Chương 155: CHÚNG TA THÀNH THÂN ĐI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Lynva

Cả kinh thành đường phố yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chó sủa. Nơi một góc tường kín, dưới mái hiên, có tiếng người hít thở trầm thấp truyền tới.

Nam tử một thân áo đỏ, đôi con mắt thâm thuý nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực, hai tay hắn chống lên vách tường hai bên người nàng, dáng người cao to dường như tạo thành uy thế, đem nữ nhân nhốt lại bên trong lãnh vực của mình, không cho phép nàng tìm được bất kì kẽ hở để trốn.

Bao quanh bởi thân hình của hắn, nữ tử một thân màu tím nhạt nắm chặt tay, chống thân thể không thể cho mình hoàn toàn dựa vào tường, trên mặt mang theo ý muốn rời khỏi, cả gương mặt đều là vẻ phức tạp.

Một lúc sau, Vân Yên phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn nơi khác, quát khẽ: "Làm cái gì vậy? Buông ta ra!"

Khoé miệng Mộ Cảnh Nam câu lên, trên môi thoáng qua một nụ cười tà mị. Hắn tiến sát gần về phía nàng, môi kề bên tai nàng, cười khẽ: "Lời này làm ta cảm thấy có chút kì lạ, Yên Nhi muốn ta buông nàng ra sao? Nhưng tay của ta cũng không có đặt trên người nàng a! Hay là Yên Nhi muốn nhắc nhở ta không thể buông nàng ra sao?" Nói đến phần sau, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn vài phần.

Vân Yên quay đầu đi, hai mắt trừng trừng. Nhìn tuấn nhan Mộ Cảnh Nam gần trong gang tấc, trên mặt nàng thoáng qua một tia tức giận. Hắn chính là vô lại như vậy sao? Bộ dạng giống như lúc mới lần đầu gặp mặt, hắn chính là đang dùng cái dáng vẻ ngày thường đối đãi với nữ nhân khác mà đối với nàng sao?

Không hiểu sao, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một loại cảm giác khó chịu. Sắc mặt nàng tức khắc trầm xuống, xoay mặt đi chỗ khác, "Mau lấy hai tay của ngươi ra, ta muốn đi về!"

Sắc mặt ảm đạm và động tác muốn trốn tránh của nàng tựa như một cái gai thật nhọn, khiến mắt hắn đau nhói. Tại sao hắn có thể làm cho nàng có loại dáng vẻ và ý nghĩ đó!

"Không! Ta không muốn buông! Ta chỉ muốn vĩnh viễn nhốt ngươi ở trong lòng của ta như thế này, cho dù có một ngày ta chết đi, ta vẫn muốn được ôm ngươi!"

[Tình như cái bình =))]

Âm thanh của người phía trước chợt khàn xuống, nụ cười trên mặt hắn nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Hắn nhìn nữ nhân trong ngực, trong mắt thoáng qua tia thở dài. Hắn từng tự cho rằng mình nguỵ trang rất tinh vi, nhưng khi ở trước mặt nàng lại không chịu nổi một kích. Từng cho rằng tất cả là vì tốt cho nàng, nhưng thực ra như vậy lại chỉ là càng làm tổn thương nàng. Hơn nữa, dường như hắn đã sắp chống đỡ không nổi rồi. Nàng, nhất định là khiến hắn bị huỷ hoại, nhưng cũng là nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không buông bỏ được.

Dưới mái hiên, bóng đêm ngày càng đậm, Vân Yên cúi thấp đầu, không thấy rõ được đáy mắt nét mặt nàng, ngữ khí trầm thấp, nàng cất tiếng: "Không cần nói với ta những lời này. Tốt nhất là nên đem ra mà nói với những nữ nhân kia đi!" Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng lại có loại cảm xúc này. Nàng để ý một nam nhân, lại giống như tất cả tâm tư đều bị hắn đả động. Nàng đã không còn là nàng!

"Những lời này? Yên Nhi cảm thấy ta nên cũng những nữ nhân khác nói gì? Vậy để cho ta đoán một chút được không?" Thân thể Mộ Cảnh Nam càng nghiêng tới phía trước, nhìn nữ nhân trong ngực, khoé miệng hắn khẽ nhếch, hài hước nói: "Nói rằng Mộ Cảnh Nam chỉ yêu Vân Yên sao? Từ lần gặp đầu tiên, trong lòng đã khắc lên bóng dáng nàng ấy, cho nên không còn chỗ cho những người khác sao?" Nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn lại thoáng qua vẻ kiên định.

Lời vừa nói ra, hai mắt Vân Yên trừng lớn, chợt ngẩng đầu hai mắt liền chạm phải khuôn mặt tuấn tú. Trên mặt hắn rõ ràng mang theo nụ cười, làm cho người ta cảm thấy không thể phân biệt thật giả. Trong đầu Vân Yên không tự chủ hồi tưởng lại cảnh tượng mấy lần ban đầu gặp nhau, khi đó nàng tựa hồ rất ghét hắn, rất tức giận hắn, nhưng là bây giờ, dường như lại không phải rồi. Trên khuôn mặt nàng thoáng qua vẻ lúng túng, đầu càng lùi về phía sau, xoay mặt, nàng tức giận nhỏ giọng nói: "Nói tầm bậy cái gì? Cũng không sợ người khác chê cười!" Vậy mà âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ a.

Nàng quẫn bách, nàng tức giận, dường như hắn đều có thể cảm nhận được. Vì không biết gì, trong lòng hắn dường như dâng lên một tia cảm xúc giống như là vui sướng. Thì ra chỉ cần một ánh mắt, một vẻ mặt, một câu nói, hắn lại có thể cảm nhận được cái loại vui sướng khôn xiết.

[Ca cuồng tỷ nha ~~~~~]

"Nào có nói lung tung? Mộ Cảnh Nam ta yêu Vân Yên đã không phải cái chuyện bí ẩn gì." Mộ Cảnh Nam thần thái nghiêm nghị, nhỏ giọng nói, ánh mắt nhu hoà toàn bộ rơi trên người nữ nhân trong lòng. Bất chợt, hắn cất tiếng: "Yên, ta rất vui mừng, thật vui mừng khi ngươi vì ta mà ghen!"

Ghen? Nghe lời này, Vân Yên vốn là tay đang đỡ trên vách tường chợt buông lỏng, cả người toàn bộ trọng tâm đều dựa ở trên tường. Nàng ngớ người, ngước mắt nhìn nam tử, há miệng muốn giải thích: "Ta không có!" [phiên âm là "goà mấy ồ" nha các nàng haha]. Nhưng ngay cả chính nàng cũng có thể nghe ra trong thanh âm lộ rõ sự không nắm chắc.

"Vậy vì sao mới vừa thấy ta liền muốn chạy? Cớ sao không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của ta? Yên Nhi của ta khi nào thì nhát gan như vậy?" Mộ Cảnh Nam khẽ cười nói, nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt vừa muốn nổi giận thấp thoáng còn mang theo vẻ thẹn thùng, làm cho người ta cảm thấy nội tâm rung động. Cái bộ dáng tiểu nữ nhi của nàng thật là hiếm thấy nha, tối nay chỉ sợ là một đêm trọn đời khó quên của hắn đây.

Tại sao muốn chạy? Vân Yên hơi sững sờ, đúng vậy a! Khi đó tại sao nàng lại muốn chạy, đúng ra người nên chạy phải là hắn mới đúng, nàng mới không có làm cái chuyện xấu gì! Nghĩ tới đây, trong bụng thầm ảo não, từ bao giờ nàng lại trở nên bị động như vậy. Ngay tại lúc nàng trầm tư, bên tai nàng thanh âm tiếp tục truyền đến.

"Thật ra thì ta vẫn luôn quên nói cho nàng biết, Như Hà là người của ta, nói đúng ra, nàng ta cũng giống với Tử Ảnh, đều là thủ hạ của ta. Để cho nàng ta ngây ngô ở Tịch Dương Các cũng là tạo cho người đời chút biểu hiện giả dối thôi, rằng Mộ Cảnh Nam tham luyến sắc đẹp, lưu luyến hoa phường. Âm thầm, ta với nàng ta chỉ là quan hệ chủ tử cùng thuộc hạ. Ngày đó, bên ngoài phủ nha môn, mang theo nàng cũng là bởi vì không muốn để người ta biết rằng ta có mục đích đi phủ nha bên kia, cũng không hi vọng Mộ Thanh Viễn biết được quan hệ của ta và đám bọn họ. Nàng ta chỉ là thủ hạ đắc lực của ta thôi, ta cũng cần nàng giúp ta làm một vài chuyện. Về phần tối nay ta đi nơi đó, cũng là chỉ vì để nàng ta giúp ta làm ít chuyện thôi." Mộ Cảnh Nam chầm chậm giải thích, nhìn nữ nhân trong ngực, lúc nào thì hắn trở nên lo được lo mất như vậy rồi.

Vân Yên chợt sững sờ, cho nên ngày đó hắn sẽ xuất hiện tại cửa nha môn, hơn nữa, nàng đích xác quên mất một chuyện. Rõ ràng hôm nay đã hiểu ra, vì sao ở trước mặt Mộ Thanh Viễn hắn lại lạnh nhạt với nàng, chính là hi vọng tương lai Mộ Thanh Viễn biết được chân tướng sẽ không trả thù nàng. Giống như, giống như tất cả mọi suy nghĩ trong đầu nàng bỗng chốc rối loạn lên, nàng lại đem điều quan trọng nhất mà nàng muốn nói với hắn quên béng. Nhưng là, hắn giải thích nhiều như vậy làm cái gì? "Ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Có quan hệ gì tới ta?"

"Nếu là không có quan hệ gì tới nàng, vậy mới vừa rồi cái bình dấm này tại sao lại nói như thế? Yên, ta rất vui mừng, thật thật thật vui mừng." Mộ Cảnh Nam hạ giọng, nội tâm vui sướng như lúc nào cũng có thể phát tán ra.

"Ngươi đừng tự mình đa tình. Ta làm sao sẽ, làm sao sẽ..." ghen! Nói tới chỗ này, Vân Yên không tự chủ ngây ngẩn cả người. Thật ra thì lúc nhìn thấy hắn và Cô Viễn Thành từ trong các đi ra, nàng nên nghĩ tới, nếu hắn thật chỉ là vì mấy nữ nhân đó, tại sao lại mang theo Cô Viễn Thành đây? Nhưng khi đó, trong đầu nàng giống như là đầy tức giận. Nàng vì nam tử trước mắt cho nên tâm tư cũng rối loạn, mặc dù nàng không muốn thừa nhận.

"Ta không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa." Mộ Cảnh Nam cuối cùng than nhẹ một tiếng, nhìn người trong ngực nói. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ có một ngày hắn thành kẻ điên khùng a, cảm giác như vậy thật là khó chịu.

Không muốn tiếp tục như vậy nữa? Vân Yên đột nhiên phục hồi tinh thần, khoé miệng khẽ nhếch, hắn nói lời này, là có ý muốn rút lại những lời lúc trước đã nói sao? Tính toán phủi sạch quan hệ? Có lẽ một chút tôn nghiêm cuối cùng nàng cũng phải giữ lại rồi.

Vân Yên quay đầu, nàng quay mặt nhìn Mộ Cảnh Nam, tất cả lo lắng trên mặt tiêu tán, cố làm như thả lòng, cười nói: "Lời này cũng là lời ta muốn nói, như thế, hai chúng ta cũng nên vạch rõ giới hạn đi. Ngươi vẫn như cũ là Lục Vương gia phong lưu, ngươi muốn trả thù cũng được, muốn làm hoàng đế cũng tốt, đều cùng ta không có bất kì quan hệ. Mà ta,... chỉ là Vân Yên." Thời điểm nói tới phần sau, nàng cảm thấy trong nội tâm là đau đớn đang dần dần lan tới, nàng nắm thật chặt tay. Có lẽ như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt, Vân Yên nàng nhất định chỉ có thể là một người. [Chỗ này ta nghĩ ý tỷ "chỉ có thể là một người" nghĩa là tỷ chỉ có thể là tỷ lúc trước, "còn sống là để trả thù" a]

"Ai bảo đây là điều ta muốn nói? Yên Nhi còn chưa gả cho ta đã muốn thay ta quyết định sao? Thế nhưng chuyện này thì không được!" Mộ Cảnh Nam hài hước nói, nhìn sắc mặt u ám của nữ nhân trong ngực, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.

"Ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn khi nhìn thấy nàng phải nhất định làm bộ như không thấy, không muốn cùng nàng giữ một khoảng cách, không muốn khiến nàng rời xa ta. Yên, chúng ta thành thân đi!" Nói xong, hắn trực tiếp thu hẹp cánh tay, đem nữ tử trước mặt trực tiếp ôm vào trong ngực, trong lòng hiện lên một loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời. Đại khái chỉ có thể như vậy mới có thể cảm giác được nàng đang ở bên cạnh hắn thôi.

Vân Yên trợn mắt nhìn, hoàn toàn không nghĩ được hắn sẽ nói như vậy. Thành thân? Vậy mà còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng đã bị ai đó ôm chặt lấy. Cảm nhận sức lực bên hông, dường như khiến nàng hít thở không thông. Hồi lâu, nàng cắn chặt răng, nhỏ giọng nói: "Lấy ta có cái gì tốt? Ta chỉ là một nữ nhân bị từ hôn!"

"Đó chỉ là những người có mắt không tròng mà thôi. Ta thật may mắn vì hắn từ hôn rồi, nhưng coi như hắn không từ hôn thì như thế nào. Mộ Cảnh Nam ta thích nữ nhân, thì tự nhiên chỉ có ta có thể cưới nàng ấy, người khác, ai cũng không được!" Mộ Cảnh Nam vỗ nhẹ lưng tiểu nữ nhân trong lòng, kiên định nói.

"Ta trời sanh nhan sắc xấu xí, khắc phu khắc tử sống không quá hai mươi năm [khắc chồng khắc con], ngươi còn muốn thú ta?" Vân Yên cắn chặt răng, thì thào lên tiếng, cố nén chặt giọt nước đang chực trào trong mắt.

"Ta khắc phụ khắc mẫu, là thiên sát cô tinh, ngươi nói có phải hay không chúng ta là tuyệt phối?" Mộ Cảnh Nam cười nói, nhìn con đường tối đen phía trước. Cho dù là trong đêm tối, nhưng hắn giống như đã biết rõ con đường phía trước rồi. Hắn trịnh trọng nói: "Từ nay về sau, hãy đứng sau lưng ta, để ta vì nàng che gió che mưa!"

[Ôi xỉu ~~~]

Tất cả nước mắt giống như sụp đổ khi nàng nghe hắn nói câu cuối cùng. Vân Yên nằm trong ngực Mộ Cảnh Nam, nhỏ giọng nói: "Coi như, coi như chỉ có một ngày, ta cũng nghĩ, cũng muốn đi hết con đường này!" Muốn cùng một người đi hết con đường, thì ra đây chính là lí do để sống tiếp.

"Cảm động thì được, nhưng ta không muốn làm phu nhân của ta phải rơi lệ." Mộ Cảnh Nam buông nhẹ Vân Yên ra, đưa tay lên lau sạch khoé mắt nàng, cưng chiều cười nói.



P.s: Như lời hứa nhá các nàng ơi ~~ cả ngày nay ta long dong ngoài đường giờ mới có thời gian về up truyện >.< ủng hộ cho ta zuiiiii đê các nàng ơi  (o⌒.⌒o) chơi như cũ nha các nàng 5Vote nha (mình ta được 1 vote rùiiii) :x :x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net