Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Văn đeo cặp sách trên lưng và đi thẳng về hướng kí túc xá, vì là học sinh mới chuyển trường nên cậu và các bạn học khác không ở cùng kí túc xá với nhau. Thay vào đó cậu được sắp xếp ở phòng kí túc tám người với bảy học sinh cuối cấp. Người phụ trách nói rằng lí do trống giường là vì có một học sinh đã bỏ học sau khi trượt quá nhiều môn.

Trong một ngôi trường đã trải qua mưa gió rất nhiều , những chiếc bàn, chiếc giường cũng hằn lên dấu vết của thời gian. Khi dùng tay đẩy nhẹ thì kêu cót két, thậm chí một số bộ phận có thể bị bung ra bất kì lúc nào chỉ với một lực tác động nhỏ.

Đặng Văn ném cặp sách lên giường, bắt đầu cởi quần áo và thay đồ ngủ. Ngày nay, hầu như bất kì phòng ngủ nào của nam giới thì không có ai mặc đồ ngủ trong phòng cả, tất cả mọi người đều đi vòng quanh thế giới với quần đùi cotton và một đôi tất lệch tông ở chân. Nhưng Đặng Văn lại đeo nó rất nghiêm chỉnh, có lẽ đây là một thói quen mà anh ấy đã hình thành từ khi còn rất nhỏ.

Cuộc bầu cử lớp trưởng hôm nay đối với Đặng Văn cũng không quá bất ngờ gì cả, dù sao thì cậu cũng không dành nhiều thời gian làm quen thân thiết với mọi người, nhưng cậu vẫn có cảm giác mất mát khó tả. Bây giờ có một vài đàn anh thường về quê sinh sống hoặc sẽ thuê nhà ở gần đơn vị thực tập để tiện cho việc đi lại, còn anh thì là người duy nhất ngủ với tám người trong một phòng kí túc xá.

Một khi con người ở một mình sau khi bình tĩnh trở lại, họ sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung mọi thứ trong đầu. Chẳng hạn như bây giờ, Đặng Văn đang ngồi trên giường suy nghĩ lung tung. Đột nhiên anh ấy nhớ ra là mình còn nợ Lục Kính Dương một bữa ăn xin lỗi, vì vậy anh ấy gửi cho Lục Kính Dương một tin nhắn QQ, hẹn cố ấy ngày mai hoặc ngày kia.

[Đặng Văn: Hôm nọ anh có nói sẽ mời em ăn cơm, hai ngày nay em có thời gian rảnh không?]

Lúc này thì Lục Kính Dương đang điên cuồng nhúng nấm kim châm trong một nhà hàng lẩu, trộn nấm kim châm với một chút nước sốt chấm như khi chúng ta ăn mì trộn vậy đó, sau đó nhét từng chút một vào miệng.

"Kính Kính, không phải là anh nói em đâu nhưng mà em ăn nhiều nấm chim châm như vậy, không thấy ngán à?"

Anh Lâm không khỏi cảm thấy thắc mắc trong lòng khi nhìn thấy Lục Kính Dương đã ăn hết một đĩa nấm kim châm rồi.

"Món ngày ngon lắm đó, lát nữa còn phải ăn món khác, không ngán đâu mà." Nói xong Lục Kính Dương tiện tay ném mấy con tôm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, sau đó tiếp tục ăn nấm kim châm ở trên đĩa của mình.

"Nếu nó ngon, vậy thì em ăn nhiều vào. Đưa chai giấm cho tôi." Anh Trạch dùng đũa gõ vào bát của Anh Lâm.

"Anh Trạch nói đúng, Anh Trạch nói đúng." Anh Lâm cầm chai giấm ở trên bàn mở lắp ra rồi đưa cho Lí Lạc Trạch.

Lục Kính Dương sau khi ăn xong đĩa nấm kim châm đã thấy mệt rồi, liền lấy điện thoại di động ra liếc nhìn một cái, thấy tin nhắn của Đặng Văn hiện lên ngay lập tức.

Lục Kính Dương suy nghĩ một chút rồi nhắn tin trả lời: "Thật ngại quá, mấy ngày này có lớp học nên em không có thời gian ạ."

Đặng Văn đáp lại: "Được rồi, anh sẽ hẹn em khi khác vậy."

Lục Kính Dương cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục sứ mạng ăn uống của mình.

Sau đó thì Lục Kính Dương, Anh Lâm và anh Trạch ba người cùng nhau rong chơi ở khắp mọi nơi, chơi đến khi tối muộn rồi mới vội vàng trở về kí túc xá. Nhưng kí túc xá của anh Lâm và anh Trạch lại cách xa kí túc của Lục Kính Dương.

Theo tin nhắn cuối cùng mà anh Lâm gửi cho Lục Kính Dương, thì cuối cùng hai người đó cũng vào một khách sạn cạnh trường và nghỉ ngơi ở đấy qua đêm nay. Còn Lục Kính Dương thì đã kịp về đến phòng kí túc xá an toàn rồi.

Trở lại kí túc xá, nhìn thấy Phó Dục đang điên cuồng bấm điện thoại chơi game, Khuất Nghiên Hoa thì rất hào hứng khi xem một bộ phim truyền hình. Hoắc Tinh Thần yên lặng ấn vào màn hình điện thoại, giống như đang cùng ai đó nói tán gẫu thì phải.

"Cậu trở về rồi à~" Khuất Nghiên Hoa bấm dừng bộ phim truyền hình và quay đầu nhìn người đứng ở cửa.

"A, thật là một phen hú vía, tớ suýt nữa không kịp trở lại kí túc xá đấy."

"Thực sự là may mắn cho cậu đấy vì vừa kịp trở lại ngay khi sắp hết giờ giới nghiêm của trường. " Khuất Nghiên Hoa chỉ vào thời gian hiển thị trên điện thoại. "Đi ngủ thôi, đã gần 11 giờ rồi."

"Ừ, ngày hôm nay tớ kiệt sức lắm rồi."

"Vậy mà cậu có thể dành cả buổi chiều chỉ để đi chơi với anh Lâm và anh Trạch, lợi hại tại hạ bái phục đó." Sau khi kết thúc trò chơi, Phó Dục ngẩng đầu lên.

"Tớ chỉ đi chơi quanh quanh cạnh trường mình thôi." Lục Kính Dương vừa nói chuyện về chuyến đi chơi hôm nay vừa thay quần áo, thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân.

"Đặng Văn đó có còn tìm cậu không?". Khuất Nghiên Hoa đột ngột hỏi sau khi nghe xong giai thoại của cô bạn.

"A.", Lục Kính Dương cũng bị câu hỏi bất ngờ xảy ra này đánh cho trở tay không kịp, "Tìm rồi, còn nói có chút quấy rầy muốn mời tớ đi ăn tối."

"Thật phiền phức, nếu không thì cậu đi với anh ấy đi."

"Không cần, vốn dĩ gần đây tớ cũng bận." Lục Kính Dương thay quần áo xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, mở phim truyền hình ra, cầm hai nắm hạt dưa vừa cắn vừa xem phim.

Khuất Nghiên Hoa nhìn chằm chằm Lục Kính Dương một hồi, sau đó quay lại tiếp tục xem phim truyền hình của mình.

Đang dành thời gian xem video thì Lục Kính Dương nhận được một tin nhắn trên QQ.

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: tối ngày mai em có thời gian không?]

[Sâm Dữ: Có chuyện gì vậy ạ?]

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: Cùng anh đi mua sắm, tiện thể tư vấn giúp anh xem có quần áo nào phù hợp với dáng người của anh hay không. Anh tin tưởng vào con mắt của em đấy.]

[Sâm Dữ: Em thấy anh cứ mặc từ chân đến đầu toàn bộ màu đỏ kết hợp với màu xanh lá, nhìn kiểu gì hấp dẫn nhiều con mắt hơn đấy.]

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: .....]

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: Vậy thì anh với mày cùng đi xem xem phiên bản màu đỏ kết hợp với xanh lá chuối nếu mặc vào trông đẹp nhất như thế nào nhé.]

Lục Kính Dương cảm thấy Diệp Hà sợ là đại não đã biến hóa quá nhiều rồi. Nghĩ một lúc thấy là nên đồng ý thì hơn.

[Sâm Dữ: Được rồi, Chúng ta đi mua sắm ở đâu vậy?]

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: Thế đi khu mua sắm ở bên cạnh trường thì sao?]

[Sâm Dữ: Oke, nhưng em phải về kí túc xá để cất cặp sách sau giờ học nữa."

[Anh trai Hà Hiệp của bạn: Cái đó thì để anh mày cầm cho, không cần quay về kí túc xá làm gì.]

[Sâm Dữ: OK, [hài lòng]]

Lục Kính Dương lấy trong túi ra những thứ không cần thiết để trọng lượng của cặp sách nhẹ nhất có thể. Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô ấy tiếp tục quay lại xem nốt bộ phim truyền hình còn dang dở.

......

Cứ vào ngày thứ hai mỗi tuần thì thực sự có rất ít lớp học. Các lớp học thường kết thúc vào lúc 3 giờ chiều, Diệp Hà bước đến chỗ ngồi của Lục Kính Dương, rồi cùng cô bước đi ra khỏi phòng học.

Đặng Văn vừa cầm cặp sách vừa nhìn bóng lưng của Lục Kính Dương và Diệp Hà, ánh mắt anh tối sầm lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC