Chương 16 - Mạc Hoài Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 16 – Mạc Hoài Anh

***

Kể từ ngày biết được phương thuốc giải độc là gì, Trịnh Hạo liền cho người điên cuồng tìm khắp Hoa Anh hòng lấy tìm về giải dược. Quân binh huy động mỗi ngày một đông, chiếu bố cáo thiên hạ của hoàng đế, mỗi một ngõ ngách đều không bỏ sót, thế nhưng tin tức về giải dược lại vẫn bặt vô âm tín.

Trịnh Hạo ngày một suy sụp vì tự trách bản thân. Một tướng quân anh tuấn tài không đợi tuổi, thế mà trong có hơn một tuần mặt mũi đã hốc hác, tóc thiếu điều muốn ngả trắng.

Mộc Lạc thấy hắn càng ngày càng tiều tụy cũng không khỏi nhíu mày nhăn mặt. Nếu biết sớm sẽ thế này, có lẽ y đã cản tên người Man kia từ sớm mà không cần ngu ngốc đổi mệnh làm gì.

Lúc đó thực ra với khoảng cách của y, hoàn toàn có thể thay người kia nhận một đao này. Nhưng cũng bởi trước đó y từng đổi mệnh, nếu y nhận đao này rồi, ai biết đâu mệnh lại ứng nghiệm lên người hắn, đến khi người nằm trên giường bệnh là hắn, y biết tính sao.

"Trịnh Hạo, nếu ta có thể tìm ra cách cứu sống hắn, ngươi đồng ý với ta một chuyện được không?"

"Là chuyện gì?" Trịnh Hạo nhìn Mộc Lạc, cảm thấy lời nói của y có chút kì quái

"Bỏ hết mọi hận thù toan tính, rời xa phồn hoa, về lại quỷ cốc?" Mộc Lạc mỗi một tiếng cất ra đều chắc chắn ý định của mình

"Được." Trịnh Hạo đáp lại "Ta cùng ngươi rời xa chốn này."

"..." Mộc Lạc nhìn hắn, mỉm cười thật sâu "Chỉ cần một mình ngươi thôi, ta không đi cùng."

Mộc Lạc quay lưng bỏ đi, để lại Trịnh Hạo phía sau hai ánh mắt mờ mịt.

.

Tại phủ Cảnh thân vương, Mộc Lạc đứng dưới một mái đình đổ nát, trên đó đặt một bát nước cùng một lư hương. Y nhìn giọt máu đỏ điểm xuyết nơi đáy bát, lại nhìn bàn tay của chính mình:

"Lại phải sử dụng ngươi rồi?"

Mộc Lạc đưa đao nhỏ lên cứa một đầu ngón tay, chỉ thấy làn khói đỏ sậm có hơi sắc tím thoát ra, quanh quẩn miệng bát nhất định không xà xuống phía giọt máu đọng nơi đáy.

"Mau xuống, đừng quanh quẩn nơi đó nữa."

Y gằn giọng, làn khói kia khẽ động một cái, sau đó liền lao nhanh xuống nước, thế nhưng khoảnh khắc chạm vào giọt máu nơi đáy bát, cố tình thế nào lại không thể dung nhập làm một.

"Tại sao lại không được, chẳng phải lần trước đã được." Mộc Lạc mở to mắt nhìn dị cảnh trước mặt

Xoạt

Tiếng bước chân chầm chậm lại gần y, Mộc Lạc giật mình quay người lại, Mộc Vân đã từ lúc nào đứng đó tức giận nhìn y:

"Sao rồi, ngươi lại tính tiếp tục đổi mệnh."

"Nhưng không được." Mộc Lạc nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên trả lời

"Đương nhiên không được, ngươi vốn dĩ không có dương thọ, sao có thể đổi với hắn cơ chứ."

"Nhưng rõ ràng ta làm được vậy với Trịnh Hạo." Mộc Lạc giải thích

"Ta không rõ Trịnh Hạo, nhưng Trịnh Khiêm thì chân chính là một con người."

"Chết tiệt..." Mộc Lạc buông lời chán ghét

"Mộc Lạc..." Mộc Vân gọi "Có đôi khi phải dùng cách của con người để cứu sống con người."

Mộc Lạc mở to mắt nhìn Mộc Vân, đáy mắt hiện lên nét mù mờ thoáng qua. Mộc Vân gật đầu ý bảo y ngồi xuống, chính mình cũng bước vào dưới mái đình, đưa tay phủi một chiếc ghế rồi ngồi xuống theo:

"Mộc Lạc, Mạc gia có bạch tử liên hoa."

Mộc Lạc nghe vậy liền gật đầu, nhưng khuôn mặt rõ ràng biểu hiện nét mặt không vui chút nào. Mạc gia, bạch tử liên hoa, mệnh của một người, thì ra sửa cách nào cũng sẽ lại có cách về lại đường nên về. Nếu ngươi không phải kẻ đầu tiên đổi mệnh, suy cho cùng ngươi cũng chỉ là kẻ sửa mệnh. Mà mệnh người đã định sẽ gặp ai, đi một vòng lớn thế nào cũng sẽ đến ngày phải gặp.

Mộc Lạc đưa mắt nhìn sâu đáy mắt Mộc Vân, sau không đành lòng gật đầu.

"Ta dẫn hắn đi gặp cô nương kia."

.

Thành Liên Lâu, phủ Mạc gia.

Trịnh Hạo đứng kế bên Mộc Lạc, cùng nhìn chằm chằm biển đề hai chữ "Mạc Gia" phía trên cổng lớn trước mặt, mắt ánh lên tinh quang có chút trông đợi.

"Trịnh Hạo, ngươi nhất định phải cứu Trịnh Khiêm?" Mộc Lạc dò hỏi

Trịnh Hạo vốn không hiểu ý y muốn nói gì, chỉ biết chắc nịch buông câu đáp lại: "Nhất định."

"Vậy sau này mệnh ngươi phải do ngươi nắm, dù thế nào cũng không được trái lại ý trời." Mộc Lạc buông một câu khó dò, nói rồi bước theo gia nhân bước qua cánh cổng lớn vào phủ Mạc gia.

Mạc gia này tính ra cũng là phía bên ngoại của Trịnh Khiêm, bởi vì Thần phi, cũng chính là hoàng hậu đương triều, mẹ của Trịnh Khiêm là từ đây mà tới. Năm xưa nàng được hoàng đế tuyển vào cung, từ một cung phi mà hạ sinh hoàng tử, cứ vậy lên tới vị trí hoàng hậu như bây giờ. Thế nhưng kì quái là Thần phi kia tuy là thân sinh ra Trịnh Khiêm, nhưng với đứa con này lại không được yêu chiều cho lắm, toàn bộ sự yêu quý của bà giống như đều dành hết cho vị tiểu thư của Mạc gia kia, cũng chính là cháu gái con của chị ruột bà.

Trịnh Hạo theo chân Mộc Lạc bước vào cửa lớn, vậy mà vừa đưa chân dẫm lên bậc thềm, chân hắn liền khựng lại.

"Sao vậy?" Mộc Lạc quay đầu nhìn kì quái

"Không, không có gì." Trịnh Hạo cười có chút cho qua. Hắn nhíu mày, giống như cảm thấy vừa rồi chuyện kia rất khó tin. Bởi vì khi chân hắn vừa mới đặt lên bậc thứ nhất, hắn nghe thấy tiếng khóc thê lương của ai đó, kêu gào rất dữ dội. Sau đó đầu hắn xẹt qua một hình ảnh thai phụ đang ôm con mình trong lòng, lớn tiếng gào khóc hai tiếng "Đừng chết".

"Phủ Mạc Gia các người từng có đứa trẻ nào chết yêu không?"

Mộc Lạc giống như đọc được suy nghĩ của hắn, quay ra hỏi tên quản gia trước mặt. Người kia thế nhưng vừa nghe câu hỏi này của y liền nhíu mày.

"Không có."

"Thật sự không có?" Trịnh Hạo hỏi lại

"Đúng vậy."

Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo hai người nghe vậy liền buông bỏ ý định tìm hiểu, chân song song bước vào gian chính thất của phủ Mạc Gia.

"Hai vị đến rồi."

Giọng nữ lanh lảnh cất tiếng. Mộc Lạc đưa mắt nhìn, hóa ra gian chính thất kia đã có ai chờ sẵn.

"Mạc tiểu thư?" Trịnh Hạo hỏi

"Phải." Mạc tiểu thư cười, đưa tay mời hai vị khách tiến lại ghế trước bàn trà, nói rồi chính mình cũng ngồi xuống phía đối diện mở miệng "Cửu trùng đài sập, ta có gặp hai người."

"À..." Trịnh Hạo như nhớ ra, đáy mắt hiện lên ý cười tản mác, Mộc Lạc bên cạnh nhìn y như vậy, đáy lòng dâng lên một chút mất mác

"Ta là Mạc Hoài Anh. Ngươi gọi ta Hoài Anh là được." Mạc Hoài Anh cất tiếng

Trịnh Hạo gật đầu nhưng không cho là phải, chính mình một câu hai câu đều là dùng danh xưng Mạc tiểu thư mà gọi.

"Mạc tiểu thư, ta nghe nói Mạc phủ có bạch tử liên hoa."

Mạc Hoài Anh nghe vậy có chút chững lại, nói rồi lại nhanh chóng mỉm cười nhẹ đáp lời:

"Đúng là có, nhưng không thể tùy tiện cho. Dù sao đó cũng là bảo vật của Mạc gia."

"Nhưng người cần hoa này cũng là người của Mạc gia, các ngươi không thể nào không cứu." Trịnh Hạo cau mày

"Tướng quân, ngài từng nghe qua con gái lấy chồng như bát nước hất đi không? Mạc gia ta chính là đã gả con gái đi rồi, chuyện sống chết của người nọ sẽ không can dự đến Mạc gia nữa." Mạc Hoài Anh từ tốn giải thích

"Chỉ bằng nhân sinh thường tình, các người cũng không thể cứu?"

"Nếu đã là nhân sinh thường tình, vậy cũng cần trả cái giá xứng đáng." Mạc Hoài Anh tiếp tục "Có điều giá của bạch tử liên hoa cũng hơi cao, ai trong hai người có thể trả cho Mạc gia ta?"

"Ta sẽ trả." Mộc Lạc nãy giờ chỉ nghe, lần này liền muốn chen ngang. Thế nhưng đối diện y, Mạc Hoài Anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng

"Mộc Lạc." Trịnh Hạo lúc này quay đầu, hắn có dự cảm cái giá kia sẽ chẳng bình thường, thế nên càng không muốn Mộc Lạc phải can dự vào. Hắn nhìn Mộc Lạc một hồi, đến khi nhận được cái lắc đầu buông bỏ của người kia mới lại quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt Mạc Hoài Anh "Ta sẽ trả."

"Được. Vậy ta muốn ngươi thành thân với ta." Mạc Hoài Anh nụ cười nở rộ, hai má tuy có chút đỏ nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định

Trịnh Hạo nghe một lời này giống như sét đánh ngang tai, chính hắn cũng không tin nổi vào những gì mình mới nghe. Hắn quay sang mông lung nhìn Mộc Lạc, người kia thế nhưng chán ghét nhìn Mạc Hoài Anh mà mắt muốn lộ ra sát ý. Trịnh Hạo lại nghĩ nếu như Mộc Lạc trả cái giá kia, có khi nào cũng lại là thành thân với cô nương kia. Nghĩ đến đây, hắn liền nhíu mày khó chịu trong lòng.

"Mộc Lạc, cô nương này muốn thành thân với ta." Hắn quay qua hỏi Mộc Lạc, người kia thế nhưng hờ hững đáp lại hắn hai tiếng "Tùy ngươi".

.

"Sao vậy, ngươi không muốn cứu Thanh Đô Vương?" Mạc Hoài Anh chợt lên tiếng

"Ta muốn cứu hắn." Trịnh Hạo sau một hồi đã định thần lại được, giọng có chút đanh lại "Nhưng có gì đảm bảo bạch tử liên hoa kia của tiểu thư là thật?"

Mạc Hoài Anh nghe được lời này hai vai liền khẽ run. Nàng cố gắng kìm lại bản thân khỏi sợ hãi trước giọng điệu người kia, lại lên tiếng:

"Bởi vì hơn mười năm trước, chính ta là người hái xuống bạch tử liên hoa. Đài sen cũng là ta một tay phơi khô làm dược."

"Là tiểu thư?" Trịnh Hạo có chút không tin

"Phải. Bởi vì Mạc gia có người chịu oan, nên chỉ có Mạc gia mới xứng có được đài sen này."

"..."

"..."

Trịnh Hạo quay qua nhìn Mộc Lạc, giống như có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng lời đến miệng ngẫu nhiên thế nào lại không thoát ra được thành thanh âm. Trịnh Hạo nhăn mày, Mộc Lạc thấy hắn như vậy chỉ lắc đầu. Không phải đã nói với ngươi, mệnh ngươi ngươi nắm rồi hay sao.

"Mạc tiểu thư, ngoài điều kiện kia còn có gì có thể đổi lấy đài sen này không?"

Mộc Lạc hỏi, thế nhưng Mạc Hoài Anh kia lại chỉ mỉm cười khẽ. Nàng cúi đầu, giống như trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì, sau đột nhiên ngẩng đầu liếc Mộc Lạc một cái, trước khi nhìn sâu vào mắt Trịnh Hạo:

"Chẳng giấu gì các ngươi, từ lần đầu tiên gặp, ta đã có cảm tình với vị tướng quân này."

"Quả nhiên..." Mộc Lạc thì thào, câu nói bỏ ngỏ để lại ánh mắt khó hiểu của Trịnh Hạo đang nhìn sâu vào y. Quả nhiên cái gì? Là cái gì mà Mộc Lạc ngươi cứ như hiểu hết chuyện, lại như không hiểu chuyện?

.

Cả gian chính thất từ lúc Mạc Hoài Anh muốn cầu thân Trịnh Hạo vốn đã rơi vào không khí tĩnh lặng căng thẳng, sau câu nói của Mộc Lạc kia lại càng trở nên mù mờ.

Ánh nắng từ ngoài xuyên qua khung cửa chính chiếu rọi vào bên trong, hắt lên trong mạt trà sen thơm ngát. Mạc Hoài Anh đưa tay lên che đi tia nắng chói mắt, miệng thì thầm khe khẽ:

"Tướng quân, Hoài Anh kể từ ngày gặp người liền biết cái gì gọi là va phải một ánh mắt, cơn say theo cả đời."

Mộc Lạc đưa mắt nhìn nàng, trong mắt nữ nhân có ánh cuồng si, có tia ái hỉ, e rằng khó mà buông xuống. Y nhìn nàng như vậy, cũng ngẫm lại chính mình, miệng cười nhạt, thầm nghĩ: Cũng tốt. So với y, nàng dù sao cũng thích hợp với hắn hơn. Nam tài nữ sắc, còn có hai năm dương thọ, chi bằng để hắn bên nàng, không uổng công quay trở lại làm người.

"Mạc tiểu thư..." Thanh âm Trịnh Hạo vang lên, cả Mạc Hoài Anh, cả Mộc Lạc đều không tự chủ mà nhìn về phía hắn "Mạc tiểu thư, ta đồng ý."

Một lời này thế nhưng vừa vặn quyết định con đường tiếp theo của ba người.

Ai sẽ vì cuồng si mà vọng tưởng?

Ai sẽ vì một chút đau lòng mà tự ngược đãi chính mình.

Ai sẽ vô ưu rồi không biết phải chạy đường nào mới vừa trái tim mách bảo.

Một lời lại một lời, hẹn cho thật nhiều kiếp người hoang đường, trải theo cùng triều đại, người cần tìm, người phải tìm, gặp được rồi thì sao?

***

Trịnh Khiêm cuối cùng cũng tỉnh lại, nhờ một đài sen tới từ Mạc gia. Đài sen kia quả nhiên hái vào tiết Trùng thập thật, là một đài sen trái mùa hiếm thấy.

Trịnh Hạo cho người tìm về các án oan của Mạc gia, thế nhưng lại không phát hiện bất cứ án oan nào hơn mười năm trước. Vậy án oan mà Mạc tiểu thư kia nói, rốt cuộc đến từ đâu?

Trịnh Hạo trong phòng vừa rời đi, Trịnh Khiêm đã cho gọi người tới đỡ hắn dậy, cả cơ thể suy nhược dựa vào thành giường. Hắn đưa mắt nhìn qua cửa gỗ ra ngoài, từng vạt lá buông hờ trong gió, đọng đầy trên mặt sân thành lớp lớp lá dày.

"Đài sen này là từ đâu tới?"

"Khởi bẩm chủ tử, là từ Mạc phủ gửi tới cho ngài."

"Là cô của ta đưa?"

"Là Mạc tiểu thư Mạc Hoài Anh đưa."

Trịnh Khiêm nghe vậy khẽ gật đầu, miệng cười nhợt nhạt

"Nàng ta có muốn cái gì không?"

"Bẩm, Mạc tiểu thư đã vào cung gặp Thần phi và hoàng thượng rồi ạ."

"Quả nhiên..."

Trịnh Khiêm hờ hững buông lời, lại đưa mắt ra nhìn sân trải đầy lá "Để ta xem lớp lá kia rốt cuộc dày bao nhiêu, có thể phủ được sự thật này tới khi nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net