Chương 38: Phu Thê Bất Hòa, Thương Tổn Lẫn Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tử Yên lắc đầu nhìn nàng, sau đó nắm lấy tay nàng, dịu giọng nói tiếp.

- Năm xưa, phụ thân con lên kinh thành gặp Thái Thượng hoàng, không may trên đường lại bị người của Đồ Long giáo ra tay sát hại. Người đã đến tìm ta tự xưng là ám vệ ở bên cạnh Thái Thượng hoàng chính là tên ác bá thân cận bên cạnh Lăng Kỳ Đàm, là đại ca của cha con. Bang chủ của Đồ Long giáo vốn dĩ có giao tình với phụ thân con nên sau khi biết bản thân bị  bệnh nặng, không thể qua khỏi đã đến tìm gặp phụ thân của con mong ông ấy trở về làm bang chủ thống lĩnh Đồ Long bang. Lăng Kỳ Đàm biết tin đã nảy sinh oán hận sai người giết chết phụ thân con. Sau đó vì muốn trở thành bang chủ, ông ta đã đến tìm ta. Âm mưu giết người diệt khẩu. Trong lúc giao đấu với ông ta, mẫu thân đã bị thương rất nặng. Sau đó ta không nhớ gì nữa. Mãi đến hai tháng trước sau khi tình cờ gặp được Thái Thượng hoàng và Minh Ngọc ta mới từ từ hồi phục, cùng họ trở về hoàng cung.

Tử Thanh không tài nào tập trung nổi. Nàng thật sự không dám tin bản thân thật sự đã hiểu lầm mọi chuyện. Thậm chí suýt chút nữa hại chết nam nhân nàng yêu nhất, còn là cha của hài tử trong bụng nàng.

- Mẫu thân, Lý Kỳ Đàm đã đuổi theo muốn giết chết con. Lúc đó con thật sự rất sợ hãi, rơi xuống vách núi ngất đi. Sau đó được Thượng Quan nghĩa mẫu cứu giúp mới có thể tiếp tục sống đến ngày hôm nay.

- Vậy vài ngày nữa, ta nhất định phải gặp bà ấy đa tạ đã chăm sóc cho con suốt mười năm nay.

Nàng nhìn Lý Tử Yên, nước mắt không nhịn được nữa bắt đầu rơi xuống, ôm chầm lấy bà ấy. Giọng nói có chút run rẫy.

- Mẫu thân, con phải làm sao đây??? Con thật sự đã phạm quá nhiều sai lầm. A Tề, chàng ấy chắn chắn sẽ không tha thứ cho con. Mẫu thân, nếu chàng ấy ghét bỏ con thì thế nào??? Vậy hài nhi trong bụng con phải làm sao đây???

Lý Tử Yên kinh ngạc đẩy nàng ra, nắm lấy tay nàng, nhíu mày hỏi.

- Thanh nhi, con mang thai???

Tử Thanh im lặng không nói gì, chỉ gật đầu, lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt đang giàn dụa trên mặt.

- Không được. Ta phải đi nói chuyện với hoàng thượng.

Nàng hốt hoảng, vội vàng ngăn bà ấy lại, trấn an nói.

- Mẫu thân, người đừng nói với chàng ấy. Chuyện quan trọng thế này con muốn đích thân nói với chàng ấy.

Lý Tử Yên có chút không đồng ý nhưng vì nàng không ngừng cầu xin nên bà đã mềm lòng, hứa sẽ để nàng tự  mình nói với hắn. Đêm hôm đó, Tử Thanh không để bà ấy rời khỏi mà ở lại Thanh Nhạc cung với nàng. Suốt mười năm qua, hai người thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

...

Sáng hôm sau.

Nàng đến Ngự hoa viên đã nhìn thấy Thượng Quan Mặc Kỳ đứng đợi ở bên ngoài. Tay còn cầm theo rất nhiều hành lý khiến nàng cảm thấy rất có lỗi, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn ta. Thượng Quan Mặc Kỳ vừa nhìn thấy nàng cảm thấy rất vui vẻ chạy đến nắm lấy tay nàng.

- Thanh nhi, chúng ta đi thôi.

Tử Thanh hất tay hắn ta ra, ánh mắt có chút dao động, chần chừ một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

- Kỳ ca ca, xin lỗi. Muội không thể đi cùng huynh được.

- Tại sao??? Không phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau bỏ trốn rồi mà.

Nàng nhìn dáng vẻ kích động của hắn ta, lo lắng lùi về phía sau mấy bước, bất đắc dĩ lên tiếng.

- Kỳ ca ca, khuất mắt trong lòng muội thật ra đã được hóa giải rồi. Mẫu thân muội cũng đã trở về. Bà ấy đã nói Thái Thượng hoàng vốn không hề liên quan đến cái chết của phụ thân muội. Trịnh Tề và muội không phải là kẻ thù. Muội thật sự mong muốn có thể bắt đầu lại với chàng ấy, bù dắp tất cả sai lầm muội đã gây ra. Mong huynh có thể chúc phúc cho muội.

- Chúc phúc???

Thượng Quan Mặc Kỳ quả thật không dám tin. Bản thân làm nhiều việc như vậy đổi lại chỉ nhận được câu nói mong hắn chúc phúc này của nàng.

- Muội biết những điều huynh làm cho muội từ trước đến nay. Muội thật sự rất đa tạ huynh. Nhưng mọi thứ muội có thể cho huynh chỉ có thể được như vậy.

- Thanh nhi, muội hết lần này đến lần khác cho ta hi vọng. Sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ đi hi vọng nó. Muội có cảm thấy như vậy đối với ta rất tàn nhẫn hay không???

- Kỳ ca ca, xin lỗi.

- Ta mặc kệ. Trịnh Tề đã biết muội nhiều lần muốn giết hắn như vậy. Hai người thật sự không thể nào trở lại như trước nữa rồi. Chi bằng muội đồng ý đi cùng ta, chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới.

Tử Thanh cúi đầu, giọng điệu nói chuyện càng lúc càng trở nên nghiêm túc.

- Kỳ ca ca, xin lỗi. Ta...

Ánh mắt Thượng Quan Mặc Kỳ trở nên vô cùng sắc bén, nắm lấy tay nàng kéo vào lòng sau đó ôm lấy nàng. Tử Thanh kinh ngạc, ra sức phản kháng.

- Huynh mau buông muội ra. Mau buông ra.

- Ta sẽ không ép muội nữa. Nếu muội muốn ta sẽ chúc phúc cho muội và Trịnh Tề. Cái ôm này xem như là cái ôm của huynh trưởng dành cho tiểu muội của mình đi.

Nàng cũng không chút phản kháng, do dự hồi lâu cuối cùng ôm lấy hắn ta.  Mọi chuyện như vậy cũng tốt, ít ra Thượng Quan Mặc Kỳ đã hiểu được mọi chuyện. Chỉ là hiện tại trong tâm trí nàng chỉ có hình bóng của hắn, hoàn toàn không để tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Nàng không phát hiện ra rằng có một nam nhân đang đứng ở phía xa nhìn hai người họ. Tay nắm chặt thành quyền sau đó quay người rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net