Chương 116: ĐỘNG LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài Linh Lung Các, Như Hà hốt hoảng chạy theo sát Mộ Cảnh Nam, hai hàng nước mắt chảy dài, ánh mắt thâm tình nhìn nam tử mặc cẩm bào xanh đang ôm một nam tử khác bước đi cách nàng ngày càng xa.

"Lục Vương gia..." Như Hà thất thanh hô, môi đỏ mạng cắn chặt, dung nhan xinh đẹp mang theo tuyệt vọng bi thương, hắn cứ bỏ nàng mà đi như vậy sao? Tại sao, Lục Vương gia sao có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng? Chẳng lẽ nàng còn kém hơn một nam tử sao? Chỉ cần hắn cười với nàng một tiếng, nàng có thể xem như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.

Nghe giọng nữ từ phía sau truyền đến, Vân Yên giật mình, ánh mắt nàng khẽ chuyển nhìn Mộ Cảnh Nam, trên mặt hắn làm gì có chút nhu tình nào, chỉ có lạnh lùng như hàn băng. Hắn đang tức giận? Hình như từ lúc từ Linh Lung Các ra ngoài vẫn là như vậy, hắn làm sao thế? Nghĩ tới đây, Vân Yên tự giễu, mặc kệ vì sao hắn tức giận, dù sao cũng không phải là vì nàng. Có lẽ là vì Như Hà cũng không chừng.

Vân Yên đảo mắt nhìn con đường phía trước, lạnh nhạt nói: "Nàng đang kêu ngươi đó, vừa xảy ra chuyện như vậy, ngươi không an ủi nàng sao?" Mặc dù trong lòng nàng không thích nàng mà, cũng là hắn thích.

Ánh mắt Mộ Cảnh Nam nhìn về phía cô gái trong ngực, mặc dù nàng đã dịch dung rồi nhưng vẫn có thể thấy rõ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nàng không sáng như thường ngày, nàng mất hứng?

Mộ Cảnh Nam khẽ mỉm cười, nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Tại sao phải an ủi nàng?"

"Không phải nàng là nữ nhân của ngươi sao?" Vân Yên nhỏ giọng nói, ngày đó ở hồ Lãnh Nguyệt, mặc dù nàng rời đi nhưng vẫn biết phía sau xảy ra chuyện gì, khi đó trong lòng nàng rất hốt hoảng, nhưng hôm nay chuyện đã qua rồi, tất cả đã thành kết cục đã định, nàng còn có thể nói gì. Có lẽ, từ lúc bắt đầu nàng cũng không có bất kì lý do gì để nói.

Nhìn đáy mắt nàng ẩn hiện sự mất mác, khóe môi Mộ Cảnh Nam nhếch lên, nàng ghen sao? Thật khó có thể nhìn thấy bộ dáng nàng thế này, mặc dù nàng đang mặc y phục nam nhi, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn mê người như vậy.

"Nữ nhân? Chẳng lẽ Thất Nhi không biết sao? Hiện tại bổn vương thích nam nhân!" Mộ Cảnh Nam tươi cười nhìn 'nam tử' trong ngực, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

Nghe lời này, Vân Yên đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trong Linh Lung Các, nàng nhìn mặt Mộ Cảnh Nam, tức giận nói: "Nói bậy bạ gì đó."

"Nói bậy? Vừa rồi không phải bổn vương đã chứng minh rồi sao? Chẳng lẽ Thất Nhi còn muốn một lần nữa?" Nói xong, khóe miệng Mộ Cảnh Nam khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn dật cúi xuống, nhìn cô gái trong ngực, muốn nhìn rõ từng nét mặt của nàng.

"Vô sỉ!" Vân Yên quay đầu đi, quát khẽ, nếu không phải vừa rồi bị điểm huyệt, làm sao hắn đắc thủ được.

Mộ Cảnh Nam đùa giỡn nói: "Như vậy mà vô sỉ? Vậy có muốn bổn vương làm chút chuyện càng vô sỉ hơn hay không."

"Mộ Cảnh Nam, ngươi muốn làm gì?!" Vân Yên đột nhiên trợn to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tim đập như đánh trống, hắn muốn làm gì?

Ánh mắt những người xung quanh dần dần đều tập trung về phía bọn họ, tiếng nghị luận trong đám người truyền đến.

"Chuyện này... bọn họ đang làm gì? Hai người nam nhân này!"

"Ban ngày ban mặt, thế nhưng... thật là không biết liêm sỉ!" Thanh âm khinh bỉ trong đám người truyền đến.

"Thật không biết hai người kia là ai, đúng là không biết xấu hổ... Đang trên đường mà cũng làm chuyện cẩu thả."

"A, người kia không phải là Lục Vương gia sao?"

. . .

Nghe những lời này, Vân Yên đột nhiên nhìn quanh bốn phía, lúc này nàng mới chú ý tới bọn họ đang ở trên đường cái! Hai nam tử ở trên đường ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì!

Nhưng mà hắn lại làm như không thấy, không nghe, hai tay ôm chặt người trong ngực, ánh mắt thanh đạm vẫn chăm chú nhìn nàng, trong mắt hắn có thể thấy rõ bóng dáng nàng, như vậy thật tốt, nàng chỉ ở trong thế giới của hắn.

Vân Yên xoay mặt đi, nhíu mày nói: "Thả ta xuống, bây giờ đã cách xa Linh Lung Các rồi, đám người Mộ Thanh Viễn sẽ không phát hiện."

"Ngươi xác định ta thả ngươi xuống, ngươi có thể tự đi?" Mộ Cảnh Nam cười tà mị, nói.

"Ta đương nhiên..." Nói tới đây, Vân Yên đột nhiên nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, trên mặt hắn rõ ràng mang theo nụ cười âm hiểm, nàng cố gắng giật giật tay chân nhưng không thể nhúc nhích, sao nàng lại quên mất, nàng còn bị hắn điểm huyệt đấy.

Nhìn nét mặt kinh ngạc của Vân Yên, Mộ Cảnh Nam cười nói: "Lần này Thất Nhi còn muốn bổn vương thả ngươi xuống sao? Không có bổn vương bảo vệ, nói không chừng tên đăng đồ tử nào đó nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, muốn trêu chọc, đến lúc đó bổn vương sẽ thiệt thòi lớn rồi."

Nghe vậy, Vân Yên nhìn chằm chằm Mộ Cảnh Nam nói: "Là ngươi cố ý, còn không mau giải huyệt đạo cho ta."

"Bổn vương cũng là bất đắc dĩ, nếu giải huyệt cho ngươi, ngươi chạy mất thì sao?" Mộ Cảnh Nam tiếp tục trêu chọc.

Nhìn dung nhan anh tuấn của Mộ Cảnh Nam, hắn chính là che giấu bản thân như vậy sao? Bề ngoài phóng đãng không kiềm chế được, bên trong lại trầm tĩnh? Tâm tình Vân Yên nháy mắt trầm xuống, dời mắt đi không nhìn hắn nữa, mắt khép hờ, nói: "Ngươi giúp ta nhiều rồi. đừng tiếp tục như thế nữa, không có lợi cho danh tiếng của ngươi." Coi như hắn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nhưng nàng vẫn có thể nhận thấy hắn đang giúp nàng, nhưng lời đồn đãi sẽ truyền đi rất nhanh, nàng cũng không có ý kiến gì, còn hắn? Nàng không thể mắc nợ hắn nữa.

Mộ Cảnh Nam cười khẽ nhìn 'nam tử' trong lòng mình, nàng đang suy nghĩ cho hắn sao? Trong lòng hắn không khỏi có chút ấm áp, nhìn người bốn phía chỉ chỉ trỏ trỏ, nghe những lời nghị luận náo nhiệt, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, mang theo chút giễu cợt: "Từ khi ta sinh ra đến giờ, thanh danh ta chưa từng tốt đẹp gì, thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ, hôm nay thì tính là gì?"

Vân Yên hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn thậm chí còn trải qua chuyện như vậy, mà lúc này, Mộ Cảnh Nam bỗng nhìn chằm chằm Vân Yên, ánh mắt nhu hòa: "Huống chi, chỉ cần là..."

Cảm nhận được thần sắc Mộ Cảnh Nam biến hóa, Vân Yên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt nàng hơi hốt hoảng, ngắt lời hắn: "Vẫn nên đi nhanh thôi, ta không muốn bị người ta nhìn chằm chằm như vậy." Có lẽ vì nôn nóng, nàng quên mất ý nguyện giải bỏ huyệt đạo lúc đầu rồi.

Mộ Cảnh Nam nhìn người trong ngực, nàng đang hoảng sợ sao? Xem ra hắn ở trong mắt nàng còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ. Hắn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn những người xung quanh, đi thẳng về phía trước.

Vân Yên nhìn dưới chân, nhìn con đường dài phía trước, nàng biết mình không dễ tiến tới, nàng cũng biết mình không thể cho bất kì ai cam kết gì, cho nên, tốt nhất là không nên bắt đầu.

Bên ngoài Linh Lung Các, Như Hà đứng yên đó, nhìn hai bóng người đã biến mất trên con đường phía trước, cắn chặt răng, nàng vậy mà không bại bởi Vân Yên mà bại trong tay một nam nhân, a, đệ nhất danh kỹ kinh thành lại không bằng một nam nhân.

Cùng lúc này, một nhóm người từ trong Linh Lung Các đi ra, dẫn đầu là Mộ Thanh Viễn.

"Tứ Vương gia, ngài cứ cam chịu như vậy sao?" Dường như cảm nhận có người phía sau, Như Hà nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn hơi sững sờ, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn nói gì?"

"Thất công tử của Linh Lung Các này là độc nhất vô nhị, coi như niêm phong một Linh Lung Các này, nhưng khắp Đông Việt quốc, thậm chí bao gồm cả Nam Nghiêu quốc và vài quốc gia khác đều có chi nhánh của hắn, đây cũng không phải kế hoạch lâu dài. Cho nên nếu không thể dùng hắn làm việc cho mình, thì phải nhổ cỏ tận gốc!" Như Hà nhìn về phía trước, trong mặt lóe lên sát ý.

Mộ Thanh Viễn nhíu mày quan sát cô gái trước mắt, dù chỉ nhìn bóng lưng nàng, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy sát khí.

Như Hà quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, khẽ phúc thân, nói: "Tứ Vương gia công vụ bận rộn, ta cũng không quấy rầy ngài, xin cáo lui trước."

Nhìn bóng lưng màu đỏ rời đi, trong lòng Mộ Thanh Viễn có chút nghi ngờ, hình như hắn đã gặp nàng ở đâu rồi? Tâm tình trầm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn về hướng Mộ Cảnh Nam rời đi, trong lòng cười lạnh, Như Hà nói rất đúng, đó cũng chính là chuyện hắn muốn làm. Hơn nữa, nếu hai người bọn họ đi cùng nhau, vậy hắn sẽ dứt khoát một lưới hốt hết.

"Vương gia, bây giờ đi nơi nào? Hồi cung sao?" Tiêu Tịnh nhìn Mộ Thanh Viễn, nói.

Mộ Thanh Viễn cười lạnh, nói: "Không, ngươi cho người tuyên truyền chuyện của Mộ Cảnh Nam cùng Thất công tử cho ta, phải nhanh chóng để Hoàng thượng biết." Hắn cười lạnh, cứ mượn tay phụ hoàng thu thập bọn họ là tốt nhất.

"Vâng!" Tiêu Tịnh lập tức lĩnh mệnh.

Cũng không biết mất bao lâu, Mộ Cảnh Nam rốt cuộc dừng lại trước một tòa viện, nhìn tòa viện lạnh tanh trước mặt, Vân Yên không khỏi nhíu mày, đây chính là Lục Vương phủ? Hắn mang nàng trở về Lục Vương phủ? Trong lòng nàng khẽ than, không biết trong hồ lô của hắn có cái gì, nhưng nếu nàng nhớ không nhầm, Mộ Cảnh Nam phong Vương cũng chỉ mới mấy năm gần đây, sao Lục Vương phủ lại lụi bại thành bộ dạng này chứ? Nhìn trên mái nhà thậm chí còn nhìn thấy cái lỗ, dưới mái hiên, cạnh cửa còn có cả rêu xanh. Nếu không phải có tấm biển 'Lục Vương Phủ' nàng tuyệt đối không tin đây là vương phủ.

"Ngươi rất kinh ngạc?" Mộ Cảnh Nam nhìn người trong ngực, nói.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Không có." Sao nàng lại quên mất, hắn là đứa con Hoàng thượng không thích nhất, mặc dù Hoàng thượng phong Vương cho hắn nhưng chắc cũng sẽ không ưu đãi hắn. Lúc trước nàng còn cảm thấy thân thế bọn họ tương tự, bây giờ kinh nghiệm cũng tương tự, nói dễ nghe là xuất cung xây phủ, nhưng thực tế có khác gì xuất cung đi đày đâu. Mấy năm nay rốt cuộc hắn trôi qua thế nào? Nàng theo bản năng nắm chặt tay.

Cảm nhận được lực đạo trên tay, Mộ Cảnh Nam nhìn người trong ngực, khẽ nhếch mày, nàng sao thế? Ánh mắt hắn chợt dời đến cánh tay nàng, vết máu đã sớm lan rộng, hắn lạnh mặt, trực tiếp bế nàng vào Lục Vương phủ.

Mộ Cảnh Nam ôm nàng đi thẳng vào phòng, Cô Viễn Thành vốn chuẩn bị tiếp đón cũng bị hắn bỏ quên.

Nhìn bóng lưng lướt đi như gió của Mộ Cảnh Nam, lại nhìn người trong ngực hắn, là một nam nhân, từ khi nào mà hắn lại hứng thú với nam nhân? Nhưng suy nghĩ một chút, hắn khẽ mỉm cười, chắc chắn là nàng.

Trong phòng, Mộ Cảnh Nam đặt Vân Yên lên giường, hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Vân Yên, y phục vốn trắng tinh, lúc này lại đỏ tươi chói mắt. Hắn đột nhiên vươn tay lập tức xé ống tay áo nhuộm đỏ, lộ ra một đoạn cánh tay bị băng bó, vải băng trắng hầu hết đã bị nhiễm đỏ.

"Ngươi làm gì vậy?!" Vân Yên khẽ quát, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Mộ Cảnh Nam, nàng ngẩn người, cuối cùng cũng không nói gì.

Hai người đều trầm mặc, nhưng bị Mộ Cảnh Nam nhìn như vậy, Vân Yên không được tự nhiên, nàng nhỏ giọng nói: "Hiện tại đã ở trong địa bàn của ngươi rồi, ngươi có thể giải huyệt đạo..." Nhưng mà còn chưa dứt lời đã bị Mộ Cảnh Nam đánh gãy.

"Tại sao?" Mộ Cảnh Nam nhíu chặt mày, đột nhiên nói một câu như vậy, ánh mắt cũng không nhìn Vân Yên.

Nghe vậy, Vân Yên chần chờ một lát, nói: "Cái gì tại sao?"

"Tại sao bị thương còn muốn đến Linh Lung Các? Không phải ngươi biết Mộ Thanh Viễn gài bẫy sao?" Mộ Cảnh Nam đột nhiên nhìn Vân Yên, trong mắt có chút tức giận, "Ngươi không biết thương tiếc bản thân sao?"

Ngươi không biết thương tiếc bản thân sao? Nghe lời này, cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vân Yên sửng sốt, hắn đang lo lắng cho nàng sao? Trên đời này còn có người quan tâm nàng như vậy. Nàng rũ mắt, không dám đối diện với ánh mắt của hắn, bắt đầu từ khi nào mà nàng cũng nhát gan như vậy.

"Cho dù biết rõ thì thế nào? Ta không thể chỉ lo cho bản thân mà không quan tâm đến những tỷ muội nhiều năm làm bạn với ta. Mộ Cảnh Nam, ta chính là một người như vậy, ta vĩnh viễn không thể chỉ sống cho bản thân, ta có lý do của ta." Nói tới đây, Vân Yên cười khổ, nàng cũng muốn sống vì mình một lần, nhưng có cơ hội không? Nàng thu hồi vẻ mặt bị thương, nghiêng đầu sang chỗ khác, giễu cợt nói: "Giống như ngươi... không phải ngươi cũng có rất nhiều bí mật sao? Thật ra thì ta rất tò mò, tại sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm ngươi đều xuất hiện, có phải ngươi cho người theo dõi ta hay không, mực đích của ngươi rốt cuộc là gì?" Nhưng mà sau khi nói ra những lời này nàng liền hối hận, trong lòng nàng ảo não không thôi, nàng đang nói gì vậy, rõ ràng là muốn đổi đề tài, nhưng tại sao lại nói mấy lời tổn thương người như vậy.

Nghe Vân Yên nói thế, lông mày Mộ Cảnh Nam giật giật, cũng không nói gì, trầm mặc chốc lát, hắn nâng tay điểm vào huyệt đạo của nàng, Vân Yên chỉ cảm thấy tay chân lập tức hoạt động được rồi, nàng kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn dễ dàng giải huyệt vậy sao? Nàng vừa nói như vậy, hắn không tức giận? Nhưng cho dù hắn không tức giận, lời cũng đã nói ra, nàng cũng nên đi, nghĩ tới đây, nàng chuẩn bị ngồi dậy.

"Đừng động!" Mộ Cảnh Nam đột nhiên giữ chặt hai vai Vân Yên, ấn nàng xuống giường, thanh âm trầm thấp vang lên, cũng không nhìn nàng, "Thay thuốc xong đã."

Bị hắn đè xuống như vậy, Vân Yên trợn to hai mắt, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của hắn, nàng không biết nên nói gì cho phải, nên nói xin lỗi sao? Nhưng hình như cũng giống như những gì nàng nói, nàng cũng chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, Mộ Cảnh Nam như vậy vẫn là nam tử phóng đãng trên đường lúc trước sao? Hắn thật sự có rất nhiều bí mật, nhưng nàng còn có thời gian khám phá bí mật của hắn sao?

"Người tới, đem kim sang dược tới đây cho bổn vương! Thuận tiện cầm lụa trắng tới đây." Mộ Cảnh Nam hô lên.

Không lâu sau, Cô Viễn Thành tiến vào, trong tay cầm cái bình cùng một chồng vải trắng, nhìn người trên giường, lại nhìn Mộ Cảnh Nam, trong lòng hắn nghi ngờ, sao hắn lại tức giận thành bộ dáng này?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, để đồ xuống, đi ra ngoài!" Mộ Cảnh Nam quát khẽ.

Trong lòng Cô Viễn Thành than thở, hắn đây là vô duyên vô cớ bị mắng, liếc nhìn 'nam tử' trên giường, cảm thấy chuyện này ngày càng có ý tứ. Nghĩ tới đây, hắn để đồ xuống, đi thẳng ra ngoài.

Mộ Cảnh Nam đứng dậy, lấy vải trắng và thuốc trên bàn tới, đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay nàng, hắn nhíu mày, từ từ vén mảnh vải trắng đã sớm nhiễm ướt máu.

"Ta có thể tự mình thay, thật ra thì cũng không đau lắm." Vân Yên thấy Mộ Cảnh Nam cau mày, nghĩ là hắn buồn nôn, nên chuẩn bị đưa tay ngăn lại.

Nghe lời này, Mộ Cảnh Nam đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, ánh mắt nghiêm nghị, bị nhìn như vậy, Vân Yên rụt tay lại, trong lòng thầm than, nàng làm sao vậy? Ôn nhuận như con cừu non, đây là Vân Yên sao? Có điều, khi đối mắt với hắn, trong lòng nàng lại có cảm giác chờ mong.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Cảnh Nam từ từ vén mảnh vải lên lộ ra vết thương khủng bố kia, trong lòng hắn cũng hít một ngụm khí lạnh, dần dần gỡ hết xuống, cuối cùng đập vào mắt chính là một mảnh máu me be bét, phía trên thậm chí còn có máu đen. Đây mà không phải vết thương lớn sao? Vết thương đã muốn sinh mủ rồi.

Mộ Cảnh Nam đặt vải trắng sang bên cạnh, lau chùi vết thương một chút, Vân Yên cảm thấy cánh tay đau đớn không nhịn được khẽ rên lên.

Nghe thanh âm này, Mộ Cảnh Nam cũng không nhìn Vân Yên, hắn nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, lập tức xong rồi."

Đừng sợ? Khóe miệng Vân Yên cong lên thành một nụ cười không dễ nhận thấy, nhớ lại, đêm đó, hắn che miệng nàng, ở trong ngõ tối, hắn cũng nói như thế bên tai nàng, đừng sợ, là ta! Nàng lại vì thế mà cảm thấy an tâm.

Dù người bị thương là Vân Yên nhưng người đổ mồ hôi nhiều là Mộ Cảnh Nam, hắn cực kì cẩn thận bôi thuốc, băng bó vết thương cho Vân Yên.

Nhìn ống tay áo bị xé ra, trong lòng Vân Yên buồn cười, cứ để như vậy đi ra ngoài người khác còn tưởng nàng bị hắn cợt nhã đấy. Liếc thấy còn mảnh vải trắng còn dư bên cạnh, nàng cầm lấy cuốn lại chỗ ống tay áo bị rách, như vậy cũng không quá khó coi.

Bên cạnh, Mộ Cảnh Nam nhìn động tác của Vân Yên, cũng không nói gì.

Thu thập thỏa đáng xong, Vân Yên đứng dậy, nàng nhìn Mộ Cảnh Nam nói: "Lần này cảm ơn ngươi, nếu như có cơ hội, ta sẽ trả lại cho ngươi phần ân tình này, cáo từ trước." Đúng vậy, nếu còn có cơ hội. Vân Yên hít sâu một hơi, đi thẳng ra cửa.

Đúng lúc này, Cô Viễn Thành bưng điểm tâm tới, hắn nhìn Vân Yên một cái, khẽ gật đầu với nàng, nhưng Vân Yên trực tiếp lướt qua hắn rời đi.

Nhìn bóng lưng Vân Yên, Cô Viễn Thành đi vào phòng, nghi ngờ nói: "Không phải bị thương sao? Sao lại đi nhanh vậy?"

Mộ Cảnh Nam đứng đưa lưng về phía cửa, hắn ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ, dù cho hắn giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại sao? Không, sẽ không! Huống chi, mấy lời lúc nãy nàng nói không sai!

Mộ Cảnh Nam bỗng nhìn về phía vết máu đen trên băng vải trắng vừa thay cho Vân Yên, sắc mặt hắn trầm xuống, nói: "Ngươi nói, người bị thương, miệng vết thương sẽ chảy máu đen sao?"

Nghe vậy, Cô Viễn Thành hơi nghi hoặc, hắn đặt khay trà trên tay xuống, đi tới nhìn vết máu đen trên băng vải, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như vết thương bị nhiễm trùng sẽ chảy máu đen. Thế nào? Vết thương của Vân tiểu thư rất nghiêm trọng sao?"

Vân tiểu thư? Mộ Cảnh Nam nhìn về phía Cô Viễn Thành, hắn biết nàng là Vân Yên? Làm sao hắn nhìn ra được?

Dường như biết suy nghĩ trong đầu Mộ Cảnh Nam, Cô Viễn Thành khẽ mỉm cười, thật ra nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì hắn sẽ không nhận ra bạch y công tử kia là Vân Yên, nhưng hắn không phải nhận ra nàng thông qua vẻ bề ngoài mà là thông qua Mộ Cảnh Nam!

Cô Viễn Thành vỗ vỗ bả vai Mộ Cảnh Nam, cười nói: "Lọ thuốc vừa rồi ngươi dùng là thuốc tốt, vết thương của nàng hẳn là không sao đâu."

Mộ Cảnh Nam hồi phục tinh thần, liếc nhìn Cô Viễn Thành một cái, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, thật sự không có việc gì sao? Chỉ mong là hắn suy nghĩ nhiều.

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

"Phụ hoàng, vì sao Tứ hoàng huynh còn chưa trở về a?" Giờ phút này, Mộ Chiêu Dương đứng ngồi không yên, đột nhiên đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm.

Mộ Chiêu Dương đột nhiên đứng dậy làm Mộ Dương Thiên gật mình, bút son trong tay lập tức quẹt một đường trên tấu chương, hắn không khỏi hơi tức giận, nói: "Nha đầu này, sao lại xúc động như vậy. Hoàng huynh ngươi đã đi tuyên chỉ rồi, ngươi cứ ngồi chờ là được, còn sợ người chạy mất hay sao."

Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương nhất thời biết mình chọc giận phụ hoàng, vội vàng lôi kéo cánh tay Mộ Dương Thiên, làm nũng: "Phụ hoàng, nữ nhi chỉ muốn... chỉ muốn..." Nhưng nàng lại không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói nàng muốn gả cho Thất công tử, vậy sợ là sẽ bị phụ hoàng cười nhạo.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Mộ Chiêu Dương, Mộ Dương Thiên thở dài, nói: "Ngươi a, có thời gian thì nên đi theo hoàng cô ngươi học tập một chút, sắp phải lập gia đình rồi."

Nghe thế, Mộ Chiêu Dương cong môi nói: "Hoàng cô lại không thích ta, người nàng thích là Vân Yên."

Vân Yên? Nghe thấy tên này, Mộ Dương Thiên không khỏi có chút nghi ngờ, hắn nhớ hình như cái tên này rất quen thuộc, đúng rồi, là Tam tiểu thư nhà Vân thừa tướng, nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lần đó ở Tướng phủ, hắn còn đáp ứng nàng một thỉnh cầu, nhưng sau đó lại có thích khách, cho nên chuyện này cũng không nói lại nữa.

"Phụ hoàng, ngài đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ ngài thích cái Vân Yên đó?!" Mộ Chiêu Dương trợn to mắt nhìn Mộ Dương Thiên, vẻ mặt uất ức, lẩm bẩm nói, "Vân Yên đó có cái gì tốt, tại sao tất cả mọi người đều thích nàng."

Mộ Dương Thiên khẽ cười nhìn Mộ Chiêu Dương, nha đầu này thật rất giống nàng a, hắn cười cười, nói: "Được rồi, đương nhiên phụ hoàng thương Chiêu Dương nhất."

Nghe Mộ Dương Thiên nói vậy, sắc mặt Mộ Chiêu Dương nháy mắt lại vui vẻ, cười nói: "Phụ hoàng không được lừa nhi thần đó."

"Đương nhiên, quân vô hí ngôn." Mộ Dương Thiên cưng chiều nhìn Mộ Chiêu Dương, không biết là đang nhìn nàng, hay thông qua nàng nhìn thấy một người khác.

Đúng lúc này, một bóng người đi vào. Vừa nhìn thấy người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC