Chương 71: Lúc cô cần anh thì anh lại đang ở bên người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Lần này Sở Lăng Xuyên không trở lại, Tố Tố cố gắng nghiêm túc học lái xe. Thứ sáu là kết thúc khóa học, Tố Tố đang trên đường trở về, cô ngại về nhà phải nấu cơm nên quyết định ăn bên ngoài gì đó.

Cô ăn bánh sủi cảo nhân hẹ, rất thơm, cô còn chụp hình gửi cho Sở Lăng Xuyên, để cho anh thèm thuồng, Sở Lăng Xuyên lập tức gọi điện thoại đến, hai người ngọt ngào mấy câu rồi mới cất điện thoại.

Tố Tố ăn no nê rồi mới về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chơi máy tính một lúc mới đi ngủ, nhưng cô ngủ một lúc thì cảm thấy khó chịu, dạ dày nôn nao khó tả.

Cô tỉnh lại, cảm thấy rất khó chịu, muốn ói nhưng lại không phun ra được thứ gì, cả người khó chịu đổ hết mồ hôi lạnh, cô choáng váng, muốn đi mua thuốc nhưng đã hơn mười một giờ nên cố gắng chịu đựng, nghĩ trời sáng sẽ đi mua.

Cô khó chịu, lại mơ màng ngủ, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn ập tới, cô đột nhiên ngồi dậy muốn phóng vào nhà vệ sinh nhưng cũng không kịp nữa rồi.

Ọe, cô nôn ra... Dạ dày giường như dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không thoải mái như cũ, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa, nhưng không chịu nổi bẩn nên cố gắng quét dọn, rồi mở cửa thông gió, sau đó cô đến một gian phòng khác ngủ.

Cô khó chịu không ngủ được, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến lần cô đi thăm Sở Lăng Xuyên lại ngã bệnh, có anh ở bên chăm sóc.

Thì ra ngã bệnh có có anh bên cạnh là một niềm hạnh phúc, nhưng bây giờ, chỉ có mình cô, cô lại cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc, cô đúng là không có tiền đồ. ((d/đ..lequydon))

Một đêm này Tố Tố không ngủ, cô bị đi ngoài hành hạ thừa sống thiếu chết, trời sắp sáng mới mơ màng ngủ, nhưng cô lại tỉnh vì khó chịu, vô lực rời giường, nhìn gian phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy tĩnh mịch, cô thật vô dụng, cô lại thấy nhớ anh rồi.

Điện thoại di động vang lên, nghe tiếng chuông cô biết là anh, cô ngồi trên ghế nghe điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Sở Lăng Xuyên: "Bảo bối, rời giường chưa?"

Nghe được giọng nói của anh, cô cảm thấy được an ủi, lại càng cảm thấy yếu đuối, rất muốn khóc gọi anh, chồng à, về nhà được không, em cần anh, em nhớ anh, nhưng vì không muốn anh lo lắng nên nói: "Em vừa mới dậy."

Tố Tố không khỏe nên lúc nói chuyện cũng như rút cạn sức lực của cô, nhận ra cô khác thường, Sở Lăng Xuyên dò hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy?"

"Sở Lăng Xuyên, ngày lễ mà anh cũng không trở lại, nhưng em cũng không thể đi thăm anh được."

Tố Tố nói xong lại nghe bên Sở Lăng Xuyên vang lên tiếng báo cáo, đoán chừng là lại có chuyện, quả nhiên một lúc không nghe thấy trả lời, sau đó anh nói: "Lần này thực sự không trở về được rồi, bảo bối, anh có chút chuyện cần xử lí.

"Vâng, bye bye."

"Bye bye."

Hai người cúp máy, Tố Tố đi thay quần áo, rửa mặt rồi đi đến bệnh viện, nhưng một trận ghê tởm dâng lên, cô chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn hết tất cả ra.

Thật sự rất khó chịu!

Nôn xong cô cảm thấy dễ chịu một chút, vội vàng thay quần áo, chóng mặt đi ra ngoài, gần chung cư lân cận có một phòng khám bệnh, bác sĩ hỏi thăm một số triệu chứng, nói rằng không có chuyện gì lớn, nếu không uống thuốc thì truyền dịch.

Tố Tố vừa nghe thấy tiêm thuốc, cô và Sở Lăng Xuyên ân ái không dùng các biện pháp, mang thai lại không biết, nếu chuyền thuốc không may có chuyện gì nên cô đi thử thai trước, xác định không có nhưng vẫn sợ, nên cô bảo chuyền loại thuốc phụ nữ có thai cũng có thể sử dụng.

Sau khi tiêm xong, Tố Tố nằm ngủ, khi tỉnh lại, nước cũng chuyền xong, tinh thần cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, cô lấy thuốc, trả tiền, Tố Tố muốn về nhà tìm cha mẹ.

Ngày lễ này Tố Tố ở nhà nghỉ ngơi, cô không đi học lái xe, cũng không đi bộ, cũng may, bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ hai lại có thể đi làm.

Chỉ là lần này cô ngã bệnh khiến cơ thể cô trở nên yếu đi, trước kia ăn gì cũng không sao, bây giờ chỉ một món lạ bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, cô thực sự cần phải tăng cường rèn luyện.

Tố Tố còn lo lắng mình mang thai, nhưng qua hai ngày thì kinh nguyệt đến. Cô không mang thai, cô nghĩ có phải Sở Lăng Xuyên sẽ thất vọng không, ừ, còn phải tiếp tục cố gắng.Chớp mắt đã đến tháng tư, lần này lẽ ra Sở Lăng Xuyên phải trở về, thứ sáu Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về, nói cho cô biết mình không thể trở về, trong quân doanh có chuyện.

Nghe anh nói như vậy, có ít nhiều có thất vọng, đã nửa tháng rồi không gặp, nếu như tuần sau có thể trở về thì cô lại phải đợi thật lâu, trong lòng than thở, nhưng vẫn dặn dò anh chú ý an toàn và chăm sóc tốt cho bản thân, lúc này mới cúp máy.

Cô rửa mặt dọn dẹp đi trường học, bị học sinh và đồng nghiệp lừa mấy lần cô mới nhớ hôm nay là ngày cá tháng tư, vậy Sở Lăng Xuyên thì sao, anh có thể sẽ lừa cô chứ? Cô đúng là có hy vọng anh lừa mình, thật ra thì anh sẽ trở về.

Cô dò xét một chút, xác định anh có biết ngày cá tháng tư hay không, chuông reo hai cái thì anh nghe máy.

"Ôi, đồng chí thủ trưởng, em đang ở ngoài cổng đơn vị anh, mau ra đây đón em."

Tố Tố nói xong Sở Lăng Xuyên không kích động, ngược lại anh nghi ngờ hỏi: "Không phải hôm nay em phải đi làm sao?"

"Em không phải vì nhớ nhung anh quá độ nên xin nghỉ chứ sao."

"Thật? Bảo bối, chờ ở đó, anh đi đón."

Nói xong anh gác máy, Tố Tố sửng sốt, anh tin thật? Ước chừng mười phút sau, điện thoại di động vang lên, Sở Lăng Xuyên gọi đến, Tố Tố nghe máy, bên kia liền nổi giận: "An Nhược Tố, em có biết tội nói dối quân tình là gì không? Lại dám lừa gạt thủ trưởng, em thật đáng đánh đòn."

"Ha ha." Tố Tố chột dạ cười, "Chỉ đùa với anh thôi, được rồi, thủ trưởng, anh bận rộn, nhớ ăn cơm nhiều một chút nha, em cũng đi ăn cơm đây đây, hẹn gặp lại." ((d/^đ..lequydon))

"Này, bảo bối."

Cúp điện thoại, Tố Tố thở dài, xem ra anh thật sự không trở lại, nếu anh biết ngày cá tháng tư thì nhất định sẽ phản ứng kịp.

Hôm nay là Chủ nhật, bởi vì là tiết thanh minh nên thứ bảy vẫn đi học, phần lớn mọi người nghỉ ba ngày, anh không có trở lại, cô phải học lái xe thật tốt để thi được bằng lái.

Tan việc, cô và đồng nghiệp cùng về, ra khỏi cổng trường, theo bản năng nhìn lại, nhìn anh xem có phải cho cô một bất ngờ hay không, nhưng không có ai, chỉ đành thất vọng bắt xe về nhà.

Trong nhà yên tĩnh, Tố Tố chậm rãi đổi giày, đi đến phòng khách, vứt cặp trên bàn rồi vào nhà bếp, cô ngây người, chỉ thấy trên bàn đầy thức ăn.

Ah? Có chuyện gì vậy? Cô ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là Sở Lăng Xuyên về nhà, trong lòng không khỏi vui mừng, cô vội vàng chạy vào nhà bếp, vừa vào đến nơi thì một bóng đen vọt ra, không đợi cô phản ứng, cô đã bị ôm lên thật cao.

Từ trên cao nhìn xuống người đàn ông này, Tố Tố nở nụ cười, tâm tình cô giống như cầu vồng sau mưa, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cúi đầu nhiệt tình hôn.

Tố Tố chủ động hôn anh, Sở Lăng Xuyên được voi đòi tiên, lập tức hôn rồi lại hôn, "Bảo bối, có nghĩ đến anh không?"

Anh nói xong lại tiếp tục hôn mặt cô, nửa tháng không gặp, chỉ muốn ôm cô, hôn cô như vậy.

"Ừ, có!" Tố Tố không xấu hổ chút nào nói ra sự nhớ nhung của mình, Sở Lăng Xuyên nhếch khóe môi, ôm lấy cô, thâm trầm nói: "Anh cũng nhớ em."

Hai người thân mật thắm thiết ôm nhau một lát, lúc này mới đi ăn cơm, Tố Tố cũng hiểu, Sở Lăng Xuyên ở đây chính là tạo cho cô sự vui mừng, cố ý lừa cô, ừ, quả thật cô rất bất ngờ.

Sau bữa cơm chiều, hai người nắm tay nhau đi tản bộ, lúc đi thì không sao nhưng khi về Tố Tố chỉ muốn Sở Lăng Xuyên cõng mình trở về.

Sở Lăng Xuyên nhìn xung quanh một chút, rất nhiều người cũng đang tản bộ, quay đầu lại nhìn Tố Tố, nghiêm trang nói: "Đừng làm loạn, nhiều người như vậy."

Tố Tố trừng anh, bây giờ anh biết nhiều người sao? Lúc khiêng cô chạy loạn trên đường sao không nói, cô nhíu mày, khinh thường nói: "Không thì thôi, em còn lạ gì, giả vờ đàng hoàng, thôi đi." Cô nói xong thì bị Sở Lăng Xuyên khiêng lên.

"A!" Tố Tố kêu lên, "Em muốn cõng."

"Anh thích khiêng!"

"Anh thật quá đáng, thả em xuống."

"Đừng làm càn, nếu không anh ném em xuống."

Hai người náo loạn như vậy cũng trở về nhà. Tố Tố đi rửa mặt rồi leo lên giường làm tổ, Sở Lăng Xuyên một lúc sau mới từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ mặc một cái quần cụt, đứng bên giường bày ra đủ loại tư thế để Tố Tố chiêm ngưỡng bắp thịt của anh.

Tố Tố không nhịn được cười, "Được rồi, được rồi, biết anh có cơ bắp rồi, mau lên đây làm ấm giường cho em."

Sở Lăng Xuyên bước lên giường, chui vào trong chăn, ôm Tố Tố vào trong ngực, trừng phạt hôn, người anh giống như lò nhiệt, anh chuẩn bị tiến gần nhưng Tố Tố lại đẩy ra, hơi thở có chút không ổn nói: "Sở Lăng Xuyên, hôm nay anh đàng hoàng chút cho em."

Nghe thấy Tố Tố cự tuyệt, Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía cô có chút không hiểu, bàn tay vẫn xoa nhẹ mềm mại trước ngực: "Thế nào?"

Tố Tố hả hê cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo lỗ mũi anh, "Rất không khéo, kinh nguyệt đến còn chưa hết."

"Thật hay giả?"

Khuôn mặt cô hồng lên, kéo tay anh ra, khi anh kháng nghị thì môi khẽ hôn một cái, cười cười nói: "Cái này còn lừa anh làm gì, được rồi, xem ti vi rồi ngoan ngoãn đi ngủ thôi." ~dd~l.q.d

Tay Sở Lăng Xuyên rơi trên bụng Tố Tố, vuốt ve, khổ não nói: "Vậy là tiểu Xuyên không có, xem ra thật sự cách mạng không thành công, đồng chí cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Cô nhìn ra được sự thất vọng của anh, Tố Tố đành an ủi: "Được rồi, lúc nào đến thì sẽ đến, không nên thất vọng." Anh mong đợi đứa bé này nhiều như vậy có thể không thất vọng sao, Tố Tố hiểu, ngượng ngùng nói: "Nếu không.. lần sau được nghỉ em đi thăm anh."

Không ngượng ngùng mới lạ, đây chính là đặc biệt muốn đến thăm anh, quá mất mặt... Sở Lăng Xuyên nghe xong vui mừng, hôn triền miên trên môi cô, tắt ti vi, ôm cô, hài lòng nói: "Ngủ đi."

Buổi sáng hai người ăn điểm tâm cùng nhau rồi đi thăm cha mẹ anh, hai ông bà mới biết chuyện Tố Tố và Sở Lăng Xuyên muốn có đứa bé, hai vị trưởng bối đều cảm thấy an ủi và vui mừng.

Nhất là Triệu Đình Phương, dặn dò hai vợ chồng khi mang thai phải chú ý vấn đề sinh hoạt nam nữ, Sở Lăng Xuyên phải kịp thời lảng tránh đề tài này.

Buổi sáng cứ trôi qua như vậy, đến chiều Tố Tố đi học lái xe, sau khi tan lớp lại đến nhà cha mẹ Tố Tố chơi, không những Lý Nguyệt Hương hoan nghênh anh, mà Soái Ca cũng rất nhiệt tình, nó không có chút nào bài xích anh, thậm chí còn vây quanh anh.

Ăn cơm tối xong Tố Tố đề nghị đi chợ đêm, Sở Lăng Xuyên dĩ nhiên không có phản đối, nhưng đêm nay có chút đông người, không tìm thấy chỗ đậu xe nên hai người quyết định đi xe buýt, chỉ có ba trạm dừng, không cần phải bắt taxi.

Nhưng sau khi hai người lên xe lại hối hận, trên xe rất nhiều người chen lấn, hai người đứng ở cửa sau, Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố vào trong ngực, định xuống ở trạm tiếp theo rồi đi bộ từ từ.

Rất nhanh đã xuống xe nhưng vẫn phải chen chúc, Sở Lăng Xuyên giúp Tố Tố mở đường, xuống xe, lôi kéo Tố Tố đi về phía trước.

Anh vừa đi mấy bước lại cảm thấy có chút không thích hợp, nha đầu này sao đi chậm như vậy, quay đầu nhìn lại người phía sau, anh thiếu chút hét lên, chỉ thấy trong tay không phải Tố Tố mà là một cô gái xa lạ. Tố Tố đâu? Người đang ở đây lại đi đâu rồi?

"Thật xin lỗi!" Sở Lăng Xuyên nói xin lỗi với cô gái kia rồi vội vàng buông tay, nghĩ lại có lẽ là anh túm nhầm người.

Cô gái đằng sau anh chắc chắn biết là nhầm, vậy mà không nói một câu, tối thiểu phải giãy dụa, phản kháng một chút chứ?

Thấy cô, anh nhướng mày, có chút không vui nói: "Em sao lại ở đây?"

Tố Tố lắc khuôn mặt nhỏ nhắn gần như muốn khóc: "Sở Lăng Xuyên, anh lại ở trước mặt em cùng người phụ nữ khác bỏ trốn, đáng thương em gấp gáp mãi cũng không xuống được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi, ô ô..."

"Không phải, không phải anh bỏ trốn, chỉ là nhất thời lỡ tay, kéo nhầm người. Em đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm được không?"

Tố Tố đẩy anh ra đi về phía trước, vẻ mặt có chút tức giận, "Hừ, kéo nhầm người gì chứ, em thấy anh là cố tình giở trò lưu manh, em... anh cứ chờ đấy!"

"Ơ... anh trong sạch...."

Tố Tố cũng không giả bộ nữa, đầu dựa vào ngựa anh nở nụ cười, anh thật khiến nàng chết cười, lôi người khác đi nửa ngày mới phát hiện không phải cô. Không biết cô gái kia phản ứng ra sao.

Sở Lăng Xuyên vốn cảm thấy rất lúng túng, nhìn Tố Tố cười như vậy, anh bất đắc dĩ, cúi đầu uy hiếp bên tai cô: "An Nhược Tố, em cười nữa cẩn thận anh lưu manh với em ngoài đường."

Tố Tố vội vàng mím môi, trừng mắt nhìn anh, cười phát nghẹn, cô lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, phốc, cô lại ôm bụng cười.

Sở Lăng Xuyên hung hăng trợn mắt nhìn cô, rồi ôm cô thật chặt đi về phía chợ đêm.

Chợ đêm rất náo nhiệt, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố chỉ muốn chơi nhiều một chút nhưng thời gian cũng không còn sớm, hai người đành trở về nhà, Tố Tố về một cái là nằm bất động luôn trên giường.
Sở Lăng Xuyên đi đến vỗ một cái lên mông cô,: "Nhanh rửa mặt đi ngủ."

"Mệt quá, em nghỉ chút đã." Tố Tố ngẩng đầu lên ôm lấy gối đầu. "Sở Lăng Xuyên, anh đi trước đi, để tý nhường em tắm."

"Có thích thân mật hơn không?"

Tố Tố miễn cưỡng ừ một tiếng, ngay sau đó thân thể bị nhấc bổng lên cao, Tố Tố bám chặt vào anh kêu lên: "Sở Lăng Xuyên, anh định làm gì?"

"Tắm." Sở Lăng Xuyên cho cô một chữ, rồi ôm cô vào nhà vệ sinh, đặt cô trên bồn rửa tay, sau đó lột sạch cô, cô muốn giữ lại cũng không được, không bao lâu thì cô không mảnh vải che thân, còn anh vẫn quần áo chỉnh tề.

Tố Tố đỏ mặt, Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố như vậy không nhịn được mà trêu chọc: "Bảo bối, dáng vẻ lúc em đỏ mặt thật là mê người.."

"Lúc anh không mặc quần áo cũng rất mê người. Nhớ đến Tiểu Nhiên, không biết một mình cô ấy ở ngoài trôi qua như thế nào."

Ngày hôm sau, hai người ra ngoài ăn, tìm một quán sạch sẽ, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lúc này mọi người còn đang đông, cho nên mang thức ăn có chút hơi chậm, chỉ là họ không vội, quan trọng là được ở bên nhau.

Hai người đang trò chuyện thân mật, điện thoại Sở Lăng Xuyên vang lên, anh cúi đầu nhận.

Tố Tố ngẩng đầu nhìn anh, anh nghiêm mặt, giọng nói lạnh nhạt: "Là tôi, đang ăn trưa, có chuyện gì sao? Cùng vợ, vợ thích món ăn ở Tương Vị Cư. Hẹn gặp lại."

Nói xong anh liền cúp điện thoại, không chút nào dây dưa dài dòng, lúc này món ăn cũng được đưa lên, Tố Tố đưa đũa cho anh, "Ăn nhiều một chút, nếm thử món ăn ở đây, cũng không tệ lắm. Có một thời gian em và Tiểu Nhiên, Hàm Hàm thường xuyên đến đây,

Bây giờ Tiểu Nhiên đi làm chỗ khác nên rất lâu rồi không đến. Thật không hiểu nổi, hai người rõ ràng yêu nhau lại không thể ở chung một chỗ, thật đáng tiếc."

Sở Lăng Xuyên đưa tay nâng cằm Tố Tố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc hỏi: "An Nhược Tố, em đang vì Tiểu Nhiên mà đau lòng sao? Vậy khi nào thì đau lòng bản thân mình đây?"

Tố Tố sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, anh để ý cô đau lòng Tiểu Nhiên đồng thời lại nghĩ về Thẩm Hạo Vũ à? Cô nhíu mày, đẩy tay anh ra, "Sở Lăng Xuyên, anh đừng có gây sự." ~ddan~l.q.dd!!

Sở Lăng Xuyên nhếch môi cười, con ngươi sâu thẳm mê hoặc, bàn tay xoa đầu cô, "Trêu chọc em, nếu như Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành có duyên phận, đều sẽ ở chung một chỗ. Em chớ suy nghĩ nhiều, mau ăn đi."

"Tất nhiên, anh với em không phải minh chứng tốt nhất sao?"

"Tự luyến!"

Cô vội vàng quay đầu thì bắt gặp một người, không phải nhân viên phục vụ, là Tô Tuệ Vân, bạn học của anh, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Tố Tố buồn bực, Sở Lăng Xuyên nhìn thấy cô ta có chút bất ngờ.

Tô Tuệ Vân thì lại trấn tĩnh tự nhiên, đôi tay xoắn lại với nhau, cười nói: "Tôi vừa mới đi ngang qua, nghe hai người nói quán này không tệ nên mới đến nếm thử, không ngờ trở lại hai người vẫn ở đây."

Lúc này Tố Tố mới hồi phục tinh thần, Tô Tuệ Vân là bạn học của anh, theo lễ phép cô phải cười một tiếng, "À, quán này không tệ, có một mình cô sao? Ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi."

Tô Tuệ Vân tiếp tục mỉm cười, "A, không cần, tôi và bạn đi chung, thấy hai người thì đến chào hỏi, cứ từ từ ăn, tôi đi gọi bạn."

Nói xong cô ta xoay người, Tố Tố mới nhớ vừa rồi Sở Lăng Xuyên nghe điện thoại, anh nói đang ăn cơm ở đây, cô đá anh, "Ừ, nhanh ăn đi, lạnh rồi."

Theo cách nói của Sở Lăng Xuyên, anh đối với Tô Tuệ Vân từ đầu đến cuối không có hứng thú gì, cùng lắm là cô ta đơn phương, cho nên chuyện này thật ra rất đơn giản. Chỉ là cô nhìn ra được Tô Tuệ Vân đối với Sở Lăng Xuyên là tình cũ khó quên.

Anh không nói gì, cô cũng không hỏi thêm nữa. Bởi vì cô từng có một Thẩm Hạo Vũ, cho nên nếu tiếp tục truy cứu thì lại giống người hẹp hòi, chồng mình chỉ bị người phụ nữ khác mơ tưởng nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, người này chính là đến tìm Sở Lăng Xuyên, qua đường gì, có quỷ mới tin.

Món ăn liên tục đưa lên, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vừa ăn vừa nói chuyện, hơn một giờ sau mới xong, khi tính tiền nhân viên phục vụ nói bàn của họ đã được thanh toán, hai mắt cô ta còn tỏa sáng chỉ về phía sau: "Là cô ấy giúp hai vị thanh toán."

Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tô Tuệ Vân, cô ta tính tiền rồi hả? Cái này có cần thiết không? Cô đang suy nghĩ thì Tô Tuệ Vân đi đến.

"Hai người ăn xong rồi à?" cô ta tự nhiên hỏi.

"Ừ, đúng vậy, bây giờ về." Không đợi Sở Lăng Xuyên mở miệng Tố Tố đã nói trước, cô muốn trả lại tiền cho cô ta, khách khí nói: "Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã giúp chúng ta tính tiền, chỉ là chúng ta sao có thể không biết xấu hổ để cô trả hộ chứ."

"Không sao", Tô Tuệ Vân nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, "Tôi và Lăng Xuyên là bạn học cấp ba, chuyện này có tính là gì. Còn nữa, là tôi đối với Sở Lăng Xuyên có chút biết ơn thôi."

Tâm tình của Tố Tố giống như bị kim châm, trong lòng có một loại tư vị chua xót không nói thành lời, ngày lễ anh nói không trở lại chính là vì chăm sóc người phụ nữ này sao?

Sở Lăng Xuyên sắc mặt chìm xuống, "Một cái nhấc tay thôi, cô đừng để trong lòng." Nói xong còn cúi đầu thân mật nhìn về Tố Tố: "Đúng không bảo bối?"

"À?" Tố Tố hồi phục lại tinh thần, nhét tiền vào tay Tô Tuệ Vân, cười chân thật, đĩng đạc nói: "Đúng rồi, giúp người chủ yếu là làm vui. Tôi cho cô biết nha, lần trước anh ấy còn cứu một con chó rơi xuống nước, lại còn hô hấp nhân tạo cho nó, đây là điều mà đồng chí quân nhân này nên làm, bữa cơm này tuyệt đối không thể để Tô tiểu thư trả tiền được. Chúng ta không có thời gian, đi trước!"

Vừa ra khỏi cửa, Tố Tố liền xụ mặt xuống, giống như một khối băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net