Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Á Luân không nói gì cả chỉ tiếp tục nhai và nuốt trứng gà đỏ trong miệng còn Tiểu Tinh thì đang tức giận đến muốn bốc khói. Thức khuya thì cô sẽ đói bụng vậy mà tên này nỡ đan tâm ăn luôn cái trứng gà lót dạ của cô.

-Mau trả trứng gà lại cho tôi!

Tiểu Tinh nhào lên người Á Luân như muốn móc họng của cậu lấy lại cái trứng gà. Cả hai dằn co với nhau cứ như vậy đến khi bốn mắt chạm nhau...ở khoảnh khắc gần nhất môi gần như chạm vào nhau thì tim của Tiểu Tinh lại đập mạnh như muốn rớt ra ngoài...

-Mặc kệ anh...ăn thì ăn đi.

Trong tình thế nguy hiểm Tiểu Tinh nhanh chóng đẩy Á Luân ra và quay về ngồi xuống ghế của mình.

-Trứng gà này không phải là tặng cho tôi sao?

-Thì sao chứ?Đã có bánh rồi thì cần gì trứng gà nữa. Hơn nữa, chị dâu cũng luộc một rổ cho anh còn gì.

-Tôi chưa ăn!_Á Luân đưa mắt nhìn về dĩa trứng gà đỏ đặt trên bàn cách đó không xa.

-Sao lại không ăn vậy?_Tiểu Tinh ngạc nhiên nhìn theo mắt của Á Luân

-Muốn ăn thì cô ăn đi_Á Luân lãnh đạm

Tiểu Tinh không khách sáo hí hửng chạy đến lấy dĩa trứng gà đỏ, cứ vậy mà bốc vỏ hết trứng này đến trứng khác mà ăn.

Á Luân nhìn Tiểu Tinh ăn ngon lành mà nhíu mày. Người phụ nữ này cứ như chưa từng được ăn trứng gà đỏ vậy.

-No quá!

-Hừm, không sợ bổ chết sao?_Á Luân quay mặt đi đưa mắt nhìn ra cửa sổ

-Anh biết gì mà nói chứ?Anh đó có phúc mà không biết hưởng. Sinh nhật được nhiều trứng gà đỏ như vậy mà không biết trân trọng. Khi tôi còn ở cô nhi viện nhiều khi ngày sinh nhật cũng chẳng có trứng gà đỏ mà ăn.

Tiểu Tinh ảo não nói hai tay chống lên má, nhớ lại khoảnh khắc khi còn ở cô nhi viện. Cô đã từng ngưỡng mộ những đứa trẻ có cha và mẹ. Đến ngày sinh nhật điều được ăn trứng gà đỏ đúng là hạnh phúc.

-Vậy thì bây giờ đã được ăn bù rồi!

-Nè, tại sao anh nói chuyện chẳng có chút tình người vậy.

Tiểu Tinh khó chịu với cách biểu cảm lạnh lùng của Á Luân. Hắn cứ như trên đời này chỉ có hắn là đáng thương là tội nghiệp nhất.

-Tôi về phòng ngủ đây!

Tiểu Tinh đứng dậy nhưng bị Á Luân nắm tay kéo lại hình như cậu muốn giữa cô ở lại nhưng khi Á Luân định nói gì thì...

-Á Luân!

Tiểu Tinh hốt hoảng đỡ cậu khi Á Luân hình như có vẻ choáng váng. Tiếp sau đó tự nhiên cậu lại nôn liên tục xuống sàn nhà...sau đó đau đớn ôm bụng ngã xuống đất. Miệng liên tục sùi bọt mép ra..

-Á Luân!Á Luân

Tiểu Tinh hốt hoảng không biết làm sau chỉ biết sốc mạnh cậu ...

-Người đâu!Người đâu!

Tiểu Tinh hốt hoảng chạy ra ngoài gọi lớn, nhanh sau đó mọi người chạy đến phía kêu cứu của Tiểu Tinh.

-Tiểu Tinh!Đã xảy ra chuyện gì?_Thượng Y Đông là người đến đầu tiên

-Á..Luân..._Tiểu Tinh run rẩy chỉ về phía Á Luân

Sau đó cô cùng Thượng Y Đông bước vào bên trong. Thượng Y Đông nhanh chóng làm cấp cứu sơ cho Á Luân.

-Anh ấy đã ăn những gì?

-Khi tôi ở đây anh ta ăn trứng gà đỏ.

-Có chuyện gì xảy ra?

Lúc này mọi người mới tề tụ đông đủ, nhìn thấy Á Luân nằm bất tỉnh ai cũng lo lắng. Nhất là Thượng Y lão thái gia.

-Á Luân!

-Ông nội!Đừng vào trong!_Tiểu Chân giữ chặt ông lại

-Anh họ đã xảy ra chuyện gì?_Tâm Di hốt hoảng khi thấy Á Luân nằm bất tỉnh dưới đất.

-Tôi..._Tiểu Tinh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì làm sao giải thích cho họ.

-Nhất định là chị_Tâm Di chỉ tay về phía Tiểu Tinh.

-Không phải tôi, tôi chỉ đến...

-Tại sao anh họ gặp chuyện chỉ có mình chị ở cạnh chứ?

-Nếu tôi hại anh ta đã bỏ trốn lâu rồi.

Tiểu Tinh cảm thấy Tâm Di thật vô lý cứ như muốn đổ hết tội danh lên đầu của cô. Nhưng hình như mọi người điều hướng mắt về phía cô đầy nghi ngờ.

-Bởi vì chị biết bỏ trốn không được nên giả vờ kêu cứu..

-Cô đừng vu oan cho tôi.

-Chị chính là hung thủ_Tâm Di nhất mực chỉ chứng Tiểu Tinh là người gây ra chuyện.

-Đủ rồi!_Thượng Y lão thái chống mạnh cây gậy quát lớn.

Tâm Di lúc này mới không nói tiếp lùi ra phía sau nhưng vẫn nhìn Tiểu Tinh với ánh mắt căm phẫn.

-Mau đem mợ tư về phòng, canh giữ không cho ra ngoài nửa bước.

-Ông nội!Con không có làm!

Tiểu Tinh cố gắng phân minh, nhốt cô lại chẳng khác nào nói cô chính là kẻ đã hại Á Luân.

-Nội!Tiểu Tinh không làm như vậy đâu_Dịch Nho đứng ra nói giúp cho Tiểu Tinh

Lúc này, Á Luân đang được khiêng ra ngoài để chờ xe cấp cứu đến. Tiểu Tinh đưa mắt nhìn theo cậu đầy lo lắng.

-Phải đó nội, Tiểu Tinh không thể nào hại Á Luân_Tiểu Chân cũng nhanh chóng nói giúp

-Nội kẻ có tội là con_Tiểu Kiều đột nhiên quỳ xuống làm cho mọi người trố mắt nhìn cô, ngay cả Dịch Nho cũng đầy kinh ngạc.

-Tiểu Kiều!Con làm gì vậy?_Thượng Y lão thái gia thấy lạ

-Thật ra trứng gà đỏ là do con luộc, sau đó đem cho Tiểu Tinh để cô ấy mang cho Á Luân. Là lỗi của con..

Mọi người nghe nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, còn Tiểu Kiều đang giọt ngắn giọt dài mà khóc. Tiểu Tinh biết chị dâu lớn không thể hại cô nhất định chỉ là hiểu lầm.

-Con đứng lên đi, không phải lỗi của con.

-Nội là lỗi của con mà_Tiểu Kiều khăng khăng muốn nhận tội.

-Lão gia!Con có chuyện muốn nói_Cô người làm Tiểu Vân đột nhiên bước ra nhìn về phía Tiểu Tinh với vẻ lo lắng và sợ hãi.

-Có gì thì nói đi_Thượng Y lão gia ra lệnh.

-Thật ra, trưa nay khi con đi ngang gần phòng bếp. Con nghe mợ hai cùng mợ tư trò chuyện....con nghe mợ tư nói "Vậy em sẽ đi làm...tốt nhất là bỏ thêm thuốc chuột vào thuốc chết anh ta"

Tiểu Tinh tròn mắt ngớ ra nhìn Tiểu Vân kể lại chuyện buổi trưa, tất cả ánh mắt điều hướng về cô. Bây giờ, Tiểu Tinh bắt đầu hiểu câu họa từ miệng mà ra.

-Đó chỉ là câu nói đùa_Tiểu Tinh phản bác

-Phải, Tiểu Tinh chỉ nói đùa_Tiểu Kiều cũng gật đầu

-Có trời mới biết chị có đùa hay không?Ai cũng biết chị rất ghét anh họ....anh ấy luôn đối xử không tốt với chị. Chị không mong anh ấy chết mới lạ đó.

-Tôi ....

Bây giờ, Tiểu Tinh có miệng cũng khó giải bày. Tất cả dường như điều đã xem cô chính là hung thủ.

-Được rồi, đợi Á Luân tỉnh lại sẽ tính. Giam nó lại đi_Thượng Y lão thái gia phất tay để người làm kéo Tiểu Tinh đi.

Thượng Y gia một đêm bao trùm trong bầu không khí căng thẳng khi Á Luân đang ở bệnh viện để cấp cứu.

Tiểu Tinh ngồi trong phòng đưa mắt nhìn hai bóng người cao lớn đang canh chừng bên ngoài. Cô nắm chặt bàn tay của mình lại, mọi thứ diễn ra quá đột nhiên. Một kẻ tàn bạo, lãnh khốc thường ngày bỗng nhiên ngã xuống trước mặt cô không ngừng giẫy dụa đau đớn...

Cô không hiểu tại sao cô từng rất mong Á Luân chết nhưng khi hắn như vậy lòng cô lại đau nhói. Cô chỉ biết khoanh tay đứng nhìn hắn đau đớn mà không thể giúp được gì. Lúc này, cô chỉ biết cầu trời cho hắn mau chóng vượt qua....cô thật sự không hề muốn hắn chết...thật sự không muốn một chút nào.

Tại bệnh viện thành phố. Người của Thượng Y gia đang đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Thượng Y Đông đã theo vào bên trong phòng cấp cứu nên họ cũng đỡ lo hơn.

-Đông!Thế nào rồi?

Khi thấy Thượng Y Đông vừa bước ra. Thượng Y lão thái gia vội chống cây gậy bước đến với sự dìu của Tiểu Chân.

-Á Luân đã vượt qua nguy hiểm, cũng may hàm lượng thuốc chuột không cao. Đưa đi cấp cứu kịp thời nếu không thì...

-Chính là cô ta!_Tâm Di không đợi Thượng Y Đông nói hết thì đột nhiên lên tiếng khẳng định

-Tâm Di!_Dịch Nho nhíu mày khi biết Tâm Di đang ám chỉ Tiểu Tinh

-Thượng Y lão thái gia mặt tối sầm lại_ Chúng ta về Thượng Y gia trước đi, Đông chuyện của Á Luân giao lại cho con.

-Con biết nội.

Thượng Y Đông đưa mắt nhìn theo mọi người đi khuất thì khẽ thở dài lo lắng. Lần này, Tiểu Tinh lành ít dữ nhiều. Cậu cũng không biết có cách gì để cứu cô đây?? Trong lúc này cậu chỉ có thể chăm sóc cho Á Luân mà thôi.

Tại Thượng Y gia đèn đuốt sáng rực, mọi người điều tề tụ đầy đủ tại đại sảnh lớn. Tiểu Tinh lại thấy cảnh tượng quen thuộc. Cô bị kéo vào quỳ giữa nhà, mọi người điều đổ hướng mắt về phía cô.

-Á Luân thế nào rồi?_Tiểu Tinh thật sự rất lo cho Á Luân.

-Cậu ấy đã không sao_Tiểu Kiều khẽ đáp sau đó lùi lại ra sau của Dịch Nho

Tiểu Tinh khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm. Tuy là không phải cô hại hắn nhưng cũng là do ăn trứng gà đỏ mà ra. Cô cảm thấy bản thân ít nhiều cũng có lỗi.

-Tiểu Tinh!Cô có biết anh họ bị sao không?

Tâm Di đưa mắt nhìn Tiểu Tinh cười đắc ý, lần này cô sẽ xem Ngãi Tiểu Tinh như thế nào bị trừng phạt khi làm tổn thương người kế thừa của Thượng Y gia.

-Anh ấy bị gì?_Tiểu Tinh cũng muốn biết Á Luân làm sao lại bị như vậy.

-Anh họ bị trúng thuốc chuột.

-Sao?

Tiểu Tinh trố mắt ngạc nhiên nhìn Tâm Di, tại sao lại trùng hợp đến như vậy. Trong trứng gà đỏ làm sao có thể có thuốc chuột chứ?Nó là do Tiểu Kiều chính tay luộc. Nhưng Tiểu Kiều không thể nào hại Á Luân. Tiểu Kiều chẳng có lý do gì cả..và Tiểu Kiều làm sao lại có ý muốn hại cô chứ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net