26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo!"

"Như Hoa!"

"Alo, Như Hoa à!"

Khải Minh gọi cô nhưng bên đầu dây bên kia lại không nghe tiếng trả lời, thấy vẫn chưa cúp máy nên hắn áp tai vào nghe thêm một lần nữa

Không nghe thấy giọng cô, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên kia, và tiếng xào xạc giống như tiếng lá cây va chạm vào nhau khi có gió lớn

Miệng hắn thầm lẫm bẫm

"Bệnh viện Y Vũ? Bệnh viện Y Vũ?"

Hắn liền lao nhanh ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi, kêu gấp chạy đến bệnh viện Y Vũ ngay lập tức

Khi tài xế nghe thế liền đạp thắng xe rồi mới nghi hoặc hỏi lại

"Cậu à? Cậu đến bệnh viện đấy làm gì? Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi khuyên cậu đừng đến! Nó bị bỏ hoang lâu rồi! Nghe bảo rất nhiều chuyện xảy ra ở đấy! Kinh lắm nên thôi tôi không dám chở cậu đi đâu!"

"Tôi trả tiền gấp đôi!"

Khải Minh lạnh lùng trả lời

"Nhưng...Nhưng mà"

"Gấp 5..."

"Thật ra tôi không dám..."

"Gấp 20 được chứ?"

Tài xế liền suy nghĩ lại, rồi nói

"Vậy tôi chở cậu đến đó thôi, cách một quãng nhé! Tôi không dám lại gần đâu! Được không?"

"Tôi sẽ tự mình đi bộ lại! Ông yên tâm chở tôi đến đó!"

"Được! Vậy bây giờ tôi đưa cậu đi!"

"Đi nhanh đi"

Lòng Khải Minh bây giờ như lửa đốt, ngồi trên xe mà mắt cứ ngóng về phía trước, hỏi dồn

"Còn xa không?"

Tài xế lấp bấp không khỏi run run

"Thật ra...Bệnh viện ấy không xa! Chỉ là..."

"Chỉ là như thế nào?"

"Chỉ là...Bệnh viện ấy bị ma ám rồi! Không phải ai muốn đến cũng đều đến được! Nhưng nếu đến được thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều!"

"Ma ám sao?"

"Đúng vậy! Nếu không bị ma ám vậy cậu nghĩ tại sao nó lại bị bỏ hoang? Với lại tôi nghe nhiều người tài xế cùng nghề với tôi kể lại rồi!"

"Như thế nào?"

Khải Minh bán tính bán nghi hỏi lại, bản thân hắn trước giờ không tin vào chuyện ma quỷ lắm, chỉ là hỏi vì thắc mắc

"Hôm trước mấy ông bạn tài xế chúng tôi họp mặt ăn nhậu với nhau! Bọn họ có kể sơ sơ vài chuyện cho tôi nghe, nói bệnh viện Y Vũ có ma, tối họ chạy xe trên đường về, thấy tối thì định không chạy nữa, thì có một khách bắt xe, nói muốn đến bệnh viện Y Vũ, ông ấy bảo bệnh viện bỏ hoang đến làm gì? Cô gái mới trả lời...đến để thăm con! Ông ý thấy lạ nên hỏi, Bệnh viện hoang làm gì còn hoạt động mà con cô ở đó? Cô ấy mới trả lời, Lúc trước tôi phá thai ở đó! Ông ấy mới nghĩ cô ta đến để cúng kiến hay tưởng niệm đứa con của mình đây mà! Nên cũng gật đầu rồi chạy đi. Nhưng khi đến nơi cô ấy mở cửa xe rồi đi một mạch vào rồi không trả tiền, ông ấy mới gọi cô ấy quay lại trả tiền, nhưng lại không thấy ai trả lời, bực mình ông ấy xuống xe rồi đi vào, nhưng vào lại thấy cảnh tối với lạnh, bệnh viện hoang lâu ngày nên nhìn cảnh đóng rong rêu, cũ nát nhìn sợ lắm! Ông ấy mới tặc lưỡi rồi đi ra, coi như hôm nay gặp xui bị quỵt tiền, nên thôi đành bỏ ra, nhưng ra đến xe lại nghe giọng nói người phụ nữ ấy gọi vọng lại bảo,

Anh ơi! Tôi chưa gửi tiền mà sao anh về vậy? Ông ấy cũng thấy mừng mừng, nghĩ là cô ấy thấy ngại nên ra trả tiền, rồi ông quay lại, thì thấy cô ấy mặt mũi be bét máu ôm trên tay một đứa trẻ, nhưng đứa bé lại không còn nguyên vẹn, tay chân đầu cổ gì đều bị đứt rời ra hết rồi! Cô ta thì người toàn máu me còn cười nữa, nói với ông ấy.

Con của tôi này! Trông nó có dễ thương không? Không hiểu sao cô ấy nở một nụ cười trông đáng sợ như thế nữa! Lúc ấy ông ấy coi như là chẹt chân tại chỗ không đi nỗi, chỉ há hốc mồm mà nhìn thôi!

Cô ta mới bước lại, ông ấy thấy rõ ràng trên người cô ta chảy ra rất nhiều máu, trông kinh thật sự, ông ấy mới ba chân bốn cẳng mà chạy, không dám nhìn lại phía sau mở cửa xe đạp ga vọt thẳng, người thì thở hòng hộc, mồ hôi thì nhễ nhại, sợ đến phát khiếp, biết là bản thân gặp ma rồi nên nào dám nhìn lại phía sau, sợ nó đuổi theo, nhưng sự đời đâu có dễ như thế! Nó là quỷ luôn rồi! Gặp coi như là xui mấy kiếp! Lát sau tiếng cô ta lại vang lên, cô ta ngồi luôn trong xe, chồm người về phía trước mà nói,

Tôi trả tiền lại này! Ông ấy thấy có chùm tóc xõa xuống, tay trắng bệch cầm một tờ tiền vẫy vẫy trước mặt ông, ông ấy lạnh cả gáy, đạp thắng rồi bỏ xe chạy luôn, đến đồn cảnh sát rồi mới báo cho cảnh sát biết, cũng may lúc cảnh sát lại thì xe vẫn còn! Ông ấy đến giờ vẫn sợ! Cảnh sát thì mấy ai tin chuyện này, chỉ đến để xem thử, ông ấy cứ còn run chỉ tay về phía trước

Cảnh sát đi kiểm tra xe thì không thấy gì, mọi thứ vẫn bình thường chỉ tìm được một tờ tiền âm phủ bị nhào nát trên xe, sau hôm ấy ông ấy bệnh cả tháng, giờ mới khỏi nhưng không dám chạy xe nữa!"

Khải Minh ngồi phía sau nghe ông ta kể như thế thì mới nhếch mép lên, ông tài xế thấy thế liền mở miệng nhắc nhở

"Cậu đừng coi thường thế giới tâm linh! Chỉ là cậu chưa gặp nên chưa biết thôi! Mình không thấy không có nghĩa là họ không tồn tại, đôi khi khoa học phát triển thật nhưng đã một ai khẳng định trên đời không tồn tại ma quỷ chưa? Cậu cho dù không tin cũng đừng xúc phạm đến họ! Chàng trai trẻ!"

Khải Minh tiếp lời

"Không phải tôi không tin! Nói cho ông biết! Nhà tôi theo tính ngưỡng Phật Giáo, ba mẹ tôi và cả chị gái tôi cũng thế! Trước giờ ba mẹ tôi đều hay làm việc thiện, tôi cũng không phá phách hại ai! Tôi không nghĩ ma quỷ gì đó sẽ hại tôi! Tôi tin Phật Giáo, và tin cả tâm linh! Nhưng tôi hoàn chưa chạm mặt lần nào! Thú thật cũng muốn nhìn thấy một lần!"

Khải Minh móc tiền ra đưa cho tài xế rồi nói

"Đi nhanh đi! Tôi có việc gấp!"

Tài xế nhét tiền vội vào túi rồi thầm lẫm bẫm

"Cậu à! Tôi thấy! À..."

"Chuyện gì?"

"Tôi nhớ không lầm thì bệnh viện Y Vũ nằm không xa đâu! Ước tính chạy 20 phút thì đến, nhưng rõ tôi chạy đúng đường nhưng không hiểu sao vẫn không thấy! Tôi nghĩ hay là chúng ta đừng đi nữa! Tôi nghĩ chúng ta bị ma quỷ bịt mắt rồi!"

"Nhưng tôi phải đến đó! Tìm cách đi chứ! Ông đã nhận tiền của tôi rồi!"

"Nhưng...tôi tìm không ra! Hay tôi trả tiền lại cho cậu vậy!"

"Không được! Tôi phải đến! Cô ấy đang gặp nguy hiểm! Chắc chắn là cô ấy sợ hãi lắm! Ông tìm cho ra cái bệnh viện Y Vũ đó cho tôi!"

"Nhưng cô ấy là ai sao lại đến đó?"

"Ông nói nhiều thật! Cô ấy là vợ tôi! Được chưa?"

Tài xế liền rối loạn mà nói

"Nhưng tôi không thể tìm ra! Làm ơn đừng ép tôi!"

Khải Minh suy nghĩ một hồi thì mới mở miệng nói

"Đưa xe tôi lái! Nhanh!"

Tài xế lưỡng lự một lát rồi cũng chiều lòng mà đạp thắng xe dừng lại bên lề đường

Khải Minh bắt đầu lên xe cầm vô lăng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước

"Đường đi như thế nào?"

"Chạy thêm 5km rẻ phải nhưng vòng qua vòng lại hơn 2 lần mà không thấy"

"Ok để tôi thử!"

"Cậu chắc chứ? Nếu đi không gặp thì tôi và cậu nên bỏ cuộc! Không nên đùa với những thế lực siêu nhiên đâu!"

Khải Minh gắt lên

"Ông chết nhát thế! Còn có tôi ở đây!"

"Hazz thật ra tôi cũng còn gia đình, mẹ già con thơ, tôi có mệnh hệ gì thì họ sống làm sao?"

Ông tài xế liền buồn buồn thở dài

"Yên tâm! Giúp đỡ tôi chắc chắn ông sẽ không thiệt thòi!"

Nói vừa xong hắn thảy cho ông một cái thẻ tính dụng ngân hàng

"Cầm lấy! Mật khẩu là...

0610100779

"Trong đấy có một ít tiền đủ để ông trang trải cuộc sống! Tôi không phải thương hại ông đâu! Tôi chỉ muốn ông lo lắng cho gia đình tốt hơn thôi! Nếu có thể thì buôn bán cái gì đó ở nhà đi! Chứ chạy taxi hoài cũng không tốt lắm! Dù sao ông cũng đã đứng tuổi rồi! Mưa gió làm sao mà chịu nổi!"

Ông cầm lấy rồi xúc động nhìn cậu

"Cảm ơn cậu! Chàng trai trẻ! Cậu còn trẻ mà lại tốt bụng như vậy! Mặt mũi lại đẹp trai sáng sủa thế này! Thật hiếm có!"

"Không cần phải cảm ơn tôi! Có cảm ơn thì tìm ba mẹ của tôi ấy! Họ sinh ra tôi và dạy dỗ tôi đấy!"

"Cậu chắc chắn sẽ gặp may mắn! Vợ cậu chắc hẳn là người phụ nữ may mắn!"

"Vợ tôi? À...cô ấy xinh lắm! Cô ấy tên là Như Hoa! Ông thấy tên vợ tôi đẹp không?"

"Vâng! Đẹp lắm! Mà cậu còn trẻ thế đã lấy vợ rồi sao?"

"Không được sao?"

"Chắc còn đi học mà nhỉ?"

"Tôi học đại học! Mà cô ấy chưa phải vợ tôi! Tôi kêu trước!"

"Chưa phải mà đã gọi người ta là vợ rồi à? Cậu thú vị thật!"

Hắn nghĩ đến cô miệng bất giác mỉm cười

"Sau này tôi nhất định sẽ cưới cô ấy! Chẳng phải ông bảo tôi vừa đẹp trai vừa tốt bụng hay sao?"

"Đúng vậy! Tôi có con gái nhất định gả cho cậu!"

"Đấy! Ông còn thích chả lẽ cô ấy lại chê tôi hay sao? Chắc chắn sẽ gả cho tôi làm vợ tôi!"

"Ha ha vậy chúc cậu thành công nhé! À mà nhìn kìa!"

Ông ta chỉ tay về bên phải, nói với hắn

"Đấy! Hình như là đến bệnh viện Y Vũ rồi! Bên phải đường kia kìa!"

"Được rồi! Tôi thấy rồi!"

Khải Minh đạp thắng xe tấp vào lề đường cách chỗ bệnh viện 100m rồi dừng hẵn

Hắn vội vàng bước xuống xe, nói với ông tài xế

"Tôi tự mình đi bộ vào! Ông có thể về được rồi!"

Tài xế bước vào xe rồi nói với theo

"Chàng trai trẻ! Cảm ơn cậu! May mắn nhé!"

Hắn vừa đi vừa vẫy tay chào

"Về đi! Cảm ơn ông! Chú tài xế!"

Khi bước chân đến cổng, một hình ảnh rùng rợn xuất hiện, nơi này vắng tanh, không thấy có chút sức sống, tồi tàn và cũ kỹ nhìn thoáng qua đã thấy lạnh cả người

Khải Minh quay đầu lại xem ông tài xế đã đi khuất chưa, sao ông ta bảo sợ nhưng nãy giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng xe đạp ga đi nên thắc mắc quay lại, nhưng thoáng chốc đã không thấy chiếc xe và lão tài xế đâu, hắn bất giác trên tay còn cầm cái ví, mở ra mới thấy cái thẻ tính dụng ngân hàng vừa cho ông ta còn nằm trong ví, hắn ngạc nhiên lấy ra xem thì trên đó vẽ một hình chữ thập màu vàng ánh lên ánh sáng, trên trời hôm nay không mưa nhưng không hiểu sao lại xuất hiện cầu vồng...
Khải Minh tặc lưỡi rồi sờ sờ gáy, chẳng hiểu gì, có lẽ ông ấy đã đi rồi do hắn không để ý chăng? Nghĩ đến đó thôi thì đưa ánh mắt nhìn vào cái bệnh viện Y Vũ này

Nhìn sơ đã thấy sợ rồi, cũ kỹ và lạnh lẽo, hắn nhếch mép quẹt mũi một cái rồi bước vào trong, bước chân rất chắc chắn, nhưng trên một phòng nào đó đang có một bóng người đang nhìn về phía hắn, miệng nhếch lên nhẹ, ngón tay thon dài giơ ra vẽ vẽ lên tấm kính phũ đầy bụi

"LÂM KHẢI MINH!"

Viết xong cái tên rồi cũng biến mất

Như Hoa lê đôi chân đầy máu đi lên cái cầu thang đã cũ, cô do bất cẩn mà bị một mảnh kính vỡ đâm vào chân, máu chảy đầm đìa, lê đến đâu máu lại rỉ ra đến đó, nhưng cái cầu thang như vô tận, đi mãi cũng không có ai

Cô vừa khóc vừa gọi

"Vũ Hạo à! Anh ở đâu?"

"Anh à! Hức hức....!"

Phía sau lưng cô vang lên một giọng nói

"Đếm đi! Đếm đi!"

Cô quay lại thì một cái bóng đen lù lù tóc xõa dài xuống, đôi mắt trợn ngược lên nhìn cô, miệng cứ bảo đếm đi, đếm đi.....

Cô liền lê đôi chân máu từ từ thụt lùi về phía sau

Cô lên một bước, nó liền đếm 1

Cô lên bước nữa thì nó đếm 2

Từ từ rồi 3,4,5,6,7,8,9,10,11,12....

Cô không hiểu rốt cuộc là nó đếm cái gì nữa, khi bước chân cô chính thức đặt lên bậc thang số 13, nó ngẩng mặt rồi cười lớn làm cô giật mình, một cảm giác lạnh sống lưng đến từ phía sau, trực giác mách bảo cô hãy nhìn lên trên đầu

Cô ngẩng đầu lên thì một sợi dây thừng to, thắt một vòng tròn thòng xuống đầu cô, sợi dây không biết mắc vào đâu, nó cứ lơ lửng trong không trung, vô định

Nó thòng xuống định thắt cổ cô, cô nắm lấy sợi dây chuyền chạy thụt mạng, khi nắm lấy sợi dây chuyền thì chân cô cũng hết đau hẵn, nhưng sao sợi dây kia cứ như có ai cầm rồi rượt đuổi theo cô vậy, nó cứ bay theo cô, rồi uỵt một cái cô ngã lăn ra

Sợi dây nhanh chóng mắc vào cổ cô, phút chốc nó xiếc chặt lấy cổ cô lôi ngược cô về phía sau, lôi lê thân thể suốt một đoạn, cô cầm lấy sợi dây thừng trên cổ đôi chân quẩy đạp ho sặc sụa

Càng tháo nó ra nó càng xiếc chặt, khiến bản thân cô không thở được mà mặt mũi không còn tý máu

Theo truyền thuyết bên Nhật kể rằng...nếu bạn vừa đi vừa đếm bậc cầu thang, khi đếm đến số 13 thì đó cũng là lúc ác quỷ sẽ giết chết bạn, vì không hề có bậc thang số 13 tồn tại, thường các kiến trúc sư chỉ xây một dãy cầu thang 12 bậc hoặc ít hơn, không có bậc 13, nhưng nếu xui xẻo, bạn cứ thử đi nhé, ở bậc số 13 sẽ có một con quỷ đứng đó đợi bạn!

Khải Minh lên gọi cô, đi khắp nơi cũng không thấy Như Hoa đâu, móc điện thoại gọi thì không bắt được tính hiệu, hắn tức giận đấm tay vào không trung chửi thề một tiếng, bỗng từ phía sau nghe một tiếng thét, là Như Hoa

Hắn chạy thụt mạng về phía ngược lại, đi ngang thấy dưới sàn máu tươi rỉ khắp nơi, đôi môi hắn run run gọi

"Như Hoa! Như Hoa à...! Em ở đâu Như Hoa?"

Rồi theo vệt máu mà chạy, chảy máu thì chắc bị thương không nhẹ rồi!

Tim hắn đập mạnh, hắn sợ, sợ cô bị thương sợ cô đau, sợ đến tay cũng run cả lên

Chạy được một quãng thấy cô ngồi dưới đất vùng vẫy, hai tay tự bóp cổ mình, mặt xanh xao, hắn vội vàng gỡ bỏ tay cô ra

"Như Hoa à! Như Hoa à!"

Rồi vội vàng ôm cô vào lòng

"Không sao rồi! Không sao!"

Cô thở gấp, như sắp chết đến nơi, hai tay bấu víu vào Khải Minh như chết đuối gặp phao

Khải Minh sờ lên cổ cô hỏi

"Sao em lại tự bóp cổ mình thế kia?"

"Khụ khụ...Khải...Minh....à! Đi...Chúng ta đi thôi! Đi tìm cô gái kia!"

"Cô gái kia? Là ai?"

"Có một cô gái có thai! Cô ấy cũng ở đây! Ở đây rất nguy hiểm, cô ấy sẽ chết mất!"

Khải Minh bế xốc cô lên rồi dịu dàng nhìn cô nói

"Em nằm đấy đi! Anh đưa em ra khỏi đây!"

Cô nằm thim thíp mệt mỏi mà lơ mơ đôi mắt

Khải Minh bế cô trên tay không ngừng chạy, chạy xuống cầu thang kêu rầm rầm, mồ hôi nhễ nhại ra, đôi mắt cương nghị, cái bệnh viện lớn như vậy, tìm đến bao giờ chứ?

"Chết tiệt!"

Hắn dừng chân lại rồi thở hổn hển, Như Hoa biết Khải Minh rất mệt, bế cô còn chạy như thế thì ai mà không mệt, cô mở miệng

"Bỏ em xuống rồi anh đi tìm cô ấy đi!"
QUẢNG CÁOAdskeeper

Nerdy Child Stars Who Look Sexy As Hell As Adults

Melania Trump's 10 Ridiculously Expensive Looks

Initially Cool Selfies That Went Horribly Wrong

"Đừng nói nữa! Không đời nào anh bỏ em lại! Em là đồ ngốc à?"

"Sẽ mệt lắm!"

"Nằm im, kệ anh! Anh tìm cô gái kia cho em là được chứ gì?"

Phía sau tiếng bước chân từ từ chậm rãi tiến lại

"Khải Minh! Khải Minh là em phải không?"

Khải Minh quay lại ngạc nhiên gọi

"Chị hai! Sao chị lại ở đây?"

Như Hoa hốt hoảng chỉ chỉ tay lên người cô ta rồi lấp bấp nói

"Nó...nó...nó đang ở sau lưng cô!"

"Ai? Là ai?"

"Con quỷ đó! Đừng mà!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mai