Chương 111: GẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biện Hiên Các.

Nghe lời này, Vân Yên từ trên ghế ngồi dậy, nhìn Bích Thủy, nghi ngờ nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Linh Lung Các bên kia đã xảy ra chuyện, Hoàng thượng bắt ngài gả!" Bích Thủy hốt hoảng nói.

Vừa nghe xong, Vân Yên đứng bật dậy, ánh mắt nàng lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai, nói: "Vào trong nói." Dứt lời, nàng kéo tay Bích Thủy vào phòng, đóng cửa lại.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Cái gì mà Hoàng thượng bắt ta gả?" Trong phòng, Vân Yên nhỏ giọng hỏi Bích Thủy, không phải nàng bị tứ hôn cho Mộ Cảnh Nam sao? Hiện tại là tình huống gì?

Vẻ mặt Bích Thủy tràn đầy lo lắng, nói: "Ta vốn đang ở Linh Lung Các chơi đùa với bọn Thu Diên, đến trưa, Thu Diên bảo ta ở lại ăn cơm, nhưng sau khi ăn cơm xong không lâu, Tứ vương gia tới, trên tay hắn còn cầm theo thánh chỉ."

Thánh chỉ? Vân Yên càng thêm nghi hoặc, nàng lại hỏi: "Thánh chỉ gì thế?"

Bích Thủy cắn răng, nói thẳng ra: "Hoàng thượng muốn ngài, không, muốn Thất công tử cưới Chiêu Dương công chúa!"

Cưới Chiêu Dương công chúa? Sao có thể chứ? Vân Yên trợn mắt, vô thức lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên giường êm.

Hồi lâu sau, nàng cười to, sao nàng lại quên mất, Mộ Thanh Viễn vẫn luôn chú ý Thất công tử, trước mắt còn có chuyện Dương Ngạo, hiện tại Đông Việt quốc thiếu nhất chính là lương thực và bạc, Mộ Thanh Viễn sao có thể bỏ qua cơ hội này, có điều nàng không ngờ hắn lại dùng trò cưới gả này, nàng đúng là đã xem thường hắn.

"Tiểu thư, phải làm thế nào đây? Hiện tại cả Linh Lung Các rối loạn hết rồi, bọn Thu Diên đang vội muốn chết, ta lén chạy về đây báo tin, hơn nữa Tứ vương gia kia còn chưa đi, hắn nói muốn chờ ngài trở lại, tự mình tuyên đọc thánh chỉ." Nhìn bộ dáng này của Vân Yên, Bích Thủy gấp giọng nói.

Hít sâu một hơi, Vân Yên nhìn Bích Thủy, cười nói: "Đừng nóng vội, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, gấp gáp cũng không giải quyết được gì. Nếu Mộ Thanh Viễn nói muốn gặp ta, vậy bây giờ đi thay quần áo, đến Linh Lung các một chuyến."

"Tiểu thư, ngài vẫn là không nên đi, đến đó không phải là muốn kết hôn với Chiêu Dương công chúa sao? Như vậy sao được!" Bích Thủy cắn môi nói, không nói nàng ghét Chiêu Dương công chúa đó, quan trọng nhất là nữ tử làm sao có thể cưới nữ tử đây.

Vân Yên khẽ lắc đầu, đứng lên nhìn Bích Thủy cười nói: "Ngươi cho rằng không đi, thánh chỉ sẽ không hạ sao? Đến lúc thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, không phải cũng như nhau sao? Hiện tại đi xem một chút cũng có thể biết được trong hồ lô Mộ Thanh Viễn bán thuốc gì."

"Nhưng..." Bích Thủy còn muốn nói gì nữa.

Vân Yên nâng tay lên ngắt lời nàng, trầm giọng nói: "Yên tâm, mọi việc không có tuyệt đối, chắc chắn sẽ có biện pháp, ta đến Linh Lung Các trước, nếu không bọn Thu Diên nhất định không thể thu xếp nổi tình hình này, ngươi cứ ở trong phủ đợi ta."

"Ta vẫn nên cùng ngài đi đi." Bích Thủy cắn môi, chuyện này thật là phiền toái.

Vân Yên khẽ cười, vuốt mặt Bích Thủy, cười nói: "Ngươi đi làm gì? Nếu như ngươi đi, người khác phát hiện thân phận ta thì sao? Cứ ở trong phủ, chờ tin tức tốt của ta!"

"Ừ." Bích Thủy đành phải gật đầu.

Thấy Bích Thủy nghe lời, Vân Yên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài gió lớn thổi cành liễu phất phơ trong không trung, tựa như lòng nàng bây giờ, không bình tĩnh! Nàng an ủi Bích Thủy, hiện tại nàng nên nghĩ cách đối phó Mộ Thanh Viễn rồi, tên Mộ Thanh Viễn này đúng là lợi hại, thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị. Đúng là vừa yên ổn được một chút sóng gió lại nổi lên, nàng đúng là phải hảo hảo cảm tạ hắn a.

Hoàng cung, Ngự thư phòng, Mộ Tuyết Sương vừa rời khỏi không lâu, Mộ Chiêu Dương lại đến.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng." Mộ Chiêu Dương đứng phía dưới hành lễ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ vui mừng.

Nhìn Mộ Chiêu Dương, Mộ Dương Thiên miễn cưỡng cười, nói: "Đứng lên đi, Chiêu Dương, hiếm khi thấy ngươi đến tìm phụ hoàng, có chuyện gì vậy?"

Nghe thế, Mộ Chiêu Dương chạy đến bên cạnh Mộ Dương Thiên, cười nói: "Phụ hoàng, ngài đừng trêu ghẹo nhi thần, thật ra ngài cũng biết hôm nay nhi thần đến đây vì chuyện gì mà."

"Xem ra nữ nhi đã lớn không giữ được nữa rồi, tiểu công chúa của trẫm đã trưởng thành." Mộ Dương Thiên nghiêng đầu nhìn Mộ Chiêu Dương, cười nói, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn chợt nói, "Cũng đều trưởng thành a!" Dứt lời, hắn thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút phiền muộn.

"Phụ hoàng, ngài đồng ý với nhi thần đi, nhi thần thật sự nghiêm túc." Mộ Chiêu Dương kéo tay Mộ Dương Thiên, làm nũng nói, nàng biết mỗi lần nàng làm nũng, phụ hoàng sẽ nghe theo nàng, lần trước nàng cũng chỉ đến thăm dò ý tứ, nhưng hôm nay nghe được một số tin tức cho nên cố ý đi chứng thực.

Nhìn Mộ Chiêu Dương, vẻ mặt Mộ Dương Thiên có chút hoảng hốt giống như đột nhiên nhớ lại chuyện gì.

"Ta thật sự thích hắn, đời này không phải hắn không gả! Phụ hoàng, ngài đồng ý ta đi." Nàng kéo cánh tay hắn làm nũng.

Mộ Dương Thiên nhìn Mộ Chiêu Dương, khẽ cười nói: "Thất công tử kia thật sự tốt như vậy?"

"Đương nhiên, ánh mắt nhi thần làm sao kém được, Thất công tử này dáng dấp rất được, hơn nữa tài ăn nói cũng giỏi, ngài nhìn quy mô Linh Lung Các cũng biết năng lực của hắn rồi, về sau hắn chắc chắn là trụ cột nước nhà, đến lúc đó nhất định sẽ cùng phụ hoàng phân ưu giải nạn, phụ hoàng nếu có thể có con rể như vậy, tất nhiên là phúc của xã tắc, may mắn của vạn dân." Mộ Chiêu Dương cười hì hì nói, phụ hoàng hỏi nàng như vậy, xem ra chuyện thành công 90% rồi.

Mộ Thiên Dương thở dài, khó thấy nha đầu này tán dương người nào như vậy, hắn không khỏi nói: "Tốt lắm, tốt lắm, phụ hoàng ngươi còn không đến mức phải trông cậy vào một thương nhân bày mưu tính kế, trẫm đã hạ thánh chỉ, Tứ ca ngươi cũng đi tuyên thánh chỉ rồi, lần này ngươi vui rồi chứ. Có điều, ngươi phải đồng ý với phụ hoàng, xuất giá rồi thì phải hảo hảo giúp chồng dạy con, không thể càn quấy như trước kia nữa." Nói xong, hắn nghiêm nghị nhìn Mộ Chiêu Dương.

Vừa nghe Mộ Dương Thiên đồng ý, Mộ Chiêu Dương liền vội vàng hành lễ, nói: "Nhi thần cảm ơn phụ hoàng, phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ làm một hiền thê lương mẫu."

Hiền thê lương mẫu? Trong lòng Mộ Dương Thiên thầm than, nữ nhi này từ nhỏ đã bị hắn chiều hư rồi, hắn cũng không dám trông cậy nàng làm hiền thê lương mẫu, chỉ hi vọng nàng cả đời bình an hạnh phúc là tốt rồi. Đột nhiên hắn nhìn về phía trước, nếu không phải năm đó hắn nghĩ sai nên hỏng hết, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ. Cuối cùng cũng không thể trở lại lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net