Chương 18 - Loạn thế Trường Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 18 – Loạn thế Trường Yên

***

Tháng 5, tiết Đoan Ngọ, trời đổ nóng muốn bức bối; nam cương báo tin về, nước Hồ Tôn mới có tạo phản, Chế Mân không may bị bọn phản tắc giết chết. Sau một hồi ổn định đất nước, Chế Đà La lại cho người tới càn quấy biên cương, ý đồ thâu tóm lại các vùng đất biên cương đã mất vào tay Hoa Anh.

"Là ngươi làm?" Mạc Hoài Anh nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, cảm thấy vô cùng chán ghét.

"..." Người kia không đáp, chỉ gật đầu một cái rồi bỏ đi

Mạc Hoài Anh trông theo, cảm thấy chính nàng cũng không hiểu nổi đầu kẻ kia nghĩ gì. Loạn biên cương thì có gì tốt, vì lý do gì lại muốn tổn hại con dân của chính mình sau này. Thiên ngôn vạn ngữ nàng nghĩ trong đầu, rất muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

"Ngươi biết y từng đổi mệnh cho Trịnh Hạo không?" Người kia lên giọng

"..." Mạc Hoài Anh không tin mở lớn mắt "Làm sao ngươi biết."

"Có hắn, trên đời này chẳng có gì ta không biết."

Bỗng có tiếng cười ha ha vang lên, là từ làn khói đen. Mạc Hoài Anh chán ngán. Hóa ra từ nãy giờ nàng vẫn đang đứng trong phủ Thanh Đô Vương, nói chuyện cùng với Trịnh Khiêm dưới sự giám sát của Mạc Kính Vũ.

"Ngươi muốn ta làm gì?" Mạc Hoài Anh nghi ngờ nhìn hai kẻ trước mặt

"Đầu độc Trịnh Hạo." Kẻ kia cười giả lả

"Ngươi điên rồi."

Phải, Trịnh Khiêm điên rồi. Đầu độc Trịnh Hạo thì được tác dụng gì, vì sao phải làm vậy. Hơn nữa Trịnh Hạo còn là người nàng đem lòng thương mến, bảo nàng đầu độc người mình thương, Trịnh Khiêm quả nhiên điên đến thần hồn bất minh.

"Y đổi mệnh cho hắn, hắn không chết được đâu." Trịnh Khiêm phá ra cười lớn "Ta vốn không thể ra tay trực tiếp với y, chỉ còn cách này."

Mạc Hoài Anh nửa hiểu nửa không, vẫn cảm thấy kì quái.

"Sao, ngươi không dám làm?" Trịnh Khiêm hỏi lại "Giết y rồi, ngươi sẽ được bên cạnh hắn đời đời kiếp kiếp."

Mạc Hoài Anh nghe tới đời đời kiếp kiếp liền không tự chủ mà gật đầu, giống như bị ma xui quỷ khiến, nàng quay lưng rời đi, vừa bước chân vừa lẩm bẩm bốn chữ "đời đời kiếp kiếp". Phải rồi, giết y đi, mình có thể bên cạnh tướng quân cả đời.

Trịnh Khiêm thấy nàng như vậy liền nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn làn khói đen bên cạnh đã lờ mờ hiện lên hình bóng một người.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Nàng ta không nghe lời, ta giúp ngươi." Bóng đen lộ ra nụ cười, như một hố sâu hun hút không thấy đáy.

Trịnh Khiêm thầm cảm khái, vì cớ gì cứ muốn trái ý ta. Hắn nhìn lên mảnh trăng non ngày tết Đoan Dương, thầm nghĩ chắc hôm nay cũng là một ngày chật vật với Mộc Lạc rồi. Có điều thế thì sao, quãng đường sắp tới còn cần Mộc Lạc chật vật hơn nữa. Mệnh hắn muốn làm đế vương, không thể nào có kẻ bước ra ngăn cả. Cả Mộc Lạc, cả Trịnh Hạo hay bất cứ ai, phàm là thanh gỗ ngáng đường thì đều phải được dọn sạch.

.

Cùng lúc đó tại phủ Cảnh thân vương, Mộc Lạc uể oải ngồi quanh bàn trà, gục đầu tựa vào mặt bàn. Trịnh Hạo nhìn thấy y như vậy liền cau mày:

"Đã nói ngươi đừng đi ra ngoài. Tiết Đoan Dương nắng nóng như vậy, ngươi ra ngoài là muốn tự thiêu chính mình hả?"

"..." Mộc Lạc không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Trịnh Hạo vẻ mặt nhăn nhó. Y cười thật nhẹ, nụ cười thoáng qua như làn gió mát giữa trời hạ oi bức.

"Mộc Lạc, ta sắp tới có dự cảm không lành." Trịnh Hạo lấy lại vẻ nghiêm túc, đăm chiêu phân trần

"Ừ" Mộc Lạc đáp lời

"Giống như sẽ phải đi một chuyến thật xa."

"Vì biên cương phía nam?" Mộc Lạc hỏi lại

"Ừ, lần này nam cương rất không ổn, chỉ e không đơn giản như trước kia chúng ta tiến đánh."

"..." Mộc Lạc không nói gì, y ngồi bật dậy thẳng người, đưa mắt nhìn chén trà tâm sen trước mặt, lá trà thanh mảnh hãy còn đọng nơi đáy chén.

"Đừng lo lắng quá, ngươi sẽ quay trở lại toàn thắng thôi."

Trịnh Hạo nghe lời người kia nói, trong mắt hiện lên chút tin tưởng. Hắn nhìn sâu vào đáy mắt Mộc Lạc, thoáng chốc khiến người kia không khỏi đỏ mặt mà bối rồi. Mộc Lạc đưa ánh mắt ra một hướng khác ý đồ muốn tránh, lại thấy Trịnh Hạo đưa tay về phía mình. Từng ngón tay thon dài của hắn vén lên lọn tóc rối bung của Mộc Lạc, hắn nhìn sâu vào Mộc Lạc, giống như muốn xem đáy lòng người kia nghĩ gì, rồi hắn thâm tình nói:

"Mộc Lạc, lần này trở về, nhất định ta phải nói với ngươi một chuyện."

"Chuyện quan trọng lắm sao?" Mộc Lạc cố lảng đi

Trịnh Hạo lại càng nhìn sâu khuôn mặt y, nhìn mi mắt khẽ rung lên, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đôi môi hồng nhạt như mơ chín đầu mùa.

"Là chuyện rất quan trọng, liên quan đến cả đời ta sau này."

Mộc Lạc có chút bối rối cúi xuống, giống như đoán ra điều hắn muốn nói, lòng y vừa phấn khởi vui mừng, vừa phấp phỏng lo lắng.

Trịnh Hạo nhìn một loạt hành động của y, có ý muốn cười nhẹ. Ánh mắt lại càng thâm tình nhìn thật sâu người nọ, muốn mang hình dáng người nọ khắc thật sâu vào trong lòng để mỗi một khắc nhìn xa xăm sẽ đều thấy trước mắt là Mộc Lạc. Rất muốn nói với y, là chuyện liên quan đến ngươi. Rất muốn nói với y, ta muốn bên ngươi cả đời. Quản cái gì Cảnh thân vương, Cảnh tướng quân; quản cái gì kinh sư tước vị, ta thật tâm muốn cùng ngươi lưu lại Quỷ cốc, về lại rừng U Minh.

.

Trịnh Hạo vừa rời đi, Mộc Lạc liền phẩy tay áo đóng sầm lấy khung cửa lớn trong phòng. Y đưa tay lên mặt sờ nhẹ; kì quái, rõ ràng là quỷ rồi mà sao vẫn có cảm giác nóng mặt chân run, vẫn cảm thấy ánh mắt người kia nhìn mình như thiêu như đốt, toàn bộ trong lòng đều rất ngứa ngáy.

Y thất thần nhìn cửa lớn một hồi, thầm than không ổn. Sau lại vung tay mở cửa, bước thật mạnh ra ngoài. Phải chạy thôi, chạy lung tung một lúc cho hạ cái không khí lúng túng vẫn đang quẩn quanh y lúc này.

"A" Thanh âm vang lên, Mộc Lạc giật mình quay đầu "Là ngươi?"

"Mạc tiểu thư, tới trễ vậy?" Mộc Lạc chào hỏi có lệ

Mạc Hoài Anh không để ý, chỉ mỉm cười khe khẽ "Ta có chuẩn bị chè khúc bạch cho tướng quân."

"Ừ" Mộc Lạc không để ý, thanh âm có chút cao. Mới nãy hãy còn cảm thấy trong lòng nóng như lửa, giờ lại cảm thấy như bị một tảng đá đè nặng, khó chịu hết sức "Vậy thứ lỗi ta không tiếp được, tiểu thư mau mau đi gặp tướng quân đi."

Mộc Lạc vừa rời đi, Mạc Hoài Anh mới dám thở phào một hơi. Nàng nhìn theo bóng lưng Mộc Lạc, không hiểu sao thấy bóng hình người kia như mới lung lay. Ra hiệu cho người tiếp tục bưng chè tới phòng tướng quân, Mạc Hoài Anh vẫn đứng trông theo hướng Mộc Lạc vừa rời đi, mắt không tự chủ có tia áy náy thoáng qua đáy mắt:

"Xin lỗi."

.

Đứng dưới tán trúc, Mộc Lạc có chút thất thần.

Nữ nhân kia quả nhiên rất xứng với Trịnh Hạo, rất xứng đôi vừa lứa, không như y. Tay áo y bỗng giật, tuyết lang thật lâu mới xuất hiện, như hiểu ý, nó cọ cọ đầu vào chân Mộc Lạc ra điều muốn an ủi. Mộc Lạc nhìn nó, bất giác phì cười:

"Ngươi cũng lắm chuyện thật đó, đứa nhỏ ngốc này."

Tuyết lang ngẩng đầu, mắt hí hoáy nhìn Mộc Lạc cười.

Thế nhưng khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi biết bao, nó nhìn thấy bóng lưng Mộc Lạc siêu vẹo như sắp đổ. Tuyết lang sợ hãi sủa vài tiếng, xong rồi chạy vòng quay Mộc Lạc như phát điên.

Mộc Lạc nhìn nó cuống cuồng như vậy, lại mỉm cười thật sâu:

"Ta biết nàng sẽ làm như vậy. Chung quy vẫn không thể lại được mệnh trời."

Thở dài một hơi, Mộc Lạc lại ra vẻ có chút tiếc nuối: "Biết vậy khi nãy đã làm đổ chén chè kia."

Mà thế nào lại không nỡ.

Mộc Lạc là như vậy, thi thoảng y sẽ vì người khác mà cảm thương, thi thoảng sẽ vì lợi ích của người khác mà đày đọa chính mình. Y nghĩ nghĩ, có khi nào bởi nhìn trên gương mặt nữ nhân kia có vài phần giống với đứa em gái Mộc Miên hồi nhỏ mà để mặc nàng tùy ý hết lần này đến lần khác.

"Mộc Miên à..." Y thở dài gọi "Mộc Miên à..."

Tuyết lang nghe tiếng y gọi lại càng sủa dữ dội, mắt hoảng hốt nhìn Mộc Lạc lung lay người rồi ngã ngồi xuống. Đưa tay xoa đầu tuyết lang, Mộc Lạc cười như không cười, khuôn mặt có chút nhăn nhó vì chịu đựng thứ độc dược càn quấy trong cơ thể.

"Ngươi biết không, năm đó đáng lẽ ra ta nên sớm chết. Như vậy cả nhà ta sẽ không bị vạ lây."

Mộc Lạc cuối cùng cũng mỉm cười, y ngả người nằm trên nền đất lạnh lẽo giữa đêm khuya thanh vắng, nhìn vành trăng non sáng rực trên trời cao.

***

Mộc Lạc tỉnh dậy, trước mặt y đã là Mộc Vân mặt đầy hắc tuyến cùng Trịnh Hạo lo lắng đi qua đi lại. Mộc Vân giống như muốn nói gì, nhưng y lại nhanh chóng ngăn cản, chỉ nháy máy với người kia một cái, ý bảo để lúc khác rồi nói.

"Ngươi tỉnh?" Trịnh Hạo thấy y mở mắt, vội vàng lao về phía y, nắm lấy tay y thật chặt.

Mộc Lạc gật đầu, lại cau mày "Ngươi nắm chặt quá, đau tay ta."

Trịnh Hạo lúc này mới biết mình thất thố, vội vàng buông tay.

"Sao rồi, có chịu được không?" Trịnh Hạo hỏi

Mộc Lạc không hiểu nhìn chằm chằm Trịnh Hạo, cảm thấy chính mình trong lúc hôn mê hình như đã bỏ qua thật nhiều thứ.

"Y nói với ta..." Trịnh Hạo ánh mắt hướng phía Mộc Vân, từ từ giải thích "Ngươi là vì tiết Đoan Dương nắng nóng mà suy nhược."

"Ừ" Mộc Lạc lúc này mới hiểu ra chuyện, trong lòng thầm cảm ơn Mộc Vân, lại cố gắng ngồi dậy thật ngay ngắn "Ta không sao, chỉ..."

"Chỉ gì? Ngươi còn ngồi đó nói không sao?" Lời Mộc Lạc còn chưa dứt, Mộc Vân đã chen vào. Y cau có nhìn Mộc Lạc, lại đưa mắt nhìn Trịnh Hạo, thoáng chốc để lộ tia chán ghét cả hai.

"Quốc sư, người nói xem y làm sao như vậy?" Trịnh Hạo nghe một lời của Phù Vân, vẫn cảm thấy bệnh lần này của Mộc Lạc thực sự không đơn giản."

"Ngươi nghe rồi đấy." Mộc Vân có chút khó chịu hướng Trịnh Hạo đáp lời "Y nói không sao cơ mà."

"Cha..." Mộc Lạc thấy rõ thái độ của Mộc Vân, chỉ đành lắc đầu yếu ớt nhắc nhở

"Hừ..." Mộc Vân chán ghét "Lần này ngươi cùng ta về lại Quỷ cốc đi." Này là nói với Mộc Lạc.

Trịnh Hạo nghe một hồi từ đầu đến cuối, dù không hẳn là biết đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn biết, bệnh tình của Mộc Lạc thực sự nghiêm trọng, nếu không sẽ chẳng cần phải về Quỷ cốc mà chữa trị. Chỉ e lần này Mộc Lạc về lại Quỷ cốc, có khi phải tới tận Minh điện để nhờ vị chủ nhân kia chữa trị cho bản thân cũng nên.

"Ngươi nghĩ đúng rồi đó." Mộc Vân nhìn Trịnh Hạo, cảm thấy chính mình nên nói ra câu này

"Ừ." Trịnh Hạo gật đầu "Vậy ta đi chuẩn bị đồ, sáng ngày mai lên đường cùng hai ngươi."

"Không cần." Mộc Vân đáp "Lần này nam cương cần ngươi, ta đi với y đủ rồi."

Mộc Vân là không muốn cho hắn đi cùng? Trịnh Hạo thầm nghĩ.

Nhưng nam cương quả thật cần hắn, đúng hơn là cần một vị tướng cầm quân đi đánh trận, vừa vặn lại là hắn thôi.

.

Quả nhiên sau khi Mộc Lạc cùng Mộc Vân rời đi, hoàng đế tuyên chỉ: Hắn cầm theo binh sĩ, tới nam cương dẹp loạn.

Trịnh Hạo tuân chỉ, lần này lên đường, bên cạnh hắn thiếu đi một quân sư.

.

Hơn một tháng Trịnh Hạo rời đi, kinh sư truyền về tin hoàng đế bị bạo bệnh, sắp tới e rằng không qua khỏi. Hắn cầm quân phía nam, liên tục phải củng cố tinh thần binh sĩ.

Sau đó kinh sư lại truyền tin, đông cung thái tử Trịnh Ngung lên cơn điên, tự mình thắt cổ trong đêm khuya thanh vắng.

Hoàng đế lập Thanh Đô Vương Trịnh Khiêm làm thái tử. Vừa lập xong mấy ngày sau liền băng hà, cả nước chịu tang.

Binh lính phía nam lại càng hoang mang, mấy trận vừa rồi tưởng như muốn bỏ cuộc trước giặc Hồ Tôn.

Đất nước không thể một ngày thiếu quân vương, thái tử điện hạ Trịnh Khiêm lên ngôi, lấy hiệu là Vĩnh Hy hoàng đế, ban chiếu củng cố tinh thần binh sĩ phía nam.

Từ đó, tin thắng trận phía nam truyền về, cả Hoa Anh mỗi một nhà dân đều cảm thấy khấp khởi vui mừng.

.

Mà khi đó, tại điện Long An, nơi nghỉ của hoàng đế Vĩnh Hy, Hạ Nhật đứng một góc nhìn Trịnh Khiêm mới lên ngôi, cảm thấy người này thực sự quen mắt.

"Ta từng gặp ngươi ở đâu rồi?" Hạ Nhật lên tiếng

Trịnh Khiêm nghe vậy bật cười "Nói từng gặp, chi bằng nói ta giống người ngươi quen đi."

"Giống?" Hạ Nhật khó hiểu

"Trịnh Nhật Khánh." Trịnh Khiêm gọi "Ngươi không cảm thấy ta rất giống cha ngươi hay sao?"

Hạ Nhật nghe lời này liền cảm thấy nghi ngờ. Hắn nhìn chằm chằm Trịnh Khiêm, lại nghĩ tới Trịnh Hạo. Quả thật nếu nói giống với cha hắn Cảnh thân vương trước kia, xem ra Trịnh Khiêm giống đến chín phần. Trước kia lúc không thấy Trịnh Hạo có điểm nào giống cha hắn, hắn thầm nghĩ chắc là Trịnh Hạo giống mẹ, giống Cảnh vương phi. Thế nhưng ngày hôm nay ở tại nơi này, đối mặt với Trịnh Khiêm, hắn cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ rất nhiều bí mật.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hạ Nhật hỏi lại

Trịnh Khiêm nghe vậy liền từ tốn giải thích.

Hắn nói, hơn một năm trước, khi Trịnh Hạo trở về, cùng ngày Cảnh thân vương bị khép vào tội phản nghịch, Cảnh vương phi có cho lão Trịnh tới gặp hắn.

"Lão Trịnh?" Hạ Nhật ngạc nhiên "Lão Trịnh tới gặp ngươi làm cái gì?"

"Ta lúc đó cũng là không hiểu giống như ngươi." Trịnh Khiêm đáp lại "Nhưng sau đó lão già kia nói, ta kì thực mới là Trịnh Hạo. Ngươi nói xem?"

Hạ Nhật thoáng cảm thấy quay cuồng. Trịnh Hạo không phải Trịnh Hạo, Trịnh Khiêm mới là Trịnh Hạo, này là sao?

"Ta thực ra mới là là Trịnh Hạo, là em ngươi, cũng là thứ nam của Cảnh thân vương." Trịnh Khiêm lại phân trần.

.

Gần hai mươi năm trước, Cảnh vương phi quả nhiên đi khắp chùa chiền cầu bái lấy một đứa bé trai. Cuối cùng nàng cũng hạ sinh được một đứa nhỏ kháu khỉnh. Ngày đầy tháng đứa nhỏ, Cảnh vương phi lên chùa cảm ơn, gặp một thầy coi tướng số trên đường, người này nói "Đứa nhỏ kia là con đi xin về, năm tám tuổi chỉ e khó qua. Mà cho dù có qua thì vẫn còn mốc hai mươi tuổi, lành ít dữ nhiều."

"Cho nên người chính là thầy coi tướng đó?"

Tại Quỷ cốc, Mộc Lạc hỏi lại. Mộc Vân quả nhiên gật đầu.

"Ngày đó ngươi hỏi Trịnh Khiêm thật sự muốn nhìn thấy Cảnh thân vương chết, ta cứ nghĩ ngươi biết thân phận thật sự của hắn?"

"Nhưng ta không biết rõ đầu đuôi, lại càng không thấy sự xuất hiện của ngươi." Mộc Lạc giải thích

Mộc Vân gật đầu, tiếp tục giải thích thêm:

"Ta từng nói với Cảnh vương phi, nếu muốn đứa nhỏ nhà họ một đời bình an, có thể thử đổi mệnh. Nhưng ngươi cũng biết, phàm là của trời, đổi mệnh người này thì phải lấy mệnh người khác bù vào, nếu vẫn chưa đủ thì lại phải lấy mệnh của vài người nữa bù vào cho đủ."

"Cho nên..."

"Cho nên năm đó, nhà họ Mạc có đứa trẻ cùng tên, lại cùng bát tự với con mình, Cảnh vương phi liền nhờ ta đổi mệnh hai đứa nhỏ, cùng lúc tráo thân phận của cả hai đứa, cho tới ít nhất năm chúng tám tuổi."

"Ừ" Mộc Lạc gật đầu "Cho nên năm xưa hắn trên giàn hỏa thiêu, ngươi đổi mệnh cứu hắn, là bởi vì ngươi thấy ăn năn? Cho nên hắn không phải Trịnh Hạo, hắn là Mạc Hạo?"

"Đúng vậy. Có điều ta cũng không ngờ nhất sau khi hai đứa trẻ này được đổi, Thần phi vì muốn có hoàng tử với hoàng đế liền mang công chúa của mình đi đổi. Thế nên trên đời này không có Mạc Hạo, chỉ có Mạc Hoài Anh."

"Cho nên?" Mộc Lạc vẫn không hiểu vì sao Mộc Vân kể chuyện này cho mình

Mộc Vân thế nhưng lại cười nói:

"Cho nên trên đời này không có Mạc Hạo. Mà Trịnh Hạo vốn là Mạc Hạo, hắn qua được năm tám tuổi, đến năm hai mươi cũng phải chấm dứt thọ mệnh của mình thôi."

"Không được." Mộc Lạc gằn giọng "Hắn phải qua được. Ta tìm cách đổi lại mệnh của hắn cùng Trịnh Khiêm."

"Ngươi làm cách nào?" Mộc Vân hỏi lại "Ngươi làm cách nào, nói ta biết?"

"..." Mộc Lạc không nói gì, y mở to mắt nhìn chăm chăm Mộc Vân trước mặt, giống như không cam lòng, cả khuôn mặt tràn ngập bi thương.

"Trịnh Khiêm giờ đã là quân vương, ngươi nói xem đế mệnh của hắn, phải bao nhiêu Trịnh Hạo mới đổi đủ?"

"Ta đổi cùng hắn." Mộc Lạc cố chấp

"Nhưng ngươi không có dương thọ."

Mộc Lạc đau lòng, khuôn mặt khắc khoải không nói nên lời. Không có dương thọ, đúng rồi, y làm có chứ. Nếu y có dương thọ, lần nọ đã không cần tìm đến Mạc Hoài Anh đổi lấy đài sen kia, nếu y có dương thọ, y có thể đổi cho Trịnh Hạo, khỏi phải hai mươi năm, muốn lấy bao nhiêu y liền cho bấy nhiêu. Nhưng y không có, thế nên nó mới nực cười.

"Ta đi gặp hắn."

Mộc Lạc xuống khỏi giường, hoang mang xỏ giày, vội vội vàng vàng lao ra khỏi Minh phủ. Mộc Vân chạy theo y, cảm giác chính là không cam lòng.

Ngươi chạy làm gì, đến đó chắc gì đã kịp.

***

Thành Trường Yên, kinh sư.

Trịnh Khiêm ngồi trên long ỷ, nhìn Hạ Nhật phía dưới đang không phục nhìn mình:

"Ngươi nói xem, hoàng đế giết cha chúng ta, ta vì sao phải tha cho hắn?"

"..."

"Ta... không những không tha cho hắn, đến cả những người thân thiết của hắn, ta cũng không muốn tha."

"Ngươi nói với ta làm gì?" Hạ Nhật chán nản hỏi

"Làm gì?" Trịnh Khiêm cười lớn "Đương nhiên để ngươi biết, em ngươi tài giỏi cỡ nào. Ngôi vị hoàng đế ta còn lấy được, còn cái gì ta không thể làm?"

"Vậy cũng không nhất thiết phải giết hắn." Hạ Nhật gằn giọng "Hắn từng rất thân với ngươi."

"Nhưng ả thích hắn." Trịnh Khiêm nham nhở cười "Ả còn là con của hoàng đế, ta đương nhiên ghét ả."

"Nhưng hắn không có tội."

"Hắn có tội. Tội của hắn là khiến công chúa đương triều thích mình." Trịnh Khiêm cười, thanh âm cợt nhả vang vọng cả điện Thiên An.

"Ngươi điên rồi." Hạ Nhật gằn giọng, nói rồi cố gắng đứng dậy, chống cự bật lại sự kìm giữ của vài ba tên lính.

.

Nam cương truyền tin thắng trận, Cảnh tướng quân sau đó liền làm lễ bang giao với Chế Đà La. Hắn lấy mảnh ngọc đính trên kiếm gỗ, dùng chính thanh kiếm gỗ nọ chém đôi mảnh ngọc, giao một nửa cho Hồ Tôn quốc chủ làm vật tín giữa hai quốc gia. Từ đó, một nửa mảnh ngọc kia được đặt trong thánh tháp của Hồ Tôn.

Mạc Hoài Anh sau khi nghe tin thắng trận từ biên cương truyền về liền khấp khởi vui mừng. Nàng ra vào trong cấm cung, trực tiếp gặp Trịnh Khiêm giờ đã là hoàng đế Vĩnh Hy xin ban hôn gấp. Trịnh Khiêm quả nhiên chiều theo ý nàng, cho chỉ dụ ban hôn: Truyền Cảnh tướng quân sau khi trở về liền thay luôn hỉ phục, tới rước dâu rồi đi thẳng tới điện Thiên An, cử hành hôn lễ trong hoàng cung.

.

Ngày Cảnh tướng quân trở về kinh sư, Mạc Hoài Anh đã mặc sẵn hỉ phục ngồi trong nhà đợi tướng quân trở về sẽ đến gặp nàng, thế nhưng Mạc Hoài Anh không ngờ, một cái đợi này của nàng, thế mà kéo dài hơn năm trăm năm.

Trong cung cấm truyền đến tin mật, Hạ Nhật – vốn là phó tướng đã bẩm báo lên hoàng đế, Cảnh tướng quân kia kì thực trong lễ bang giao với Hồ Tôn đã cấu kết với Chế Đà La, âm mưu tạo phản, vì luôn cảm thấy cái chết của hoàng đế Vĩnh Thịnh đáng nghi. Hiện Cảnh tướng quân đã đem theo quân vào tới ngoài cổng thành.

Mạc Hoài Anh không tin nổi nhìn bức mật thư, lại nghĩ đến Trịnh Khiêm.

Nhớ trước khi Cảnh tướng quân cầm quân xuôi nam, nàng từng gặp Trịnh Khiêm nói rằng sẽ giúp hắn lên làm hoàng đế, chỉ cần hắn ban hôn cho nàng. Giao ước thành toàn, nàng cùng Trịnh Khiêm âm mưu giết hại Trịnh Ngung, đầu độc hoàng đế; đổi lại Cảnh tướng quân thắng trận trở về sẽ ban hôn cho nàng.

Hắn thực hiện lời hứa rồi.

Nhưng kẻ xấu xa đó lại âm mưu cướp đi đấng phu quân của nàng.

Mạc Hoài Anh thân mặc đồ hỉ rời khỏi phủ Mạc gia, chạy tới cổng thành, chờ đợi trong một nhà trọ gần đó.

Nhưng cổng thành kia vẫn hết mực im lìm. Nàng nghe từ ngoài cổng thành truyền vào tiếng chuông mừng thắng trận, tiếng người dân reo hò.

Nhưng cổng thành vẫn y như cũ không mở.

Phía trên tường thành, binh lính bỗng nhao nhao lên, người người giương sẵn cung tên, chờ một đoàn người đi tới. Đoàn người này chính là một nhóm nhỏ binh lính theo Cảnh tướng quân về kinh sư sau, đám binh lớn còn lại vốn đã theo phó tướng Hạ Nhật đi trước.

Mạc Hoài Anh thấp thỏm đợi chờ phía trong thành. Nàng trèo lên lầu hai của nhà trọ, nhìn từng đám binh lính đang đổ dồn về phía cổng thành.

"Cảnh tướng quân làm phản rồi."

Có tiếng người reo lên.

"Cảnh tướng quân quả thật làm phản,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net