Chương 23: Bàn Cổ thị, cuối sợi chỉ của ta, lại là ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌA ẢNH HOA ANH

Chương 23: Bàn Cổ thị, cuối sợi chỉ của ta, lại là ngươi

***

Yêu thương, vốn dĩ là thứ gì đó rất đơn giản. Nhưng cũng có khi với một số người, nó lại là thứ gì thật phức tạp. Có bao giờ ngươi vì thương một người, mà thương đến đau lòng chưa?

Trịnh Hạo chính mình nhìn Mộc Lạc trước mắt đang dần hoá vào hư không thành một luồng khí xanh trắng quanh quẩn xung quanh tòa tháp, hai mắt hắn gằn đỏ, mà cơ thể đã lặng đi không cử động nổi. Nhớ chặng đường từ thành Hàm Quỷ tới Tây Đô, Mộc Lạc từng hỏi hắn:

"Trên đời này ngoài trở thành vua, còn có thứ gì quan trọng với ngươi nữa không?"

Hắn đã lắc đầu.

Hiện tại, hắn nhớ lại, cảm giác thống khổ giống như ngàn vạn kim đâm vào tim, còn đau hơn cả năm xưa bị chặn lại nơi cổng thành, vạn tiễn xuyên tâm. Hắn cũng nhớ lại những giấc mơ của mình khi nhỏ, cái gì gọi là thành quân vương rồi sẽ có được thứ ngươi muốn? Thiên hạ của hắn, hình như mất rồi.

"Mộc Lạc." Trịnh Hạo gọi trong thổn thức.

"Mộc Lạc." Người kia thế nhưng yếu ớt nở nụ cười với hắn.

Lệ rơi trên má, nóng hổi, trái ngược với những xúc cảm lạnh lẽo nơi tim hắn. Mộc Lạc, ngươi vì sao lại làm vậy? Cái giá mà ngươi đòi, cư nhiên còn đắt hơn cả mạng của ta.

Trịnh Hạo bật cười chua chát nhớ lại thanh âm không thành tiếng của Mộc Lạc mới nãy. Cái gì mà "Lần này, ngươi không phải chờ ta rồi?". Rõ ràng là Mộc Lạc kia chán ghét hắn, chán ghét bên cạnh hắn, nên y mới rời đi.

Năm trăm năm trước, hắn từng nhận chiếu ban hôn của hoàng đế, có lẽ Mộc Lạc đã bắt đầu chán ghét hắn rồi. Sau đó thì sao? Hắn bao lần chuyển thế, nhưng lại không sớm nhận ra Mộc Lạc khiến mọi thứ càng trở nên muộn màng. Ở quỷ cốc, Minh điện, chắc Mộc Lạc chờ hắn phải cô đơn lắm.

Nước mắt ngừng, Trịnh Hạo vô thức phát hiện thế mà hắn lại không thể khóc nữa. Cả cơ thể hắn lạnh lẽo giống như bị đẩy vào hầm băng, không cách nào cựa quậy, từng thớ thịt lạnh buốt.

Mộc Lạc cả cơ thể đã gần trở nên trong suốt, chỉ còn lại một khoảng từ ngực hất lên đang dần hóa hư không, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Hạo, giống như có chút tiếc nuối, cũng có chút thỏa mãn. Y mấp máy môi như muốn nói điều gì, Trịnh Hạo thấy thế liền căng mắt nhìn đoán. Mộc Lạc nói:

"Điện hạ, ta mệt rồi."

Không phải là Trịnh Hạo, không phải là tướng quân, mà là điện hạ. Dù cho ký ức của quá khứ có trở về, Mộc Lạc của hiện tại vẫn chỉ đơn thuần coi hắn là một người qua đường có kèo giao dịch với y.

Rồi Mộc Lạc cười nhẹ, nụ cười giống như buông bỏ hết thảy. Thực ra y ở Minh điện lâu như vậy, sớm đã đoán biết được mọi thứ sẽ thế này. Lần cùng Trịnh Hạo hứa làm kèo giao dịch này, vốn dĩ y đã biết trước kết cục của chính bản thân mình. Lúc đó nhận lời, đơn giản chỉ vì y muốn kết thúc quãng thời gian đằng đẵng chờ đợi một người của mình. Lại không ngờ tới đoạn đường y cùng hắn đi, mới qua nửa đã nhớ ra hết thảy. Yêu thương vụn vỡ, nuối tiếc, mong chờ; dù là năm trăm năm trước hay hiện tại, mỗi một lần dây dưa với người này đều khiến y tự thấy bản thân hết sức ngu ngốc.

Y nhìn Trịnh Hạo, người này có bao nhiêu tốt, bao nhiêu xấu, có bao nhiêu ngu si cuồng nộ, y đều thấy, đều không muốn níu giữ.

"Trịnh Hạo, ngươi biết không? Năm xưa ngươi từng bao lần đau lòng vì những lừa gạt của Trịnh Khiêm, ta đều thấy. Ngươi dung thứ cho hắn như nào, ta cũng đều thấy. Ngươi tự cho hắn là người thân duy nhất của mình, gạt bỏ ta sang một bên, ta cũng thấy. Năm trăm năm trước từng đổi mệnh vì ngươi, ta không hối hận. Hiện tại từ bỏ chính mình vì mộng ước của ngươi, đổi lại một xao động qua đáy mắt, đều xứng đáng."

Mộc Lạc đưa mắt nhìn chăm chăm Độc thần kiếm, nhìn luồng khí xanh trắng từ cơ thể mình thoát ra bị luồng khí đen của hắn quấn lấy, bất giác bật cười.

Cuối cùng, y cũng chìm vào hư không.

.

Trịnh Hạo bị một màn này của Mộc Lạc làm cho chết đứng, chính mình cảm giác không còn cần thiết phải tồn tại trên đời này làm gì nữa. Cái gì mộng đế vương, hắn hiện tại nhận ra chính mình không còn thiết tha nữa rồi.

Phía bên kia, tà khí của Mạc Kính Vũ nhân cơ hội tà khí đen trong người hắn thoát ra ngoài liền xông tới, ý đồ muốn chiếm lấy cơ thể Trịnh Hạo hiện tại. Thế nhưng luồng khí vừa mới chạm vào đỉnh đầu, không hiểu sao lại bị đánh bật ra bên ngoài. Hắn hoang mang trợn trừng mắt, lại cố gắng dung nhập làm một với cơ thể Trịnh Hạo, để rồi lại một lần nữa bị đánh bay.

"Sao lại thế này?" Hắn kinh ngạc "Không thể nào lại như vậy."

...

Tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, một bóng người áo đỏ chầm chậm bước tới, dừng lại đứng nhìn hắn một hồi, sau đó cười khẽ:

"Ngươi ngạc nhiên đến cỡ vậy?"

Mạc Kính Vũ quay đầu nhìn, có chút phản ứng không kịp trước lời người nọ. Là Bạch Tha, chủ chợ quỷ, chẳng hiểu sao lại có mặt ở đây.

"Ngươi là hoàng đế Xích Quỷ?" Bạch Tha hỏi.

Mạc Kính Vũ không trả lời. Mộc Vân bị phong bế pháp lực đứng một góc nhìn hai kẻ một đen một đỏ, bỗng nhiên nhếch khóe miệng.

"Còn nhớ sự cố ở thành Liên Lâu khi xưa không?" Bạch Tha nói tiếp. Mạc Kính Vũ thấy vậy liền mở lớn mắt cố nhớ lại.

"Ngươi là..."

"Là đứa trẻ bị ngươi cướp mất gia đình, rồi ép buộc trông coi Cửu Trùng Đài." Bạch Tha nhắc lại.

Mạc Kính Vũ "À" một tiếng, khuôn mặt lại làm ra vẻ thế thì sao với Bạch Tha.

"Biết vì sao ngươi không thể chiếm lấy cơ thể của hắn không?" Bạch Tha cười nham nhở, thấy Mạc Kính Vũ vẻ mặt mờ mịt không trả lời, hắn lại tiếp tục: "Bởi vì tên quỷ kia sớm đã nhận ra sự tồn tại của ngươi nên đã có phòng bị rồi. Ngươi cư nhiên đến cuối cùng vẫn thua y."

Mạc Kính Vũ không tin, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Bạch Tha nhớ lại chính mình trước kia từng hỏi Mộc Lạc: Hoàng đế đang ở đâu? Mộc Lạc tuy không trả lời rõ ràng cho hắn, nhưng lại giao cho hắn một lá phù, bảo hắn sau này nếu thấy lá phù này cháy thì hãy đi theo đám ma trơi mà tìm đến một nơi, nơi đó là nơi hoàng đế đang trốn. Hắn khi đó từng nghĩ tên quỷ này thật kì cục, nhưng nào ngờ, Mộc Lạc đâu có kì cục, từ đầu đến cuối, từ lúc gặp Trịnh Hạo cho đến khi rời đi khỏi quỷ cốc U Minh, từ lúc bước chân vào thành cổ cho đến khi gặp chủ chợ, từ lúc cùng Trịnh Hạo tới chân núi Đồng Cổ cho đến khi gặp Mạc Kính Vũ, tất cả y đều đã có tính toán. Mà một đường tính toán của y, nhất định không cho phép kẻ nào làm hỏng.

"Ta từng giúp ngươi giết hai kẻ đó." Mạc Kính Vũ sau một hồi im lặng bỗng lên tiếng.

Bạch Tha thấy thế chỉ cười nhạt:

"Giúp đỡ của ngươi, căn bản không đổi lại được những gì ta mất."

Hắn nói, rồi rút từ phía sau một lá phù ném về phía Mạc Kính Vũ. Trong thoáng chốc, tà khí của Mạc Kính Vũ xao động, tản ra thành một hố lớn, để lộ ra một nhánh cây đứt gãy.

"Mộc Lạc nói, đây là quà y để lại cho ngươi."

Bạch Tha đưa tay đốt thêm một lá bùa, vừa vặn nhánh cây căn nguyên của Mạc Kính Vũ cũng bốc cháy theo, ngày càng trở nên dữ dội rồi cuối cùng tan thành một làn tro xám. Bạch Tha thu tro vào một túi gấm nhỏ, nói rồi bước về phía Mộc Vân đưa cho y:

"Tên quỷ kia nói, cái này giao lại cho ngươi. Sau này ngươi không còn liên hệ với tộc ma sư nữa."

"Nó thực sự nói vậy?" Mộc Vân có chút kinh ngạc.

Bạch Tha gật đầu: "Y còn nói, tộc ma sư vốn đã chết hết rồi. Bản thân y, cũng là nhờ chút linh khí của Kiếm Sơn nên mới tồn tại được lâu như vậy. Năm xưa cây của ngươi hút linh khí của núi Kiếm Sơn, sau lại dung nhập làm một vào thân y, giờ y trả lại."

Mộc Vân đưa tay đón lấy túi gấm, lẳng lặng cúi đầu không nói gì. Phía bên kia, Trịnh Hạo vẫn đang nằm im lìm trên nền đá lạnh lẽo.

***

Trời đất mới mở mang, có thứ do khí sinh ra, đó là Bàn Cổ Thị. [1]

Khí này sau đó hoá hai nửa, như chính như tà, như trắng như đen: một là linh khí; một là ma khí chướng khí. Hai thứ khí kia từ thời Xích Quỷ đã chôn sâu trong lòng một ngọn núi, dùng một thanh kiếm gỗ trấn áp trên đỉnh, núi này từ đó đặt tên là Kiếm Sơn, mà kiếm kia cũng gọi Độc thần kiếm.

Sử sách trôi qua, sử quan kể rằng:

Từ đỉnh núi nơi kiếm trấn áp, cây cối mỗi ngày lại mọc lên tươi tốt, dần dần phủ kín cả ngọn núi, nơi thanh kiếm cắm xuống dần không còn tìm được rõ, bất giác chìm vào quên lãng. Núi này sau đó có một thôn trang mọc lên. Người trong thôn vốn từ điêu khắc kiếm gỗ mà sinh ý ngày một dồi dào, nên gọi thôn Kiếm Gia.

Có điều thời thế thay đổi, nhà nhà đổ dồn sang đúc kiếm sắt mà mang xuống chân núi bán, kiếm gỗ dần thất thế,m. Một gia tộc nhánh bất hoà với người trong thôn, tách ra lui về gần vùng núi Đồng Cổ lập lên một thôn trang riêng của mình. Thôn trang này sau có tên là Tống Sơn, ở vùng Hà Trung gần núi Đồng Cổ; thuộc về một gia tộc ma sư dùng mèo làm trận, dùng kiếm gỗ khởi phát trận mà nổi danh khắp nước, ấy là Gia Miêu Tống Sơn.

Gia Miêu Tống Sơn đứng đầu là họ Mộc.

Năm xưa họ Mộc sinh người có mệnh đế vương, nhưng lại dùng đổi mệnh với một tên gia nô họ Mạc mà trái lại ý trời, ảnh hưởng đến khí hỗn độn trong lòng Kiếm Sơn.

Năm đó đế vương Xích Quỷ Mạc Kính Vũ tìm được Độc thần kiếm trấn áp quỷ ấn của Gia Miêu Tống Sơn trên Kiếm Sơn, liền lập tức lấy đi thanh kiếm ấy. Có điều Độc thần kiếm không chỉ trấn áp quỷ khí cùng pháp lực của người họ Mộc trong ấn quỷ, mà nó còn trấn áp khí trong lòng núi. Kiếm bị mang đi, chỉ còn lại hai luồng khí hỗn độn chưa phân tách nhau đã thoát ra ngoài. Từ đó, Kiếm Sơn trở nên hoang tàn, cây cối không sao mọc nổi, thú hoang một phần di tản, một phần bỏ mạng.

Một ngày nọ, có một người mang đến một nhánh cây nhỏ, trồng trên đỉnh Kiếm Sơn. Nhánh cây này sau lớn thành một đại thụ, mang theo ma khí của bao ma quỷ tiêu tán dưới tay tộc ma sư. Cây này hút linh khí của lòng núi vào mình, cho đến một ngày linh khí tràn ngập, nó liền tìm cách bức ma khí ra ngoài, dẫn đến bao lần sét đánh nạn kiếp. Sau này mới biết, cây thần kia vốn dĩ là nhánh cây phả hệ bị bẻ gãy của họ Mộc nơi núi Đồng Cổ, mà người mang cây đến vốn bị hoàng đế Xích Quỷ đuổi cùng giết tận, vốn là Mộc Vân.

Năm đó phía ngoại ô Tây Đô, tại Gia Miêu Tống Sơn, có đứa trẻ được sinh ra, mệnh đã định là sẽ trắc trở, đặt tên Mộc Lạc.

Mộc Lạc mang theo mong ước của ba mẹ là làm một cái cây đời đời an lạc, nhưng đọc lên lại cũng mang hàm ý cây đổ. Cho nên sau khi rời gia tộc ma sư tìm đến thôn Kiếm Gia, vừa vặn những năm cây thần gặp sét đánh, cho tới ngày cây bật gốc, đứa trẻ bị thiêu ở đó liền hút hết linh khí của cây, dung nhập làm một vào xác nó.

"Cho nên nói y vốn không phải quỷ?"

Trịnh Hạo sau khi tỉnh lại, xung quanh chỉ còn đúng Mộc Vân cùng hắn. Mộc Vân đỡ hắn dậy, truyền cho hắn một chút pháp lực, lại chầm chậm kể cho hắn nghe từng chuyện một.

"Nhưng y cũng chẳng phải thần."

"Vậy còn luồng ma khí trong lòng núi kia đã đi đâu?"

"Ma khí kia vốn đã được linh khí cảm hoá, chỉ còn lại một luồng chướng khí chưa kịp tiêu tan. Chướng khí kia theo Độc thần kiếm nhập vào chủ nhân của nó, ma khí cũng quẩn quanh theo người đó mà ra ngoài."

"Vậy chủ nhân đầu tiên của Độc thần kiếm vốn là Mạc Kính Vũ?"

"Phải, là hắn."

"Cho nên..."

"Cho nên..." thanh âm dần nhỏ đi "Cho nên chướng khí theo hắn cho tới khi chết, ma khí ngăn không cho hắn đầu thai. Năm đó giải quẻ Mạc Gia có kẻ mệnh đế vương, lại trùng hợp năm bọn trộm mộ động mộ hắn. Hắn ra ngoài tìm được thân xác đứa nhỏ, nhưng ngày nhập vào lại bị chính luồng ma khí này bứt ra."

"Cho nên ta là từ ma khí Kiếm Sơn mà sinh?"

"Phải."

Trịnh Hạo nghe Mộc Vân đáp lại, bản thân cảm thấy đau đầu không hiểu nổi ra làm sao.

"Vậy mệnh đến vương của ta là làm sao?"

"Vốn là của Mạc Hạo, nhưng sau đó đã bị đổi mệnh rồi. Mà ma khí của Kiếm Sơn, chỉ cần là vật chứa Mạc Kính Vũ muốn, nó sẽ quyết tranh giành với kẻ kia. Nó vốn không quản ai là đế vương hết."

"Năm xưa ta từng bị đổi mệnh. Như ngươi nói, đời người chỉ đổi mệnh được một lần, nhưng y cũng từng đổi mệnh cho ta?"

"Bởi vì các ngươi vốn là từ hai luồng khí hỗn độn song sinh mà ra, trên người y còn ma khí của ngươi, mà trên người ngươi cũng có linh khí của y. Tựa như bát quái âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm. Tựa như trắng như đen, trắng đen không rạch ròi."

Hắn nghe đến đây liền bất giác bật cười.

Bàn Cổ thị, Kiếm Sơn... Cảm giác rất khó để hiểu, lại càng khó để tin.

Hắn nghĩ tới thành cổ chỉ bằng ký ức của hắn mà chống đỡ năm trăm năm, lại nhớ tới Hạ Nhật từng hỏi hắn: Người này quan trọng với hắn như nào?

Nghĩ đến đây, hắn liền ngửa đầu ra sau cười lớn. Máu từ miệng phun ra giống như bọt nước, cơ thể hắn từng chỗ một dần có đốm nhỏ xuất hiện, các đốm cứ ngày một lớn dần rồi hoá đen. Hắn cúi xuống đưa mắt nhìn Mộc Vân trước mặt, lại đảo mặt nhìn luồng khí xanh trắng vốn bao bọc mình dần dần tản ra:

"Cho nên mới nói, không có y, ta liền thành ma, quả thật ứng nghiệm."

"Ừ."

...

Mộc Vân lặng im nhìn hai luồng khí xanh trắng cùng đen hoà quyện lại, tạo thành một hình bát quái âm dương rồi như bị hút lại bởi mảnh ngọc gắn trên Độc thần kiếm, bất giá thở dài:

"Ta vốn không mong gặp lại các ngươi nơi núi Đồng Cổ."

Y nhắm mắt, mường tượng lại khoảnh khắc chính mình mới là người tìm được Độc thần kiếm đầu tiên rồi sau đó đưa cho Mạc Kính Vũ; lại chính y mới là người nói chuyện với hai luồng khí trắng đen trong Độc thần kiếm này trước nhất.

"Hi vọng sớm ngày tái ngộ các ngươi."

***

Khí của Mộc Lạc tuy tản, nhưng là linh khí hiếm có trong trời đất, không phải tà khí đen như của Mạc Kính Vũ. Mộc Vân biết được liền phá vỡ mảnh ngọc trong Độc thần kiếm, thu lại đám khí hỗn độn thoát ra, trở lại Quỷ cốc ở U Minh điện, ý đồ nuôi dưỡng từng chút một đứa con nuôi này của y.

Sau đó một năm, Hoa Anh liên tục xảy ra sự lớn.

Hoàng đế Trịnh Anh Tông băng hà, truyền ngôi lại cho Đông cung thái tử Trịnh Hạo, Dụ Vương vì đam mê thứ tà đạo, mê tín dị đoan, lệnh ở mãi tại phủ Trường Yên.

Trịnh Hạo lên ngôi, tôn là Trịnh Thần Tông, lấy niên hiệu là Lạc Thanh, sỹ trên mặt chữ, trông ngóng thanh âm về một người đã khắc rất sâu trong tâm.

Nhiều năm trôi qua, đất nước thái bình thịnh trị, con dân no ấm, người người trong thiên hạ đều tôn hắn là bậc minh quân hiếm có trên đời.

Năm Lạc Thanh thứ mười sáu, hoàng đế không may bị trúng cảm lạnh mà băng tại cung Trường Xuân. Hoàng hậu bao năm qua còn chưa lập, cũng may hoàng đế đã sớm có một hoàng thái tử tên Trịnh Khôi Vỹ, các quan thần trong triều bèn cùng nhau phò trợ, tôn Trịnh Khôi Vỹ lên ngôi, đổi niên hiệu An Bình.

Người đời có tiếc nuối, có đau lòng. Ai ai cũng nghĩ về một thời Hoa Anh thịnh trị dưới thời Trịnh Thần Tông. Thế nhưng ẩn sâu trong những bí mật thâm cung kia, lại không ai hay tới một bí mật về vị hoàng đế mới băng hà.

***

Trịnh Hạo về lại đình trạm bìa rừng U Minh, nơi vốn là mái đình mà người dân lập lên thờ một đứa trẻ trôi dạt tới năm nào. Giữa mái đình hãy còn một bia đá nhỏ, một mặt khắc chữ "Cảnh thân vương hài tử", mặt còn lại khắc hai chữ "Tiểu Tại." Hắn sửa sang lại đình thành một ngôi nhà có thể ở được rồi bắt đầu ngày ngày chờ đợi.

Xuân sang, từng đàn én tìm về phương Bắc, U Minh cây cối xanh tốt um tùm.

Hạ đến, ve rừng kêu râm ran. Tiếng người qua đường ồn ào một góc bìa rừng.

Thu tới, trời trong xanh không một gợn mây, hồ nước bìa rừng U Minh trở nên trong vắt. Hương ổi chín phả vào trong gió thu. Tết Trung Nguyên, quỷ môn quan mở, nghe nói Mình điện lại đón một vị chủ nhân mới của đám quỷ kéo tang về thi hành chấp sự.

Đông, cây cối xác xơ, trời lạnh buốt cứa vào da thịt. Dụ Vương có ghé qua đình thăm hắn, nhưng hắn không muốn tiếp. Bởi vì nhìn Dụ Vương, hắn sẽ bất giác nhớ lại một số chuyện năm xưa ở cố đô. Hắn sẽ nhớ đến lý do vì sao mình gấp gáp trở lại kinh sư, nhớ chính mình đưa Độc thần kiếm cho lão nhân nhờ trông giữ, rồi nhớ tới việc hắn đỏ mắt trông mong cổng thành mở như thế nào.

Cứ thế, đảo mắt cái đã lại trôi qua vài ba năm. Cho đến một ngày nọ, phía đông nam rừng U Minh lại có vệt hồng quang, Trịnh Hạo lại tựa lưng tại một gốc cây đại thụ trong rừng, hai tay khoanh hờ trước ngực:

"Lần này ngài lại muốn đổi gì?" Thanh âm của một người vang lên. Trịnh Hạo đưa mắt nhìn người nọ, khẽ mỉm cười.

"Ta muốn trả lại giao kèo năm xưa, không làm hoàng đế nữa..."

"Bù lại?"

"Trả lại ta thứ ta cần..."

Đáng ra nên nói là người mà ta trân quý. Trịnh Hạo nhìn phía đối diện, người kia vẫn như lần đầu hắn gặp, một bộ bạch y cùng tóc búi, mắt ẩn ẩn một màu xanh kì lạ.

Mộc Lạc nở nụ cười, chỉ thấy Trịnh Hạo đang gấp gáp đi về phía y, dang hai tay, ôm trọn y vào lòng.

Y nhớ lại năm mình gặp Trịnh Hạo mười lăm tuổi cũng là thế này, một cái ôm năm đó khiến cả hai ngẩn ngơ, giờ lại thấy giống như đã bù đắp được thiếu vắng suốt năm trăm năm chờ đợi.

"Thực ra trước kia gấp rút trở về kinh sư, là muốn xin huỷ hôn cùng vào thành chờ ngươi." Trịnh Hạo giải thích, dù biết rõ hắn đã thật nhiều lần nhắc đến việc này với người nọ.

"Sau đó khi ngươi trở về, ta sẽ chạy đến nói với ngươi, ta thương ngươi, thật lòng. Ta cả đời này chỉ muốn ở cạnh ngươi."

Mỗi một lời trong tâm đều muốn phô bày hết, gấp gáp nói ra như sợ người kia sẽ lại biết mất không kịp nghe tiếng lòng của mình.

"Thực ra năm trăm năm qua ta vẫn luôn đi tìm ngươi."

"..."

"Chỉ là trước đó chưa kịp nhận ra, đến khi nhận ra thì không biết ngươi đi đâu rồi."

"Còn gì nữa không?"

"Thực ra ta biết bia mộ kia là của ai rồi."

Mộc Lạc nghe vậy liền mỉm cười, trong đáy mắt ánh lên một tia thỏa mãn. Biết rồi cũng tốt, nếu biết rồi thì nên chấp nhận thôi. Rằng số trời đã định, linh khí của ta cùng ma khí của ngươi, bia mộ của ta đề tên ngươi.

Còn có hai mặt bia mộ bảy chữ vàng, phía cuối sợi chỉ của ta vẫn luôn là ngươi.

Thật may.

[Hoàn]

***

Chú thích:

Bàn Cổ Thị: Bàn Cổ khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ. Cả câu được trích dẫn từ Đại Việt Sử ký toàn thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net