Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi tỉnh lại, hắn bắt đầu thích nghi với thân phận tiểu công tử của Tiêu gia. 

Đại ca Tiêu Nghĩa khi thấy hắn tỉnh lại, liền ôm hắn thật lâu. Hắn biết mẫu thân đã mất, khi ngã ngựa vẫn ôm hắn thật chặt trong lồng ngực. Quỳ ở từ đường gần ba đêm, tâm tình của hắn thật phức tạp: vui có, buồn có, bí bách có, hoang mang có.

Tiêu gia đối với hắn rất tốt, cơ hồ ba năm qua hắn muốn cái gì đều có cái đó. Đại ca lớn hơn hắn mười tuổi, đang là hồng nhân bên người tể tướng gia.

Ở đây bất đồng với thế giới trước của hắn, danh sĩ đều phải học tập rất chăm chỉ và thông thạo nhiều thứ mới có thể làm quan. Vì hắn thay thế cho tiểu Tiêu Nam nên hắn cũng bắt đầu học tập những thứ mà trước kia tiểu Tiêu Nam tinh thông.

Đại phu chuẩn đoán Tiêu Nam do bi thương quá độ hoặc do đầu bị chấn động mà trí não dẫn đến cho chút trì độn. Nếu khéo chăm sóc sẽ dần dần hồi phục. Đại tẩu của hắn liền gọi đệ đệ của mình, Từ Tử, cử nhân nổi tiếng kinh thành đến dạy chữ riêng cho Tiêu Nam. Hi vọng hắn sớm hồi phục.

Tiểu Tiêu Nam trước đây cũng có chút tiếng tăm, nếu không Lâm gia đã không hứa hôn. Tiêu Nam nỗ lực học tập để thích nghi với nơi này. Đại ca rất hài lòng với thái độ của hắn nên huynh đệ ở với nhau thập phần hòa hợp.

Tiêu Nam vừa luyện chữ thì thấy đại tẩu đến, hắn bỏ bút xuống, sai người rót trà. Đại tẩu là người hiền lương thục đức, đại ca tuy có hai thiếp thất, ba nha hoàn thông phòng nhưng đại tẩu luôn sắp xếp ngăn nắp, làm cho bầu không khí trong nhà rất tốt.

Tiêu Nam nhìn vị đại tẩu hai mươi tám tuổi, hắn thầm cảm thán: đẹp không cần son phấn là như thế nào. Khi Tiêu Nam tỉnh lại, là đại tẩu chiếu cố hắn nên hắn rất có thiện cảm với cô.

Nhìn thấy cô cứ cười tủm tỉm, Tiêu Nam có chút chột dạ. Đại tẩu nhìn hắn đứng ngồi không yên liền mạnh mẽ cất tiếng cười. Khẽ vẫy nhẹ Tiểu Hương khi này đang ôm một xấp giấy lớn đến bàn.

Tiểu Hương khẽ cúi chào hắn rồi đưa từng tờ giấy cho đại tẩu Từ Huyên. Từ Huyên lớn tuổi chưa có con nên rất nhiệt tình với hắn, đặc biệt chăm sóc Tiêu Nam chẳng khác gì đệ đệ ruột nhà mình. 

Ai bảo khi tỉnh lại hắn như một tờ giấy trắng, làm cho nàng có cảm giác như một hài tử cần được giúp đỡ. Từ Huyên cầm một tờ giấy rồi đọc cho hắn nghe chữ viết trên đó.

Đến lúc này, Tiêu Nam đã hiểu mục đích của đại tẩu, đại tẩu muốn chọn vợ cho hắn. Gần một năm nay, đại tẩu luôn bóng gió cô nương nhà này tốt, cô nương nhà khác xinh đẹp, hắn tảng lờ như không hiểu, cuối cùng lấy cớ cần học nhiều thứ không có thời gian để từ chối hết các yến tiệc gặp mặt. 

Cách đây một tháng, tiểu muội cuối cùng trong nhà đại tẩu cũng thành hôn, mắt thấy Tiêu Nam cũng đã mười tám, nàng lo lắng cô nương tốt đều sẽ bị gả đi. Bởi vậy, nàng gấp rút liên lạc khắp nơi còn nói phu quân phải nghe ngóng giúp nàng.

Tiêu Nam không đành lòng làm đại tẩu buồn nên cũng lên xem. Cả hai kiếp người hắn chưa từng yêu đương, chính là vì chưa tìm được người thích hợp. 

Nữ nhân ở đây, cơ bản đều mười ba, mười bốn đính ước, mười lăm, mười sáu lấy chồng, cô nương trên bàn đều ở độ tuổi thiếu niên bảo hắn làm sao chọn.

Thỉnh thoảng có vài người mười bảy, mười tám thì đại tẩu lại gạt đi, bảo gia thế không ổn, người thì quá gầy hoặc quá mập. 

Tóm lại, mất hết cả buổi sáng vẫn không ra kết quả, đại ca về thấy hai người đang chọn tức phụ cho tiểu đệ liền gia nhập vào cuộc vui. Sau đó lại huy động cả thiếp thất, nha hoàn cùng bàn luận, hết ngày thì cả thành đều biết tiểu công tử Tiêu Nam muốn kén vợ. Tiêu Nam dở khóc dở cười nghe Tiểu Hi – thư đồng của hắn báo cáo.

Tiêu gia là danh gia ở kinh thành, đại ca Tiêu Nghĩa càng là đồ đệ yêu quý của tể tướng, thái tử cũng gọi Tiêu Nghĩa một tiếng sư đệ.

Ba năm trước, khi Tiêu Nam rơi vào hôn mê thì Tiêu gia xảy ra biến cố lớn. Nhị thúc, em trai ruột đồng phụ đồng mẫu của tộc trưởng Tiêu gia Tiêu Thiên (phụ thân Tiêu Nam) dính líu đến đại án Kỳ vương gia. 

Tiêu gia bị các bên liên thủ đẩy ngã, suýt xét nhà diệt tộc. Phụ thân Tiêu Nam cùng toàn bộ nam nhân Tiêu gia quỳ ba ngày trước cửa cung dâng lên huyết thư xin ân chuẩn cho nam nhân Tiêu gia lên chiến trường giết giặc. 

Hoàng đế nể tình Tiêu gia nhiều đời trung thành nên ân chuẩn. Tiêu gia để Đại công tử Tiêu Nghĩa và tiểu công tử Tiêu Nam đang hôn mê ở lại kinh thành. 

Tiêu Nam và mẫu thân gặp nạn do địch nhân bố trí làm cho phụ thân hắn rất hổ thẹn, sau khi bàn giao chức tộc trưởng cho Tiêu Nghĩa, dặn dò chăm sóc chu đáo cho Tiêu Nam liền lập tức ra biên cương nhận chức.

Hơn ba trăm tộc nhân Tiêu gia đến chiến trường chỉ còn lại hơn hai mươi người trở về. Một phần trong đó vĩnh viễn tàn tật, Tiêu Nghĩa sắp xếp cho họ trở về tổ trạch an phận dưỡng già, phần còn lại tiếp tục theo phụ thân hắn ở biên cương.

Hai năm qua nhờ các tộc nhân lần lượt lập công, giữ chức vụ quan trọng trong quân, Tiêu gia lần nữa có xu hướng phục hồi. Đặc biệt, Tiêu Nghĩa trở thành cánh tay đắc lực của tể tướng. 

Tể tướng Triệu Minh Thái gia thế không chỉ nhiều đời làm quan, phụ thân từng là thái sư của đương kim hoàng thượng, cô mẫu là thái hậu. Gia tộc đời đời dính liền với hoàng gia, càng là hoàng thân quốc thích số một tại kinh thành.

Tể tướng từng muốn gả Trưởng nữ của mình cho Tiêu Nghĩa. Khi biết hoàng đế sắp khai đao với Kỳ vương, để tỏ rõ lập trường liền chấp nhận gả con gái cho Thái tử. Tuy vậy, tể tướng vẫn rất thưởng thức Tiêu Nghĩa nên tìm mọi cách để giữ hắn ở lại kinh thành. Rất nhiều chuyện sau này Tiêu Nghĩa mới biết.

Thái tử tuy mặt ngoài xưng huyng gọi đệ với Tiêu Nghĩa nhưng Tiêu Nghĩa biết thái tử không thực sự ưa thích mình. 

Một lần cùng đệ đệ uống rượu, Tiêu Nghĩa từng nói với Tiêu Nam: khắp cả lịch sử, có được bao nhiêu Thái tử bình yên lên ngôi; hoàng đế còn đó, sức khỏe tốt, trị vì thêm mười, hai mươi năm nữa không vấn đề gì. Còn Tiêu Nghĩa chỉ cần cho hắn thêm năm năm, hắn nhất định trở thành một đại thần thực quyền.

Tiêu Nam mặc dù chưa tiếp xúc với tể tướng, thái tử, hoàng đế nhưng không có nghĩa là hắn không rõ hiểu tình hình trong đó, dù sao hắn cũng có nhiều năm làm nhân sự, trợ lý cấp cao chuyện cao tầng đấu đá hắn thấy qua nhiều, xử lý cũng không ít.

Sở dĩ đại ca cam tâm tình nguyện dưới trướng tể tướng vì hai người cùng suy nghĩ, quyết sách của họ đa phần làm lợi cho dân chúng và cân bằng quyền lợi của giai tầng quý tộc. Chuyện đó thực sự dễ dàng sao?

Không hề!

Kỳ vương gia vì đối chọi quá gay gắt với quyền lợi quý tộc nên bị ép diệt vong, tể tướng lựa chọn phương thức ôn hòa hơn.

Chuyện Kỳ vương gia là Tiêu gia vô tình bị liên lụy, hoàng đế sẽ bồi thường bằng cách này hoặc cách khác. Chưa kể đến việc, hoàng đế thực sự thưởng thức Tiêu Nghĩa và phụ thân Tiêu Thiên nên tất nhiên không muốn đẩy hai người vào chỗ chết.

Nhìn chủ tử lại rơi vào lần trầm ngâm thứ n lần trong ngày, Tiểu Hi đành cất tiếng:

- Công tử, đã đến giờ ăn cơm.

Tiêu Nam giật mình, thấy mình lại rơi vào suy tư thì đành buông sách xuống. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net