thanh Viễn liếc nhìn Vân Nguyệt một cái, ánh mắt lại nhìn về phía Vân Yên, thì ra nàng một đêm không về phủ là vì ở chung với Mộ Cảnh Nam, bây giờ còn đường đường chính chính trở lại như thế, vậy quan hệ giữa nàng và hắn là gì? Đúng rồi, hắn đã quên nàng là vị hôn thê của Mộ Cảnh Nam! Hắn lại tin lời nàng như một thằng ngốc.

Nghe lời nói của người phía sau, trong lòng Vân Yên giận dữ, nàng nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của nam tử kia, rõ ràng nàng đã xử lý tốt, hắn tới đây làm gì? Cố ý không để nàng sống tốt sao?

Bên cạnh, Bích Thủy cũng hơi nghi ngờ, tối qua Thu Diên đến tìm nàng báo cho nàng vài chuyện, mặc dù cũng không nói rõ là tiểu thư đi với ai, nhưng mà tối qua tiểu thư đi với Lục Vương gia sao? Không có khả năng đi, nàng cảm thấy tiểu thư có chút bài xích Lục vương gia, dĩ nhiên là không muốn ở cùng hắn.

Mộ Thanh Viễn nhìn người tới, hắn muốn chào hỏi Mộ Cảnh Nam nhưng chỉ cảm thấy sắc mặt cứng ngắc, hắn nhìn Mộ Cảnh Nam, lạnh lùng nói: "Thật không ngờ Lục đệ chờ ở bên ngoài, chờ lâu lắm rồi sao?"

Không để ý tới Mộ Thanh Viễn, Mộ Cảnh Nam đi thẳng tới trước mặt Vân Yên, hài hước nói: "Yên Nhi nùng tình mật ý nhìn bổn vương như vậy, bổn vương thật không quen a. Nhưng mà chúng cũng không chỉ là người quen chứ?!"

Nhìn gương mặt đó của Mộ Cảnh Nam, hắn đang cười, còn cười thành tiếng? Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, rõ ràng đã sớm nói với hắn giữa bọn họ không có bất kì quan hệ gì, tại sao lần nào hắn cũng tới chọc phá nàng?

Mộ Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thật buồn cười, hiện tại hắn đã thành trò cười rồi! Đúng là hắn nhìn lầm nàng.

Vân Mặc Thành liếc nhìn Mộ Cảnh Nam, hành lễ: "Lão phu bái kiến Lục Vương gia."

Mộ Cảnh Nam quay đầu nhìn sang, nhìn Vân Mặc Thành, lạnh nhạt nói: "Vân Tướng không cần đa lễ, hôm nay bổn vương rảnh rỗi nên tới đây một chuyến, không ngờ Tứ ca cũng ở đây, có điều..." Hắn dừng một chút, nhìn Mộ thanh Viễn, cười nói, "Hình như Tứ ca nghỉ ngơi không tốt, trong mắt cũng thấy tia máu rồi."

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn hơi trầm xuống, liếc nhìn Mộ cảnh Nam, nói: "Bổn vương không được thanh nhàn như Lục đệ, đêm qua phải xem công văn trễ một chút."

Mộ Cảnh Nam gật đầu, cười lạnh nói: "Thì ra là xem công văn a, bổn vương còn tưởng tối qua Tứ ca ở lại đây đấy."

Mộ Thanh Viễn nhíu mày, mắt lạnh nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn rốt cuộc muốn nói gì? Muốn khoe khoang với mình sao? Hắn cho rằng như vậy là thắng lợi?

"Tam muội, sao ngươi không nói câu nào?" Vân Nguyệt thản nhiên cười, nhìn Vân Yên đang trầm mặc không nói, lần này đúng là Lục vương gia đã giúp nàng một đại ân.

Vân Yên quay đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, nàng biết, hắn lại hoài nghi, nếu không phải lúc trước đã đồng ý với Dạ Mị, nàng thật sự không muốn quan tâm hắn! Nàng nhìn Vân Nguyệt một cái, hiện tại trong lòng nàng ta chắc hẳn đang rất vui vẻ a, nàng lạnh nhạt nói: "Lục vương gia đột nhiên đến đây, ta hơi kinh ngạc, thật không ngờ hắn sẽ tới đây."

Nghe vậy, Vân Nguyệt nở nụ cười mập mờ, nàng khẽ cười nói: "Lời này của Tam muội không đúng rồi, Lục vương gia tốt bụng đưa ngươi trở lại, sao ngươi lại nôn nóng muốn phủi sạch quan hệ với hắn vậy, mặc dù các ngươi cùng nhau ở bên ngoài qua đêm là không hợp lễ nghi phép tắc, nhưng các ngươi dù sao cũng là vị hôn phu thê, ta nghĩ cha cũng không trách tội các ngươi."

"Cái gì mà ở bên ngoài qua đêm, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Bích Thủy tức giận nói, Vân Nguyệt này chính là thích thêm dầu thêm mỡ, đáng ghét chết đi được.

Vân Mặc Thành nhìn về phía Vân Yên, dường như không muốn tiếp tục đề tài này, lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi đi cùng Lục vương gia, vậy chuyện này đến đây thôi, lần này bắt đầu đóng cửa ở yên trong phủ chờ xuất giá."

Liễu Tịnh Lâm nhìn Vân Yên, trong mắt đều là ý cười: "Cứ như vậy ta cũng nên chuẩn bị đồ cưới cho Tam tiểu thư mới được."

"Như vậy, ngươi hài lòng chưa?" Vân Yên không để ý tới bọn họ, trực tiếp nhìn Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói. Nàng đúng là đã quên mất, Mộ Thanh Viễn là đối thủ của hắn, nếu đây là cơ hội lợi dụng nàng để đả kích Mộ Thanh Viễn, sao hắn có thể không làm chứ?

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không thể trách bổn vương, ai bảo bổn vương tiến vào đúng lúc vậy chứ? Bọn họ hiểu lầm, bổn vương cũng không có cách nào. Huống chi, nếu Yên Nhi có lời đồn đãi với người khác, còn không bằng với bổn vương thì tốt hơn."

Thật sao? Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng cực kì phiền muộn, còn nói chuyện với hắn nữa thì nàng sẽ tức chết, nàng nhìn về phía mọi người, cười lạnh nói: "Việc chuẩn bị đồ cưới cho ta không phiền nhị di nương quan tâm." Sau đó nàng nhìn Vân Mặc Thành cùng Mộ Thanh Viễn, nói: "Hôm qua ta không ở cùng với Lục vương gia mà ở cùng người khác, bây giờ chúng ta có thể mời nàng vào."

"Tam muội, ngươi xấu hổ sao? Lục vương gia cũng không phải là người lạ, chúng ta sẽ không cười các ngươi." Vân Nguyệt che miệng cười nói, vẻ mặt đầy mập mờ.

Nghe lời này, Mộ Thanh Viễn chỉ cảm thấy trong lòng không phải tư vị gì, hắn nhìn Vân Yên, lại nhìn Vân Mặc Thành, nói: "Nếu Tam tiểu thư đã trở lại, bổn vương cũng nên đi."

Vân Mặc Thành vội vàng nói: "Lão phu tiễn tứ vương gia." Nói xong, hai người đang chuẩn bị rời đi.

"Yên, ngươi xem, không ai chịu tin tưởng ngươi, ngay cả Mộ Thanh Viễn cũng không tin ngươi, ngươi còn muốn gả cho hắn sao?" Mộ Cảnh Nam nhìn bóng dáng Mộ Thanh Viễn trước mặt, nhỏ giọng nói bên tai Vân Yên.

Vân Yên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Mộ Cảnh Nam, sắc mặt trắng nhợt, bờ môi có hơi mất máu, nàng cắn răng nói: "Ít nhất ta biết rõ, ta tuyệt đối không gả cho ngươi!"

"Lời này thật là có chút đả thương người rồi, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn." Mộ Cảnh Nam tự giễu nhìn nàng, nhìn về phía Mộ Thanh Viễn nói: "Tối qua, bổn vương không ở cùng Vân Yên!"

Vân Yên? Nghe Mộ Cảnh Nam xưng hô nàng như vậy, Vân Yên nháy mắt có chút không quen, nàng kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn làm gì vậy?

Mộ Thanh Viễn vốn đang chuẩn bị đi chợt dừng bước, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Mộ Cảnh Nam, lời này có ý tứ gì?

Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm cũng kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, rốt cuộc hắn muốn nói gì?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Mộ Cảnh Nam lạnh nhạt nói: "Thế nào? Lời của bổn vương các ngươi không nghe thấy? Vậy bổn vương lặp lại lần nữa, hôm qua bổn vương không ở cùng Vân Yên!"

Nghe vậy, Vân Nguyệt cười nói: "Lục vương gia đang nói đùa sao?"

Mộ Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn Vân Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Ngươi cảm thấy bổn vương đang đùa sao? Huống chi, bổn vương nói tối qua ở cùng Tam tiểu thư lúc nào?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Nguyệt, nhướng mày hỏi.

Xưng hô lại biến thành Tam tiểu thư rồi, giống như lúc ban đầu, hắn cũng xưng hô nàng như vậy, Vân Yên ngây người, cũng không nghe được bọn họ đang nói gì.

Nghe Mộ Cảnh Nam nói vậy, nụ cười của Vân Nguyệt nháy mắt trở nên cứng ngắc, rõ ràng lúc nãy hắn đã thừa nhận a, nàng nhìn hắn, nói: "Lục vương gia, vừa rồi lúc ngài tiến vào..."

Mộ Cảnh Nam nhếch miệng cười, nói: "Vừa rồi không phải Nhị tiểu thư kêu Hà quản gia mời người quen của tam tiểu thư vào sao? Bổn vương cùng nàng có hôn ước, cũng có duyên phận gặp nhau vài lần, chẳng lẽ không được coi là người quen sao?"

"Éc..." Vân Nguyệt nghẹn họng, không biết nói cái gì cho phải.

Mộ Cảnh Nam chợt nhìn Vân Yên, khẽ cười nói: "Dù bổn vương có muốn cùng tam tiểu thư qua đêm, sợ là nàng cũng không đồng ý."

Nghe thế, Vân Yên hồi phục tinh thần lại, vì sao hắn phải giúp nàng nói chuyện? Nàng không ngốc, trong tình huống này, càng phủi sạch quan hệ với nàng thì càng chứng tỏ nàng trong sạch, nhưng mà đây không giống cách làm của hắn a, nàng thật sự không rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Bích Thủy nhỏ giọng hỏi.

Vân Yên khẽ lắc đầu: "Không sao."

Mộ Thanh Viễn liếc nhìn Vân Yên, nàng cúi đầu thấp, hình như có tâm sự, hắn lại nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, có thể tin tưởng lời hắn nói sao?

Thấy chuyện Mộ Cảnh Nam cùng Vân Yên ở bên ngoài qua đêm bị phủ nhận, Vân Nguyệt đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng suy nghĩ một chút, tiến lên phía trước, nói: "Chẳng lẽ Lục vương gia bận tâm về danh tiếng của Tam muội ta nên mới nói vậy, thật ra thì cũng không sao, nàng vốn dĩ sẽ gả cho ngài."

"Bổn vương có lý do gì phải bận tâm danh tiếng của nàng?" Mộ Cảnh Nam lạnh lùng nhìn Vân Nguyệt.

Bị nhìn như thế, Vân Nguyệt nhất thời có cảm giác đứng ngồi không yên, thân thể lạnh run, nàng nhìn Vân Yên một cái, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, thật vất vả mới có cơ hội này, không thể để nàng tránh thoát được. Có điều, nếu như nàng không ở cùng Lục vương gia, có khi lại là chuyện tốt cũng không chừng.

"Nếu hôm qua không phải Lục Vương gia ở cùng Tam muội, vậy tam muội, có phải ngươi nên giải thích một chút rốt cuộc tối qua ngươi ở cùng ai không? Là tên dân đen nào câu mất linh hồn bé nhỏ của ngươi, để ngươi bất chấp lễ nghĩa như vậy." Vân Nguyệt cười lạnh nhìn Vân Yên, lần này, ngay cả Lục Vương gia cũng không giúp nàng rồi, nàng tính làm thế nào đây?

Mọi ánh mắt đều đổ về phía Vân Yên, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vết thương trên người vốn khá nặng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy khó chịu.

Nhìn bộ dáng Vân Yên như muốn ngất xỉu, nàng bị nói trúng tâm sự rồi sao? Mộ Thanh Viễn quay đầu đi, trong lòng cười lạnh, coi như không ở cùng Mộ Cảnh Nam, nàng vẫn ở cùng nam nhân khác.

Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lệ ở cửa truyền vào: "Lời này của Nhị tiểu thư bổn cung không thích nghe, trong mắt ngươi bổn cung chính là dân đen sao? Vân Tướng, ngươi dạy dỗ nữ nhi thật tốt." Trong thanh âm xen lẫn khí thế uy nghiêm bẩm sinh làm người ta bất giác kính sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net