Chương 127: GIẢI THÍCH - ĐÁNH CHỬI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả Biện Hiên Các, thậm chí là cả Đông Uyển cực kì yên tĩnh, trong phòng, Vân Yên tựa vào đệm êm, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước.

"Tiểu thư, ngài mau nói đi, ta tò mò muốn chết." Bích Thủy thấy Vân Yên không nói gì, lo lắng thúc giục.

Vân Yên nhàn nhạt nói: "Thật ra trong lá thư kia cũng không viết cái gì đặc biệt, giống như Liễu Cao Hoán nói, Liễu Tịnh Lâm kêu hắn tới đây cường bạo ta, vì thế ta cố ý bắt chước nét chữ của Vân Nguyệt, chỉ vì để hắn tin tưởng."

Nghe thế, Bích Thủy gật đầu một cái, hỏi tiếp: "Vậy ngài không lo lắng Liễu Cao Hoán sẽ trả lời thư, nói ra chuyện này sao?"

Vân Yên khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Coi như hắn hồi âm lại thì lá thư đó cũng không đến được tay Liễu Tịnh Lâm, mà lá thư hôm nay nàng nhận được là một lá thư khác."

Hai mắt Bích Thủy sáng lên, lúc này nàng đã hiểu ý của Vân Yên, nàng cười cười tiếp lời: "Thì ra tiểu thư đã cho người lưu ý tình huống của Liễu phủ a, như vậy dù Liễu Cao Hoán có viết thư cho Liễu Tịnh Lâm cũng sẽ bị chặn lại." Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, vội vàng nói, "Tiểu thư, hiện tại hai lá thư này, một ở Liễu phủ, một ở trong tay Liễu Tịnh Lâm, nếu Vân Mặc Thành phái người đi thăm dò, đối chất một lần nữa, vậy chẳng phải là lộ rồi sao?"

"Lộ ra? Làm sao có thể! Lần này còn có Lãnh Tuyết phối hợp, người của Thính Tuyết lâu trà trộn vào Liễu phủ không khó, sau khi Liễu Cao Hoán đi ra, lá thư đó đã bị tiêu hủy, lá thư trong tay Liễu Tịnh Lâm cũng vậy. Quan trọng nhất là, ở trong Tướng phủ, bọn hắn lặng yên không một tiếng động hạ thuốc cho Vân Nguyệt và Liễu Cao Hoán, hơn nữa còn làm hai người kia dời ra khỏi Tây Uyển." Ngón tay thon gầy của Vân Yên lướt qua gương mặt, vẻ mặt nàng băng hàn, mặc dù nàng cũng không điều chế được mị dược, nhưng 'Tiếu Trường Ca' này cũng là năm đó nàng ngoài ý muốn chế ra được, không ngờ hôm nay còn dùng tới.

Nghe xong, Bích Thủy cũng nhớ lại, theo lý bọn họ phải ở trong phòng mới phải, nhưng bọn họ lại ở trong bụi hoa bên ngoài, có điều, nàng đột nhiên nhớ tới lời Vân Yên nói khi đó, khó trách nàng nói dù trong lòng Vân Mặc Thành có nghi ngờ cũng tuyệt đối không nghi ngờ tiểu thư. Dù sao nếu bọn họ ở trong phòng thì còn có thể nói là bị hãm hại, nhưng bọn họ lại ở bên ngoài, hơn nữa còn ở trong bụi hoa, chỉ có thể nói là hai bọn họ tư thông với nhau, không liên quan đến người khác. Như vậy, dù Vân Mặc Thành hoài nghi tiểu thư, hắn cũng không tìm nổi chứng cớ. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bội phục nhìn về phía Vân Yên.

"Tiểu thư còn chưa nói vì sao ngài muốn tha cho mẹ con Liễu Tịnh Lâm?" Bích Thủy lại hỏi tiếp, hai người bọn họ vốn có thể bị đuổi ra ngoài, không ngờ cuối cùng tiểu thư lại cầu tình cho họ, điều này khiến nàng rất khó hiểu.

Vân Yên khẽ lắc đầu, ngồi thẳng dậy, nở nụ cười lạnh: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tha cho nàng sao? Ha ha... làm sao có thể! Ngươi cho rằng đuổi các nàng ra ngoài là trừng phạt sao? Đừng quên, Liễu Tịnh Lâm là nữ nhi Liễu gia, nếu bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, dù Liễu gia không chứa chấp họ nhưng sẽ ngầm giúp đỡ nàng. Nếu đã vậy vì sao không giữ các nàng ở lại Tướng phủ, bây giờ Vân Mặc Thành đã căm thù nàng đến tận xương tủy, sợ rằng so với giết nàng còn khiến nàng khó chịu hơn. Về phần Vân Nguyệt, nàng một lòng muốn gả cho Mộ Thanh Viễn, nhưng bây giờ lại cẩu thả với người khác trước mặt Mộ Thanh Viễn, hiện giờ nàng hẳn là đau đến không muốn sống đi, bọn họ khổ sở ta mới cảm thấy sảng khoái!" Đây chẳng qua là bước đầu tiên thôi, sau này nàng sẽ còn trả thù càng nhiều, bọn họ sẽ càng thêm khổ sở.

"Nhưng Vân Nguyệt rõ ràng đã như vậy, ngài còn muốn nàng gả cho Liễu Cao Hoán? Vậy thì lợi cho nàng quá rồi." Bích Thủy chần chờ một lát, nói. Mặc dù gả cho Liễu Cao Hoán không bằng gả cho Mộ Thanh Viễn, nhưng cũng được làm thiếu phu nhân a.

Nghe vậy, Vân Yên cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng chuyện nàng cẩu thả truyền ra ngoài sẽ là trừng phạt nàng? Ngươi lầm rồi, chưa nói Vân Mặc Thành và Mộ Thanh Viễn sẽ không để chuyện này truyền ra, dù bị truyền ra, nhưng e ngại quyền thế của Liễu gia, Vân gia, sợ là nhiều người cũng không dám nói gì, những lời này cũng sẽ không truyền đến tai đám danh môn khuê tú, như vậy mới là tiện nghi nàng. Nhưng nếu nàng gả cho Liễu Cao Hoán... Hừ, không những mộng làm Hoàng hậu của Vân Nguyệt tan vỡ, mà còn bị Liễu Cao Hoán hành hạ, theo ta biết, Liễu Cao Hoán này đặc biệt yêu thích nữ sắc, trong phủ cơ thiếp vô số, ngươi cảm thấy hắn duy trì cảm giác mới mẻ với Vân Nguyệt được bao lâu?"

Bích Thủy vỗ tay khen hay, vẻ mặt tràn đầy sảng khoái, nàng nói tiếp: "Đợi đến khi Liễu Cao Hoán hết hứng thú với Vân Nguyệt sẽ hành hạ nàng, hơn nữa những nữ nhân trong phủ hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đủ cho Vân Nguyệt chịu hết." Nghe Vân Yên nói thế, nàng cũng coi như yên lòng.

Cô gái ngồi trên giường trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn về phía trước, con ngươi trong trẻo, sau khi Vân Nguyệt gả cho Liễu Cao Hoán, trong lòng vẫn tâm niệm Mộ Thanh Viễn. Sợ là Liễu Cao Hoán càng có hứng thú với nàng thì nàng càng khổ sở hơn, hơn nữa loại nam nhân như Liễu Cao Hoán, làm sao chịu được nữ nhân nằm dưới thân mình mà nghĩ đến nam nhân khác? Nhưng mà đây đều là chuyện nói sau, tất cả cũng chỉ có thể trách bọn họ tự mua dây buộc mình.

"Tiểu thư... có một chuyện..." Sau khi cười xong, Bích Thủy đột nhiên ấp úng, trong mắt đều là vẻ lo lắng. Thật ra thì lúc trước nàng đã muốn nói rồi nhưng vẫn không dám, bây giờ chuyện đã xong, nếu còn không nói, nàng thật sợ tiểu thư sẽ làm ra chuyện gì đó.

Vân Yên nghiêng đầu nhìn Bích Thủy, đánh giá vẻ mặt nàng, lập tức hiểu ý tứ trong lời nàng nói, Vân Yên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Chuyện này, ngươi không cần hỏi tới."

Nghe vậy, Bích Thủy trợn to mắt, mím môi nhìn Vân Yên, dò hỏi: "Tiểu thư, ngài định xử lý nàng thế nào?"

Vân Yên đảo mắt, lạnh lùng nhìn Bích Thủy, cười lạnh nói: "Thế nào? Ngươi muốn cầu tình thay nàng?"

"Tiểu thư, ta..." Bích Thủy há miệng, tiểu thư rất ít khi dùng ánh mắt như vậy nhìn các nàng! Lần này tiểu thư giận thật rồi, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, ta cũng không biết, tại sao, tại sao nàng muốn chết, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm gì đó..." Dừng một chút, nàng càng cúi đầu thấp hơn, "Tiểu thư, thật xin lỗi, ta luống cuống, nhưng ta... ta thật sự không nhẫn tâm." Nói tới đây, nước mắt nàng chảy xuống.

Nhìn nước mắt trên mặt Bích Thủy trong suốt dưới ánh đèn dầu, Vân Yên từ từ nhắm hai mắt lại, lúc trước bất luận nàng làm chuyện gì nàng cũng có thể bỏ qua, nhưng nàng lặp đi lặp lại nhiều lần chạm vào ranh giới cuối cùng trong lòng nàng, làm sao nàng tha thứ được đây, không phải nàng không cho nàng cơ hội, nhưng nàng thì sao, chết cũng không biết hối cải.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, sắc trời không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi đi." Vân Yên không nhìn Bích Thủy nữa, nhàn nhạt nói.

Thấy Vân Yên kêu nàng về phòng, Bích Thủy nóng nảy, nàng lập tức quỳ xuống đất lôi kéo y phục Vân Yên, khóc nói: "Tiểu thư, không... không nên giết Lăng Ba... không cần giết Lăng Ba."

"Ngươi thích nàng vậy sao? Ngươi cảm thấy cô muội muội này thật lòng coi ngươi là tỷ tỷ?" Vân Yên nhìn Bích Thủy, ánh mắt rét lạnh, nói: "Nếu không phải ta sớm có phòng bị, sợ là hai chúng ta đã mắc bẫy của nàng, nếu thật sự như vậy, nói không chừng ở Đông Uyển sẽ phát sinh một màn giống bên Tây Uyển kia, khi đó người bị chê cười chính là chúng ta rồi." Lúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài Biện Hiên Các, nàng đã phát hiện, kêu Bích Thủy bịt mũi lại, nàng cũng nhân cơ hội ra ngoài tóm được Lăng Ba.

Nghe Vân Yên nói vậy, Bích Thủy sững sờ, nàng ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn vô thức chảy dài, thanh âm khàn khàn nói: "Tiểu thư, ta biết tội của Lăng Ba không thể tha thứ, nhưng ta làm tỷ tỷ không thể trơ mắt nhìn nàng chết. Thật ra thì ta vẫn không nói với ngài, ta có một muội muội, vì trên trán nàng có một nốt chu sa nên ngươi trong thôn đều nói nàng là người mang điềm xấu, sẽ mang lại tai họa cho thôn, cha mẹ ta cũng cảm thấy như vậy. Trong một đêm đầy tuyết, bọn họ đuổi nàng ra ngoài, ta biết muội muội sợ lạnh nhất, sợ tối nhất, ta gào khóc cầu xin bọn họ đừng đối xử với nàng như vậy. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không hề động lòng, vẫn đuổi muội muội đi. Ngày hôm sau, người trong thôn chạy tới nói muội muội đã chết rét trong đống tuyết rồi, cả người nàng vị sói ăn chỉ còn lại xương, bọn họ dựa vào mảnh vụn quần áo mới nhận ra nàng, lúc nàng chết nhất định đang khóc, nhất định đang gọi tỷ tỷ, nhưng ta quá vô dụng." Nói tới đây, nàng cắn môi khống chế không cho nước mắt chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào, run rẩy, "Nếu như đêm hôm đó ta dũng cảm hơn một chút, nếu ta có thể kiên trì cầu xin cha mẹ và mọi người trong thôn, nếu ta có thể đi theo muội muội vậy thì nàng sẽ không chết, ta, là ta hại chết muội muội. Sau đó khi ta lớn hơn một chút, ta rời khỏi thôn, ta hận những người hại chết muội muội ta, ta càng hận bản thân mình hơn." Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Vân Yên, nói: "Tiểu thư, thời điểm Lăng Ba nhận ta làm tỷ tỷ, ta đã coi nàng là chuyển thế của muội muội, trong lòng ta âm thầm thề sẽ không để nàng chịu bất kì thương tổn nào, nếu như nhất định phải bị trừng phạt, tiểu thư, ngài phạt ta đi!" Nói xong, nàng hung hăng dập đầu, thậm chí có thể nghe được tiếng 'bộp bộp' vang lên.

"Chuyện này ta chưa từng nghe ngươi nói tới, năm đó ta chỉ cho rằng ngươi bị bán vào thanh lâu." Vân Yên hít sâu một hơi, trên mặt cũng lộ vẻ xúc động, nàng nhìn Bích Thủy, thở dài nói: "Ngươi cho rằng ta muốn giết nàng sao? Nàng là nữ nhi của Dung di, làm sao ta xuống tay được? Mặc dù trên danh nghĩa các ngươi đều là thủ hạ của ta nhưng ta vẫn luôn coi các ngươi là tỷ muội, làm sao ta nỡ để các ngươi đau lòng." Nói xong, nàng cúi người đỡ Bích Thủy lên, cái trán nàng đã có một khối xanh tím.

Nghe Vân Yên nói vậy, vẻ mặt Bích Thủy có chút vui mừng, nàng kéo tay Vân Yên, cảm kích nói: "Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư."

Nhìn Bích Thủy, trên mặt Vân Yên cũng hiện lên một nụ cười, giống như băng tuyết hòa tan, thật ra thì, chỉ cần có thể nhìn các nàng cười, nàng đã hài lòng rồi, ai bảo các nàng là người quan trọng với nàng chứ?

"Bây giờ nàng đang ở trong phòng nàng, ngươi nói với nàng, nếu còn có lần sau, vậy..." Sắc mặt Vân Yên trầm xuống, lạnh lùng nói.

Còn chưa dứt lời, Bích Thủy vội vàng nói: "Tiểu thư yên tâm, sẽ không có lần sau đâu, sẽ không có lần sau."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bích Thủy, Vân Yên chợt thở dài: "Được rồi, ngươi đi cởi trói cho nàng đi, rồi đi ngủ sớm."

"Cảm ơn tiểu thư!" Bích Thủy cảm kích lần nữa, mới đứng dậy chạy ra ngoài.

Có thể để Bích Thủy bận tâm như thế, ngoài Lãnh Tuyết và các nàng, cũng chỉ có Lăng Ba, nhưng mà Lăng Ba này, trên mặt Vân Yên thoáng qua một tia cảnh giác, chỉ mong nàng suy nghĩ nhiều.

Trong phòng, ngọn đèn dầu chập chờn, Vân Yên bình phục tâm tình, nhìn về phía trước, hiện tại nàng nghi ngờ, tại sao Mộ Thanh Viễn lại xuất hiện ở đây? Điểm này nàng không nghĩ ra, mặc dù Mộ Thanh Viễn nói đến đây để thỉnh giáo Vân Mặc Thành vài vấn đề nhưng có ai không biết Mộ Thanh Viễn văn võ song toàn, sợ là số sách Vân Mặc Thành đọc còn không nhiều bằng hắn. Cho nên nhất định là hắn biết gì đó, lần trước cũng vậy, nếu để cho nàng đoán, nghĩ tới đây, trong đầu nàng xẹt qua một bóng người.

Vân Yên đứng dậy, nhìn ra bóng đêm trầm tĩnh ngoài cửa sổ, không phải Tử Ảnh nói tối nay hắn sẽ đến đây sao? Lần này hình như hơi trễ...

Thư phòng.

Vừa vào cửa, Vân Mặc Thành quét hết những thứ trên bàn xuống đất, khuôn mặt tràn đầy lửa giận, Hà Văn cũng đi theo vào, căn bản không dám đến gần.

"Đồ vô dụng!" Vân Mặc Thành ngồi vào ghế, giận dữ hét.

Nghe vậy, Hà Văn cả kinh, đầu cúi thấp xuống, sao hắn có thể không hiểu lời Tướng gia nói, nhưng mà bây giờ hắn còn có thể nói gì được, chuyện này rõ ràng là bọn họ bị người khác lừa vào tròng. Tứ Vương gia đó tới cũng quá đúng dịp đi, lần trước cũng vậy.

"Rốt cuộc là từ lúc nào mà Liễu Cao Hoán lại ở cùng Vân Nguyệt, Tướng phủ này nhiều người như vậy, tại sao không phát hiện ra?" Vân Mặc Thành vỗ ghế hét lớn. Không ngờ Vân Mặc Thành hắn cũng có ngày bị người ta đùa bỡn, tối nay hắn đúng là đã xem được một vở kịch hay a.

Hà Văn ngẩng đầu lên, thanh âm cung kính: "Lão gia yên tâm, nô tài sẽ phái người điều tra chuyện này."

"Hừ, không cần tra xét, chuyện này nhất định có liên quan đến Vân Yên!" Vân Mặc Thành lạnh lùng nhìn về phía trước, trừ nàng, hắn thật sự không nghĩ ra ai làm chuyện này, đối với nàng, hắn vẫn có chút kiêng kị.

Nghe lời này, Hà Văn kinh ngạc nhìn Vân Mặc Thành, sau đó nói: "Nhưng dù Tam tiểu thư gây ra, làm sao nàng có thể khiến Nhị tiểu thư cùng Liễu Cao Hoán ra khỏi phòng, còn vào trong bụi hoa..." Nói tới đây, hắn nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành, ngừng lời, nếu không cẩn thận hắn sẽ bị vạ lây.

Vẻ mặt Vân Mặc Thành tràn đầy chán ghét, lạnh giọng nói: "Cái gì Nhị tiểu thư, nàng cũng vô dụng như mẹ nàng, năm đó nếu không phải vì chuyện kia, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng tha thứ mẹ con các nàng? Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong còn bị Tứ Vương gia bắt gặp, hiện tại hôn sự với Tứ Vương gia đã thất bại, đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều."

Hà Văn giật mình, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Nếu Nhị tiểu thư không thể gả cho Tứ Vương gia, vì sao lão gia không suy tính để Tam tiểu thư gả cho Tứ Vương gia? Có lẽ nàng có thể làm tốt hơn Nhị tiểu thư."

"Không!" Vân Mặc Thành phất tay, nằm trên ghế dựa, trong đầu không ngừng nhớ lại ánh mắt Vân Yên, khi thì lẫm liệt như đao, khi lại lạnh thấu xương, lúc thì trong trẻo thanh minh, hắn trầm giọng nói: "Nàng không thích hợp gả cho Mộ Thanh Viễn, tương lai chúng ta không thể khống chế được nàng! Huống chi, chuyện hôm nay không thể không liên quan đến nàng, ta thật muốn biết thật ra nàng muốn làm gì! Nói không chừng nàng trở lại để báo thù!"

Hà Văn thở dài một tiếng, nếu thật là trở lại báo thù cũng đúng. Nghĩ kĩ lại vẻ mặt Vân Yên lúc ở Tây Uyển, thong dong lạnh nhạt giống như một khán giả, mặc dù khiến người khác không nhìn ra manh mối gì, nhưng trong Tướng phủ người có thù oán với nàng chỉ có Nhị phu nhân, dù sao lần trước là Nhị phu nhân hãm hại nàng. Quan trọng nhất là, dù biết là nàng làm nhưng không thể tìm được chứng cớ. Nhớ tới chuyện xảy ra trong thọ yến, nàng dễ dàng đổ hết mọi chuyện lên đầu Nhị phu nhân, vậy lần này cũng không thể bắt được nhược điểm của nàng rồi. Lá thư mà Liễu Cao Hoán gửi cho Nhị phu nhân, hắn đã sớm phái người đi tìm nhưng nó đã không cánh mà bay rồi, càng chứng tỏ điểm này.

"Lão gia, ngài lo lắng nhiều, dù thế nào ngài cũng là phụ thân của Tam tiểu thư, nô tài thấy nàng cũng không có cử chỉ bất kính gì với ngài a." Hà Văn nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói.

Vân Mặc Thành khẽ lắc đầu, cười lạnh, nhìn Hà Văn, giễu cợt nói: "Hừ, ngươi không phát hiện tính tình của nàng càng ngày càng giống một người sao?"

Nghe vậy, Hà Văn trợn to hai mắt nhìn Vân Mặc Thành, nếu lão gia không nói thì hắn cũng không cảm giác được, sau khi nghe rồi, thật đúng là có cảm giác như thế, có điều, thật sự như vậy không?

Nhưng mà hiện tại, rất nhiều chuyện khiến hắn nhức đầu, Tứ Vương gia đã hồi cung, còn muốn nói cho Hoàng thượng chuyện hôn sự của Vân Nguyệt và Liễu Cao Hoán, chuyện ngày càng trở nên phức tạp, Hà Văn liếc nhìn Vân Mặc Thành, đại khái đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn tức giận đi! Nếu hắn nhớ không lầm, chuyện này là Tam tiểu thư đề nghị, nàng cố ý hay vô tình? Giờ phút này hắn thật sự không dám xác định.

Bích Vân Các.

Ban đêm, vạn vật tĩnh lặng, càng có thể nghe rõ tiếng chửi mắng đánh đập trong phòng, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy hai bóng người đang rượt đuổi nhau bên trong.

"Đồ tiện nhân, ta bảo ngươi nói kế hoạch với hắn, ngươi lại táng tận lương tâm tằng tịu cùng hắn, để xem ta có đánh chết ngươi không..."

"Vì sao ta lại sinh ra loại nữ nhi như ngươi chứ, thật là tức chết rồi..."

"Còn dám tránh né...."

. . .

'Rầm rầm rầm...' thậm chí thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng đập vỡ đồ đạc.

Trong phòng, khắp nơi đều là đồ vỡ nát, bàn ghế ngổn ngang. Quần áo của Vân Nguyệt đã sớm bị xé ra, nàng ôm thân thể chạy thục mạng khắp phòng, da thịt trắng như tuyết không còn chỗ nào hoàn hảo, toàn thân đều là vết thương, vết xanh tím, chật vật không chịu nổi.

"Mẹ, không... không nên đánh ta, không nên đánh ta..." Vân Nguyệt vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

Liễu Tịnh Lâm chống nạnh, trong tay cầm cây chổi lông gà, nhìn Vân Nguyệt chạy trốn quanh phòng, hận đến nghiến răng, nhưng sau một hồi truy đuổi cũng có chút mệt mỏi, thở hổn hển, đứng tại chỗ tức giận mắng to: "Ngươi còn biết chạy, chạy có ích gì, ngôi vị Hoàng hậu đã chạy khỏi tay ngươi rồi, sao ta có thể có một nữ nhi vô dụng như ngươi chứ."

"Ta cũng không ngờ a, ta cũng không ngờ, mẹ, ngươi đừng đánh ta, ô ô....." Vân Nguyệt chạy đến góc tường, không còn đường chạy nữa, nàng ngồi chồm hổm xuống, chui rúc vào góc tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn Liễu Tịnh Lâm, tay che cảnh xuân trước ngực, toàn thân run rẩy.

"Hiện tại biết sợ?" Liễu Tịnh Lâm nhìn Vân Nguyệt co rúm trong góc tường, giận ghê gớm, nàng trực tiếp ngồi vào băng ghế, tức giận nhìn Vân Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Liễu Tịnh Lâm cắn răng, căm hận nói: "Chuyện này nhất định là Vân Yên giở trò, nhất định là nàng, tiện nhân này, ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng."

Nghe Liễu Tịnh Lâm nói vậy, ánh mắt Vân Nguyệt vốn như người mất hồn chậm rãi khôi phục thần thái, bàn tay đầy vết xanh tím vô thức nắm chặt: "Ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!"

"Ngươi còn muốn không buông tha nàng thế nào, hừ, không nghe vừa rồi Tứ Vương gia đã nói gì sao? Để cho ngươi gả đến Liễu gia, đúng là uổng phí chúng ta một phen khổ tâm!" Liễu Tịnh Lâm càng nói càng tức, quay mặt đi không thèm nhìn Vân Nguyệt. Nếu Tứ Vương gia không tận mắt chứng kiến cũng đỡ, mấu chốt là lúc ấy Tứ Vương gia cũng có mặt ở đó, hắn làm sao có thể cưới một nữ nhân đã thất thân.

"Không, ta không muốn, ta không muốn!" Vân Nguyệt đột nhiên la hét giống như phát điên, vẻ mặt khổ sở, làm sao có thể, làm sao nàng có thể gả cho người khác ngoài Tứ Vương gia.

Liễu Tịnh Lâm nghe vậy, đứng lên, cầm chổi lông gà đi tới đánh Vân Nguyệt, căm hận nói: "Ngươi không cần! Ngươi không cần! Ngươi không cần cũng không nên làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, ngươi còn có mặt mũi nói chuyện!"

"Đau, đau, mẹ, đừng đánh ta, không cần..." Vân Nguyệt kêu khóc, cầu xin tha thứ, trong mắt nàng chứa đầy hận ý, Vân Yên, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ta nhất định sẽ vạch trần âm mưu của ngươi cho Tứ Vương gia biết!

Biện Hiên Các.

Trong phòng, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, ánh nến nháy mắt bị dập tắt, cả căn phòng đen kịt, cô gái đang ngồi trên giường mở cặp mắt sáng ngời nhìn quanh bốn phía, lặng yên không một tiếng động, xem ra hắn rốt cuộc đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net