Chương 21 - Núi Đồng Cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 21 – Núi Đồng Cổ

***

Phủ Trịnh Khiêm, dưới đáy Minh hồ,

Mộc Lạc ngồi thừ người nhìn khung cảnh lặng lẽ trôi qua bên ngoài. Mới vài hôm trước y tới, lá cây hãy còn xanh tươi, thế mà chỉ qua một ngày trăng tròn, cây đã muốn ngả hết sang vàng, báo hiệu tiết thu đã gần tàn.

"Ở chỗ này, mùa chuyển mình nhanh như vậy?" Mộc Lạc hỏi.

Trịnh Khiêm đưa chén trà lên nhấp một ngụm, sau khi đặt lại chén trà trên mặt bàn mới gật đầu đáp lại:

"Vì phụ thuộc vào ký ức của hắn, nên cảnh sắc cũng thay đổi rất thất thường. Có khi giữa xuân ngươi sẽ thấy mưa đá, có khi đang hạ chín quả sẽ thấy lá vàng rơi, đều là ký ức của hắn hết. Nếu không phải chợ quỷ cứ mỗi mười lăm rằm lại họp phiên, có lẽ ta đã chẳng tính được mình ở đây đã bao lâu."

"Cũng tội thật." Mộc Lạc đưa mắt nhìn Trịnh Khiêm.

"Có gì tội? Hắn đáng phải trải qua cuộc sống như vậy." Trịnh Hạo từ đâu bước tới chen ngang.

Mộc Lạc nghe hắn nói liền im lặng cười nhàn nhạt. Cũng tội, mà cũng không tội. Đứng ở cương vị Trịnh Hạo, bị Trịnh Khiêm bao lần lừa gạt phản bội như vậy, nếu còn vị tha quá, chỉ e có một ngày lại bị đâm ngược. Trước kia chưa nhớ ra thì có thể thoải mái đối mặt với Dụ Vương, tuy có chút bất hòa, nhưng cũng là anh em một mẹ sinh ra. Nhưng giờ nhớ ra rồi, sau này đối mặt với Dụ Vương, chỉ e một phần bất mãn lại cộng dồn thêm một phần chán ghét, nhìn mặt nhau cũng không muốn.

.

"Bao giờ các ngươi đi?" Trịnh Khiêm bỗng cất tiếng hỏi.

"..." Mộc Lạc đưa mắt nhìn hắn, Trịnh Hạo đã từ lúc nào ngồi ghế kế bên y cũng đưa mắt nhìn theo.

"Bạch Tha nói: cửa Minh hồ mở lại rồi." Trịnh Khiêm giải thích "Nếu các ngươi muốn quay lại chỗ nữ quỷ, có thể quay lại thủy đình để trở về. Còn nếu muốn rời khỏi thành cổ luôn, hắn sẽ đưa các ngươi đi theo lối ở chợ quỷ."

"Chúng ta rời đi rồi, thành cổ vẫn như cũ chứ?" Mộc Lạc hỏi.

"Sao có thể." Trịnh Khiêm đáp lời, ngầm hiểu Mộc Lạc muốn hỏi đến những người xưa cũ kia "Ngươi cũng biết, thành là ký ức của hắn." Nói rồi chỉ tay qua Trịnh Hạo "Giờ ký ức trả lại hắn rồi, thành cũng đến lúc sập thôi."

"Vậy Mạc Hoài Anh thì sao?" Mộc Lạc có chút lo lắng.

"Chẳng phải nàng đã nói với ngươi rồi sao? Thành không còn, nàng cũng được giải thoát, đến lúc chuyển kiếp rồi."

"Ừ." Mộc Lạc gật đầu "Vậy những người còn lại? Lão nhân trên cao đài, đứa trẻ cùng lão bà trước lối đi vào thành?"

"Đều đầu thai hết, cả ta cũng vậy." Trịnh Khiêm cười "À quên, có thể đứa nhỏ kia muốn về lại quỷ cốc cùng ngươi đấy, dù sao nó cũng trốn từ đó ra ngoài."

"Thôi, để nó đi chuyển kiếp đi." Mộc Lại cười gạt phắt câu nói nửa đùa nửa thật của Trịnh Khiêm.

"Sao vậy?" Trịnh Khiêm hỏi "Ngươi sợ gì sao?"

"Không có gì." Mộc Lạc cười "Chỉ là lần này ta thật sự không trở về được."

"..." Trịnh Khiêm gật đầu, không nói nữa, chỉ đưa mắt lẳng lặng nhìn ra cảnh vật bên ngoài phía xa, ánh mắt có chút đăm chiêu.

***

Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo cuối cùng cũng không trở lại thành cổ nữa, vì không muốn nhìn thành cứ như vậy sụp trước mắt mình. Bạch Tha dẫn hai người đi theo lối ra ở hướng chợ quỷ.

Ngày hai người dời đi, trời có chút mưa phùn, đường chợ quỷ vào ban ngày cũng vì thế mà trở nên ảm đạm đôi chút. Trịnh Khiêm nhìn Trịnh Hạo cùng Mộc Lạc cách mình một khoảng không xa phía trước, hai người sóng vai nhau còn che chung một chiếc dù giấy, không khỏi có chút cảm khái: Người có tình, tách ra kiểu gì rồi cũng lại về với nhau.

Trước mắt đã là một cổng thành lớn, hai bên đều treo đèn lồng đỏ rực.

"Chỗ này là...?" Trịnh Hạo nhìn cổng thành phía trước giống hệt cổng Hàm Quỷ thành, không khỏi có chút nhức đầu.

"Thành trong thành, mỗi một đoạn đường các ngươi trước kia đi qua, mỗi một người các ngươi gặp đều là nửa quỷ nửa người." Bạch Tha lên tiếng giải thích.

"Ừ." Trịnh Hạo gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi trước mình lại thấy những người kì quái mặc quần áo tiền triều. Hóa ra tất cả đều là trộn với đám ở chợ quỷ, đều là đám người từ năm trăm năm trước lưu lại trong ký ức của hắn. Bất chợt hắn nhớ ra thiếu niên ở tiệm đồ binh khí, liền vội vàng túm lấy bàn tay Mộc Lạc vẫn luôn cạnh mình kéo đi:

"Ta từng gửi Độc thần kiếm ở chỗ đó."

Mộc Lạc kéo tay hắn lại, bình tĩnh giải thích:

"Bọn họ đi rồi, hơn nữa Độc thần kiếm chẳng phải đang ở chỗ chúng ta rồi ư?"

Trịnh Hạo chân đứng sững lại, mất một lúc mới hiểu ra vấn đề. Thì ra là vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện: quán bán đồ ăn sáng thì sẽ không mở buổi tối, người đã định sẽ cần gặp, cuối cùng cũng đã sớm đến rồi rời đi.

.

Đi được thêm một đoạn, đến cửa thành, Trịnh Khiêm cùng Bạch Tha liền dừng lại, Trịnh Hạo và Mộc Lạc bước ra ngoài cổng thành mới bắt đầu quay lại chào tạm biệt.

"Trịnh Hạo, trước kia không phải với ngươi, lừa gạt ngươi, phản bội ngươi, cho ta gửi lời xin lỗi."

"Ừ." Trịnh Hạo đáp lại "Miệng có thể nói tha thứ cho ngươi, nhưng thâm tâm vẫn chưa thể chấp nhận được để mà buông bỏ những gì đã xảy ra."

"Ta hiểu." Trịnh Khiêm cười chua chát, lại hỏi "Kiếp này của ngươi, thật sự muốn làm hoàng đế như vậy?"

Trịnh Hạo gật đầu, có chút mông lung thoáng qua khuôn mặt.

"Trịnh Hạo, ta có điều này muốn nói với ngươi." Trịnh Khiêm có ý muốn khuyên nhủ.

"..."

"Làm hoàng đế, có cái tốt, mà có cái cũng không tốt. Làm hoàng đế rồi, ngươi sẽ không thể tùy tiện sống chỉ vì bản thân mình, có những thứ đòi hỏi ngươi phải đặt lợi ích của muôn dân lên trước hạnh phúc của bản thân, khi đó ngươi sẽ rất vất vả."

"Ta biết." Trịnh Hạo đáp.

"Còn có trước đó, có thể ngươi sẽ phải đánh mất thứ quan trọng nhất với mình." Trịnh Khiêm tiếp tục "Ngươi làm được không?"

"..."

Trịnh Hạo không trả lời, chỉ đứng lặng nhìn thật sâu vào Trịnh Khiêm trước mặt. Đánh mất thứ quan trọng nhất, thứ nào mới được cơ chứ?

Trịnh Khiêm nhìn nét chần chừ thoáng qua khuôn mặt của Trịnh Hạo, bỗng nhiên hướng Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo phá ra cười:

"Năm trăm năm trước, ta thừa nhận là là ta có lỗi với các ngươi trước. Nhưng hiện tại kết cục của các ngươi, rõ ràng là hai ngươi tự mình lựa chọn?"

"Đừng nói thêm nữa." Mộc Lạc ngắt ngang.

"Mộc Lạc, ngươi có thể dừng lại, đâu nhất thiết phải đi đến cuối cùng?"

"Ta bảo ngươi dừng lại." Mộc Lạc lần đầu tiên sinh khí, cuối cùng gắt lên. Trịnh Hạo bên cạnh nhìn y, nhìn nét chần chừ, tức giận chen lẫn với tâm trạng hỗn độn trên gương mặt y, bỗng nhiên cảm thấy ngực nhói lên.

"Mộc Lạc." Hắn quay qua nhìn Mộc Lạc, ánh mắt vô thức hiện lên tia lo lắng.

Mộc Lạc biết mình mới rồi thất thố, vội vàng điều chỉnh tâm trạng rồi quay qua cười đối hắn:

"Không có chuyện gì đâu, hắn chỉ là ghen tị với tự do của ngươi thôi."

"Thật sự là vậy?" Trịnh Hạo không tin.

"Thật."

.

Trịnh Hạo cùng Mộc Lạc rời đi mỗi lúc một xa, chỉ để lại bóng lưng cho Trịnh Khiêm cùng Bạch Tha. Trịnh Khiêm càng nhìn hai người phía xa, càng cảm thấy lời lên miệng hốt nhiên khó nói ra đến như vậy. Hắn quay qua nhìn Bạch Tha đứng bên cạnh, thấy một nụ cười đầy ẩn ý của Bạch Tha, lại cúi đầu:

"Ngươi nói xem, y rõ ràng biết chỉ cần dừng lại, cả y và hắn đều sẽ tốt."

"Nhưng không tốt cho ngươi." Bạch Tha đáp.

"..."

"Người không vì mình, trời tru đất diệt." Bạch Tha nói thêm "Trịnh Khiêm, ta còn tưởng ngươi ở dưới đáy Minh hồ lâu như vậy phải muốn được giải thoát chứ?"

"..."

Trịnh Khiêm không đáp, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp. Ta đương nhiên muốn giải thoát, chỉ cần bọn họ phong bế lại quỷ ấn, đương nhiên hắn sẽ được giải thoát. Nhưng liệu khi thời khắc đến rồi, hắn có đành lòng nhìn kết cục của hai người nọ không?

***

Rời khỏi thành Trường Yên, cũng là thành Hàm Quỷ, Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo tiến thằng về thành Tây Đô, nơi ngoại ô có núi Đồng Cổ.

Trước khi rời đi, Trịnh Khiêm có xem qua long mạch Hoa Anh một lần, vô tình thế nào nhìn đúng mạch quỷ khí từ vị trí Cửu Trùng Đài năm nào sớm đã chuyển tới trong lòng núi Đồng Cổ, vừa vặn trên đường đi tới tòa thánh tháp ở thành Đồ Bàn.

Trước kia khi Trịnh Hạo mười lăm tuổi, Khai Thiên Vương anh hắn từng đi đánh giặc Hồ Tôn phương nam, từng đánh vào thành Đồ Bàn – kinh đô của Hồ Tôn, có cho người họa lại mảnh ngọc in hình chim lạc nơi thánh tháp Hồ Tôn. Trịnh Hạo nhớ ra, vội vàng cho người truyền lời về phủ cầm theo bức họa, xuôi nam xuống Đồ Bàn gửi tới quốc vương Hồ Tôn xin lại mảnh ngọc, không biết vị quân chủ kia có đồng ý không.

Đường về thành Tây Đô đá nhiều hơn đất, mỗi một đoạn đi đều xóc nảy muốn bật tung xe ngựa. Trịnh Hạo ngồi trong xe cùng Mộc Lạc, mỗi một ngày trôi qua đều cảm thấy người kia giống như có chút mệt mỏi ngày càng rõ. Cuối cùng không chịu được, hắn liền quay qua hỏi cho rõ khúc mắc trong lòng:

"Mộc Lạc."

"Ừ."

"Ngươi đang gặp chuyện gì giấu ta phải không?"

"Không có." Mộc Lạc đáp lại

"Nói dối." Trịnh Hạo có chút không kiềm chế mà lớn tiếng "Ta mỗi ngày đều thấy thần sắc của ngươi không tốt. Mỗi một ngày trôi qua, giống như ngươi ngày càng mệt mỏi hơn."

"Thật sự không có gì." Mộc Lạc nhăn mày

Trịnh Hạo nhìn vẻ mặt của người kia lại càng không tin.

...

"Mộc Lạc, có phải là quỷ thì sẽ cần hút sinh khí của người thường không?" Trịnh Hạo đột nhiên hỏi.

"..." Mộc Lạc nghe vậy liền ngẩng đầu kì quái nhìn hắn.

"Giá của kèo giao dịch này, có phải đã định sẽ trả bằng mạng ta, phải không?"

"..." Thấy Mộc Lạc im lặng, Trịnh Hạo lại tiếp tục:

"Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ngươi hút sinh khí của ta, có phải...?"

"Có phải gì?" Mộc Lạc cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trịnh Hạo liền có chút buồn cười.

"Có phải thế nên ngươi mới mệt mỏi."

"Ừ." Mộc Lạc mặt cố tỏ vẻ bình thường trêu đùa Trịnh Hạo.

...

"Ngươi làm gì?" Mộc Lạc mắt mở lớn kinh ngạc

"Truyền sinh khí." Trịnh Hạo đáp "Chẳng phải trước ngươi cũng truyền quỷ khí cho ta theo cách này sao?"

Nói rồi liền áp sát lại Mộc Lạc, bốn phiến môi ngay lập tức áp lên nhau, cảm giác nóng ấm cùng lạnh lẽo hòa trộn, thoáng chốc khiến người trong cuộc tim đập chân run.

Mộc Lạc đẩy Trịnh Hạo ra, nhìn thật sâu vào khuôn mặt người kia, bỗng dưng cảm thấy thâm tình nồng đậm trong mắt kia, mặt y liền đỏ bừng. Y cúi xuống, cảm thấy có chút khó xử không biết nên làm gì tiếp theo. Một loạt hành động này dung nạp vào mắt Trịnh Hạo lại giống như người kia đang xấu hổ ngượng ngịu với mình, song cũng lại có một loại khơi gợi khó tả. Đáy lòng hắn dâng lên một cỗ ấm áp, cuối cùng, hắn đưa tay tiến về phía Mộc Lạc, từ tính gọi hai tiếng:

"Mộc Lạc."

Bốn ánh mắt chạm nhau, Mộc Lạc không phòng bị ngay lập tức liền rơi vào một hố sâu tình ái triền miên không dứt. Hơi thở ngày một kề cận, môi áp sát môi, cảm giác đê mê tới, hai người không tự giác mà ôm chặt lấy nhau, quyến luyến không rời. Đáy mắt Trịnh Hạo thoáng qua một tia cười, tay đỡ lấy đầu Mộc Lạc lại càng áp sát mình, hôn thật sâu. Nụ hôn cứ thế kéo dài không dứt, thoáng qua tiếng nước như đoạn suối chảy róc rách, lưỡi thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng người kia. Đầu Mộc Lạc đinh một tiếng "Không xong rồi", thế nhưng y lại không cách nào dứt ra nổi.

Môi rời nhau, thoáng qua một sợi chỉ bạc hãy còn vương vấn. Trịnh Hạo cúi nhìn Mộc Lạc một cái thật thâm tình:

"Mộc Lạc, năm trăm năm trước ta đã sớm muốn làm như vậy."

Mộc Lạc im lặng, chỉ cúi đầu, hai má cùng có hai tai nóng bừng.

"Mộc Lạc, ta có thể lại hôn ngươi nữa không?"

Mộc Lạc không trả lời. Trịnh Hạo thấy y cứ cúi đầu, tay lúng túng cùng vụng về không biết để đâu liền đưa tay cầm lấy tay y, cuối cùng đặt trước ngực mình:

"Mộc Lạc, ngươi xem, tim ta đập mạnh như vậy."

Mộc Lạc nghe xong liền ngẩng đầu, mắt ậng nước mơ hồ nhìn Trịnh Hạo. Một hồi này vừa vặn khiến Trịnh Hạo trong lòng ngứa ngáy không cách nào dừng, cuối cùng hắn lại hạ xuống một nụ hôn sâu hơn với người kia, triền miên không dứt. Thấy Mộc Lạc giống như sắp không thở nổi đến nơi hắn mới chịu nhả ra, môi lại theo thế hôn lên má, lên tai, rồi trượt dài xuống cần cổ trắng ngần của Mộc Lạc. Cổ áo bật mở, Mộc Lạc bất giác bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Trịnh Hạo đẩy Mộc Lạc ngả ra dựa vào thành xe phía sau, tay phải với vào trong ngực Mộc Lạc, khẽ xoa nắn đầu nhũ trái của y, đầu nhũ bên kia thì không ngừng gặm cắn vân vê trong khoang miệng nóng ấm.

"Ưm..." Mộc Lạc hốt nhiên bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Mộc Lạc..." Trịnh Hạo khàn giọng "Mộc Lạc, ta thích ngươi."

"Ưm..." Mộc Lạc lại rên khẽ, tay không biết đặt đâu, cuối cùng liền ôm lấy Trịnh Hạo, cả thân mình nóng rát cùng có ngứa ngáy, vặn vẹo theo mỗi một lần đùa nghịch của Trịnh Hạo.

"Mộc Lạc, ta có thể không?" Trịnh Hạo dừng lại, đưa mắt nhìn Mộc Lạc thật sâu.

Mộc Lạc hai mắt mơ hồ tràn ngập tình triều, không biết nên trả lời thế nào, hai má thoáng cái đỏ bừng lên lan sang hai tai, cần cổ cũng dần đỏ lên theo mỗi dấu hôn lướt qua của Trịnh Hạo: "Ta..."

Cộp...

Xe bên ngoài bỗng đi vào một đoạn đường trải đầy đá sỏi không khỏi có chút xóc nảy, cả người Trịnh Hạo cùng Mộc Lạc vốn đang sát rạt nhau lại càng thêm quấn quít. Hạ thân hai người cũng vì thế mà vô tình va phải nhau. "Đinh" một tiếng, Mộc Lạc bối rối cúi đầu:

"Ngươi..."

"Ta không xong rồi." Trịnh Hạo cầm tay y đưa đến hạ bộ đã ngẩng đầu của mình nắm lấy, khóe miệng khẽ cười.

"Ta..." Mộc Lạc toàn thân cứng ngắc nhìn người kia hoang mang. Rõ ràng đã cách một vài lớp vải, thế nhưng thứ kia giống như đặc biệt nóng bỏng khiến y có loại lỗi giác chính mình giống như người thường, tim đang không ngừng đập điên loạn.

"Hay hôm nay ngươi dùng tay giúp ta đi, nếu không chắc ta xong thật đó."

"Ừm..." Mộc Lạc cuối cùng xấu hổ gật đầu.

Từ trong xe sau đó liền vang vọng lên thanh âm rên khe khẽ trầm thấp của một người, cùng có tiếng "Ngươi" liên tục của ai đó vang lên. Một hồi tình ái triền miên vụn vặn cùng những hơi thở trầm thấp, nóng bỏng, từ tính. Cuối cùng chỉ nghe một tiếng ai đó nói nhỏ vọng ra:

"Mộc Lạc, đến nhà trọ chúng ta lại tiếp tục."

"Ngươi..."

***

Mộc Lạc ngả người dựa vào Trịnh Hạo ngủ thật sâu, trong mơ, y thấy mình đang ở một sơn trang trên núi, nhìn ra xung quanh núi non trùng điệp, lác đác những dòng sông uốn mình chảy qua.

"Mộc Lạc."

Một thanh âm không ngừng gọi tên y. Y quay đầu, trước mặt là một bóng hình hết sức quen thuộc.

"Cha."

Người kia mỉm cười ôn nhu nhìn y, rồi lại quay ra sau, tay giơ ra như đang vẫy ai đó.

"Mộc Lạc, con xem."

Mộc Lạc nương theo hướng tay người mà y kêu "cha" kia nhìn theo, là mẹ y, cùng có em gái Mộc Miên đang đứng đó.

"Mộc Lạc, chúng ta lần này sẽ rời tới thôn Kiếm Gia phương bắc sinh sống."

Y nghe vậy liền lắc đầu, khóe miệng run run:

"Cha, chúng ta đừng tới thôn Kiếm Gia được không?"

Cha y thấy vậy liền mỉm cười:

"Mộc Lạc, sao lại không muốn tới thôn Kiếm Gia? Nghe lời cha, đến đó rồi cả nhà chúng ta sẽ không phải sống khổ cực nữa."

"Không, cha... nghe lời con... Cha, đừng đến đó..." Mộc Lạc bỗng thấy chính mình rơi nước mắt, y đưa tay lên sờ, hóa ra đã khóc lớn đến mức như vậy rồi, cả khuôn mặt giờ chỉ toàn là nước mắt mặn chát. Y lại nhìn lại mình, là Mộc Lạc khi nhỏ đây mà, là Mộc Lạc ngày cùng gia đình rời đi tới thôn Kiếm Gia đây mà.

Đám người kia thế nhưng lại không chờ Mộc Lạc ngăn cản, cứ thế theo hướng ngược lại với y mà đi.

"Cha, đừng đi." Y gào lớn tiếng, nhưng không ai chịu dừng lại.

Bỗng y thấy một bàn tay lớn xoa đầu y, Mộc Lạc ngẩng đầu, là y, y của hiện tại đang đau lòng nhìn cùng xoa đầu Mộc Lạc nhỏ.

"Không sao đâu, rồi ngươi sẽ sớm vượt qua." Mộc Lạc lớn cười, rồi cũng theo hướng những người kia đi tới.

Rời khỏi thôn trang, Mộc Lạc bỗng thấy một tòa tháp cao chín tầng trước mặt, mà ở lối cửa vào kia có một y nhân áo tím đang quay lưng lại với y.

"Cha?"

Mộc Lạc nghi ngại gọi. Cẩm y kia thế mà quay lại đối hắn cười.

"Mộc Lạc, ngươi đến rồi."

Nụ cười trên mặt người kia có chút méo mó, rồi người đó đột nhiên biến mất vào sâu trong tháp.

"Cha..."

.

Một tiếng "Cha" lớn tiếng, Mộc Lạc đột nhiên choàng tỉnh.

"Ngươi sao vậy?" Trịnh Hạo lo lắng nhìn Mộc Lạc trán lấm tấm mồ hôi trong lòng mình.

"Trịnh Hạo, ta..." Mộc Lạc thanh âm có chút run rẩy.

"Ngươi mơ thấy ác mộng?" Trịnh Hạo hỏi.

"Trịnh Hạo, ta mơ thấy cha."

"Quốc sư Phù Vân?"

Mộc Lạc gật đầu, từng chút từng chút một kể lại tòa tháp trên đỉnh núi cao mà y nhìn thấy trong mơ, còn có làm sao mà chỉ nháy mắt thôi đã thấy người kia biến mất trong tháp.

Trịnh Hạo vòng tay ôm Mộc Lạc chặt hơn vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng y: "Mộc Lạc, không sao đâu, ngươi còn có ta ở đây mà."

"Ừ." Mộc Lạc gật đầu, đáy lòng thoáng qua một nỗi buồn khó tả.

***

"Xuy".

Xe ngựa dừng lại, trước mắt đã là thành Tây Đô. Trải qua năm trăm năm, mọi thứ đã thay đổi gần như hết, cổng thành lát đá nguyên tảng, xây lớp lớp kiên cố vững chãi.

Mộc Lạc cùng Trịnh Hạo xuống khỏi xe ngựa, sóng vai nhau dạo bước vào trong thành.

"Ngươi nhìn xem." Trịnh Hạo chỉ vào một tòa lầu hiện là quán rượu đang tấp nập người người ra vào.

"Ừ." Mộc Lạc gật đầu, thần sắc đã có chút hồng hào hơn trước

"Chỗ đó đã từng là sạp mỳ ta cùng ngươi ngồi ăn."

"Ừ." Mộc Lạc cười.

Hai người lại dắt tay nhau cùng đi tiếp một đoạn, thành Tây Đô hiện ra mỗi một đoạn lại càng thêm rõ ràng vẻ phồn hoa vốn có. Không nghĩ tới sau năm trăm năm, thành này chỉ có nhộn nhịp hơn, không có nhộn nhịp kém.

"Ta muốn uống rượu đào." Mộc Lạc nói.

Trịnh Hạo gật đầu, kéo tay y vào một quán rượu hai tầng lầu gần đó.

Lạc Thanh lầu.

"Hai vị khách này, mời vào mời vào." Phục vụ quán hồ hởi đón tiếp hai người đưa lên tầng hai của quán, kiếm một bàn trống mời hai vị khách ngồi xuống.

"Ở đây các ngươi có rượu đào không?" Trịnh Hạo hỏi.

"Đương nhiên là có rồi." Phục vụ quán cười tươi "Có điều rượu đào của quán ủ lâu nên dễ say, hai vị có muốn gọi thêm chút đồ nhắm cùng ăn tạm thứ gì trước đó không? Lạc Thanh quán còn có món cao lầu cũng đặc biệt ngon đó."

Trịnh Hạo nhìn Mộc Lạc một hồi, thầm nghĩ hai người từ lúc vào thành cũng chưa ăn gì, mà giờ đã muốn quá trưa rồi.

"Cho hai phần cao lầu, cùng một địa đậu phộng, hai bình rượu đào."

"Vâng vâng, ngài chờ một chút, đồ ăn sẽ có liền đây ạ." Phục vụ quán nhận gọi đồ xong liền nhanh chóng rời bàn đi chuẩn bị đồ.

.

"Ngươi nghe gì chưa? Hôm nay thành chủ tổ chức bắn pháo hoa đấy." Bàn bên cạnh có tiếng người qua lại, Trịnh Hạo thấy thế liền quay qua nháy mắt với Mộc Lạc ý muốn hóng chuyện.

"Chuyện gì mà bắn pháo hoa chứ?" Một giọng khác chen vào.

"Chưa nghe hả? Phu nhân thành chủ mới hạ sinh một tiểu ấu kháu khỉnh, đã thế còn là con trai nữa."

"Vậy cũng không cần phải ăn mừng lớn thế chứ."

"Xùy xùy... Ngươi chẳng biết gì cả. Thành chủ này cùng phu nhân đã hơn mười năm kết tóc, mới rồi mới hoài thai. Lần này hoài thai, cư nhiên còn hạ sinh đích tử, đương nhiên phải ăn mừng lớn rồi."

"Khó trách." Một người đáp.

Trịnh Hạo nghe một hồi tản nhàn của đám người kia liền không khỏi có chút tò mò. Vừa đúng lúc phục vụ quán cũng mang đồ ăn tới, thấy vậy hắn liền túm lấy phục vụ hỏi chuyện qua lại. Phục vụ quán nói, thành chủ kia rất giàu có, đúng là thật rất vất vả mới sinh được mụn con này, cho nên thành chủ mới ăn mừng lớn như vậy. Lần này nghe nói còn bắn pháo hoa rất lớn. Hai vị khách nếu muốn xem, có thể tới gần cổng thành để xem; đương nhiên nếu được lên cổng thành ngắm vẫn là tốt nhất, trên đó sẽ thấy toàn cảnh thành nhộn nhịp về đêm, lại còn thấy pháo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net