Chương 8: Hoàng Quý Phi, Thật Sự Biến Thành Một Người Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau đó, Tử Thanh cùng hoàng thượng còn có Tuyết Khuynh Thành và Vũ Phàn Ảnh đến ngự đình phía Đông cung dạo chơi. Nàng cùng Tuyết Khuynh Thành bước đến bờ hồ dạo chơi. Tử Thanh có chút mơ hồ nhìn Tuyết Khuynh Thành đang đi bên cạnh mình. Ánh mắt vô tình bị Tuyết Khuynh Thành phát hiện, trong lòng có chút chấn động, vội vàng quay mặt đi. Tuyết Khuynh Thành bị dáng vẻ ngây ngô hiện tại của nàng dọa sợ, chỉ biết im lặng cùng bước đi. 

Tử Thanh im lặng nhìn về phía Tuyết Khuynh Thành. Trong lòng có rất nhiều điều khó hiểu nhưng lại không có cách nào mở miệng. Tuyết Khuynh Thành cười nhạt, bình thản cầm tách trà trên bàn uống một ít.

- Tuyết phi nương nương...

Tuyết Khuynh Thành vì một lời nói của Tử Thanh suýt nữa phun hết trà trong miệng ra. Ánh mắt kinh hãi nhìn nàng, giọng nói trở nên vô cùng khó hiểu.

- Thanh nhi, ta biết hiện tại muội không thể nhớ ra ta là ai. Nhưng sau này cứ gọi ta là Tuyết tỷ tỷ, muội gọi ta xa lạ như vậy. Ta thật sự không quen.

- Tuyết... Tuyết tỷ tỷ...

- Muội còn nhớ những lời ta từng nói ở ngự đình hay không???

Nàng ngây người, câu hỏi của Tuyết Khuynh Thành khiến nàng không có cách nào trả lời, chỉ có thể im lặng nhìn dáng vẻ lo lắng của nữ nhân trước mặt mình.

- Xem ra tình cảm giữa Tuyết phi muội muội và Hoàng quý phi đây thật sự rất tốt.

Một giọng nữ nhân vang lên bên tai tràn ngập sự châm chọc khiến Tử Thanh dù không nhớ rõ Vũ Phàn Ảnh thật ra là một nữ nhân như thế nào nhưng không hiểu sao bản thân cảm thấy tất tức giận, còn có sự đề phòng vô cùng lớn.

- Đa tạ hoàng hậu nương nương đã quan tâm.

- Thanh muội muội đừng khách sáo. Chúng bổn cung dù gì cũng là tỷ muội cùng sống trong cung, người làm tỷ tỷ đây nhất định phải chăm sóc muội cho thật tốt. Nếu không có người lại đi nói hoàng hậu ta hẹp hòi, tính toán với Thanh muội muội.

- Nếu không có việc gì gấp. Ta vào trong ngồi một lát.

Tử Thanh cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể nói ra những lời như vậy. Vừa nhìn thấy Vũ Phàn Ảnh đã có cảm giác ghét bỏ còn có khinh thường, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta. Trong lòng chỉ hận không thể làm gì nàng ta.

- Ngươi đứng lại. Không dễ dàng rời khỏi đây vậy đâu. Mau nói rõ ràng cho bổn cung.

Tử Thanh không kịp phản ứng, mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Vũ Phàn Ảnh. Thân thể vốn chỉ vừa khá hơn một chút lại bị Vũ Phàn Ảnh dùng lực mạnh kéo đi khiến nàng mất thăng bằng, cả người rơi xuống hồ. Hiện tại chính là mùa đông, thời tiết trở nên vô cùng lạnh lẽo, mặc dù đã mặc thêm rất nhiều y phục vẫn cảm thấy lạnh. Vậy mà nàng lại còn ngã xuống hồ, Tử Thanh nhắm chặt hai mắt từ từ chìm xuống nước. Một luồng kí ức đột nhiên xuất hiện, còn có hình ảnh của một nam hài tử xuất hiện trước mắt nàng, cứu nàng ra khỏi mặt nước. Trên tay còn có một túi hương thêu hình một con vật gì đó rất kì lạ.

Khi nàng mở mắt ra đã cảm thấy cả người ướt sũng. Hình ảnh một nam nhân tuấn tú hiện ra trước mắt, hơi thở dồn dập, gương mặt vì lạnh mà trở thành tái nhợt, khó khăn lên tiếng.

- Trịnh... Trịnh...

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Tử Thanh tỉnh lại đã cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào. Chỉ cảm nhận rất rõ ràng bên cạnh vô cùng ấm áp, còn có một mùi hương rất dễ chịu khiến nàng có chút si mê, không muốn mở mắt.

- Nàng tỉnh rồi sao???

Tử Thanh giật mình, kinh hãi nhìn người đang ôm mình. Thân thể vốn không có cảm giác đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cánh tay của hắn vẫn còn đặt trên eo nàng. Hai người họ thậm chí còn y phục không chỉnh tề nằm trên giường. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc hắn ôm lấy nàng. Gương mặt xinh đẹp phút chốc đỏ hết lên.

- Nàng đừng hiểu lầm. Thái y nói nàng vì thân thể suy yếu, lại còn nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng nên ta mới giúp nàng sưởi ấm.

- Ừ.

Trịnh Tề kinh ngạc nhìn nữ nhân trong lòng mình, vì lời nói vừa rồi của nàng làm cho kinh hãi. Thượng Quan Tử Thanh thật ra có phải là nữ nhân không vậy, hiện tại khi bản thân vừa tỉnh lại phát hiện đang nằm trong lòng một nam nhân. Vậy mà chỉ bình thản trả lời hắn một chữ "ừ" như vậy.

Tử Thanh mệt mỏi nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn mình. Thậm chí không nói lời nào, khiến nàng không nhịn được lên tiếng.

- Hoàng thượng... Người đừng nhìn ta như vậy. Không phải ta là một nữ nhân tùy tiện. Dù sao... người là phu quân của ta... chúng ta đã là phu thê. Cho dù hiện tại ta không thể nhớ ra người là ai, ta nhất định cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ chăm sóc hoàng... hoàng thượng...

- Nàng đừng lo lắng. Ta nhất định sẽ không ép buộc nàng.

Tử Thanh nghe xong những lời Trịnh Tề nói, cản thấy có chút khó hiểu. Nhưng cũng đoán được phần nào hàm ý trong lời lời nói của hắn. Nam nhân trên đời này đều như vậy, trong đầu lúc nào cũng không suy nghĩ những chuyện tốt đẹp.

Trịnh Tề không nói gì nữa, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của nàng. Trong lòng bất chợt rung động, ánh mắt cũng đã dịu xuống phần nào. Hắn thật sự không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy sau khi Thượng Quan Tử Thanh mất đi kí ức lại giống như biến thành một con người khác vậy. Ánh mắt nhìn hắn ngày càng thuần khiết, không hề có chút thủ đoạn nào. Càng khiến hắn cảm thấy an tâm, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn nhớ đến hình bóng của Lăng Tử Thanh. Vừa muốn tiếp nhận nàng, lại lo lắng nàng sẽ bị những nguy hiểm trong cung rời ca hắn. Giống như Lăng Tử Thanh vậy, không nói bất cứ lời nào, cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của hắn.

Từng chút, từng chút một... Cuối cùng thời gian mười năm cũng đã nhanh chóng trôi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net