chap 13- Tuyên bố vị hôn thê 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ngôi biệt thự của Lục gia...

Ánh sáng len lỏi vào khe cửa sổ kín. Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, ánh mặt trời nhả ra một màu nắng vàng sau những ngày mùa đông lạnh giá. Có một hai người phụ nữ, ba người đàn ông đang trò truyện cùng nhau. Một người là Huỳnh Mai(bà Hàn)  và chồng bà- Hàn Nhiên, đôi vợ chồng trẻ kia là ông bà Lục và người được gọi là' thần y' là ông cụ chừng 60 tuổi- Ông Lục Thiên. Trong y khoa không ai không biết ông ,sự nghiệp thành công của ông khiến ai cũng cúi người mà khâm phục sát đất,đặc biệt ông chưa từng nhận học trò,ông đang trong thời kỳ nghỉ hưu nhưng vẫn rất bận rộn quản lí những bệnh viện mà ông gây dựng bằng những con số khổng lồ.

- Cảm ơn bác Lục và mọi người đã cứu tôi. Thật sự tôi không biết làm gì để đền đáp vì con gái .. tôi đã sống.

Bà nức nở khóc sướt mướt, có trời mới biết bà hạnh phúc thế nào. Ông Hàn ngồi bên cạnh bà,nhẹ nhàng vỗ lưng bà . Gương mặt ông lúc này vô cùng hối hận,  không ngừng tự trách mình vì đã bỏ bà ở nơi đó một mình mà đi gặp mặt các giảng viên khác để bàn luận về việc thành lập trường đại học  tại Mĩ. Nếu biết vợ mình bị tai nạn đến nỗi phải sinh non thế này thì có xây thêm một trăm trường đại học ông cũng không đi. Tiểu bảo bối của ông có chuyện gì thì bà cũng không tha thứ cho ông, đứa bé này đối với vợ chồng ông vô cùng quan trọng.

- Lục Vĩnh Kỳ xưa nay luôn sống khép kín , chả bao giờ chịu quan tâm đến ai. Quả thực tôi cũng rất muốn giữ đứa bé này bên cạnh nhưng bây giờ ông Hàn đã đến đưa vợ con về Việt Nam. Mong sẽ gặp ông bà sớm,hai người nhớ thường đưa cháu qua đây thăm mọi người nhé!
Ông Lục Thiên khẽ nâng gọng kính , nhìn đôi vợ chồng này mà tỏ vẻ tiếc nuối. Không như những người khác luôn tìm mọi cách để lấy lòng Lục gia, mà họ rất chân thành,rất mộc mạc và họ rất yêu thương nhau dù lúc nguy hiểm nhất ,dù đang đối diện với cái chết cận kề bà Hàn vẫn nói với ông" Tôi sao cũng được, xin giữ dùm tôi giọt máu duy nhất của Hàn gia ". Ông Hàn ngau từ khi biết ông đã cứu vợ con mình, không suy nghĩ , không để ý đến danh phận mình mà quỳ xuống tạ ông.

Còn về   Lục Vĩnh Kỳ, không hiểu sao từ khi tiểu thiên thần đó xuất hiện cậu vui vẻ hẳn lên, cũng thèm đọc sách mà luôn bế con bé rồi hay hát vu vơ khiến ai cũng sửng sốt mà gật đầu khâm phục cô bé này. Lục Vĩnh Kỳ như một con người khác vậy,anh thích ngắm thiên thần này, thích nhìn em cười, thích được dỗ dành khi em khóc.

Mọi người cùng nhau trò truyện rất vui vẻ thì Lục Vĩnh Kỳ xuất hiện làm không khí gian phòng này đột nhiên giảm xuống đến lạnh cả người. Cậu mang theo một gương mặt lạnh lùng vô đối. Từ miệng cậu, hai cánh môi ấy  không lạnh không nhạt mà nhả ra một câu nói như lời khẳng định không thể thay đổi.

- Cỏ Cỏ không đi đâu hết, các người ai cũng có thể đi nhưng Cỏ Cỏ phải ở đây!!

- Vĩnh Kỳ... Con..

- Nếu ông không đồng ý cho Cỏ ở lại.... Thì tiểu Kỳ sẽ không thừa kế Lục gia.!

Bằng mọi cách phải giữ được em ấy. Cậu là độc tôn, hơn nữa ông trước giờ luôn nuông chiều cậu, cậu muốn gì chả được. Nhưng lần này thì khác, cơ hội thành công rất ít, nên cậu không còn cách nào khác ngoài uy hiếp ông nội.

- Tiểu Kỳ  con mau ra ngoài. Về chuyện này ông và mọi người sẽ tìm cách giải quyết cho con thật tốt , nên con hãy bỏ cái suy nghĩ đó trong đầu đi.

Lục Vĩnh Kỳ ra ngoài nở ra một nụ cười đắc ý. Biết ngay mà, ông nhất định sẽ đồng ý. Giờ chỉ chờ mọi người bàn luận thôi, nhưng chỉ  duy nhất có một kết quả mà cậu mong muốn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kute