Giao tiếp một cách tự nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, sáu giờ sáng, tiếng mở cửa vang lên đem đến cho tôi sự hồi hộp và sợ hãi, vẫn là hai người đàn ông đó bước vào, nhưng hôm nay bảo vệ chỉ đứng yên một chỗ, chỉ có bác sĩ bước đến chỗ tôi đang ngồi, cầm lấy tay tôi và tiêm vào người tôi một ống chứa dung dịch màu đỏ, sau đó hai người rời khỏi phòng. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm khi mình không bị trói như tuần trước, có lẽ đợt này sẽ không đau đến mức có thể khiến cơ thể bị tổn thương nên họ không trói tôi lại. Nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, lần này bụng tôi không bị đau như lần trước, chỉ cảm thấy bụng co thắt, hơi nóng cứ dồn lên cổ họng, khiến tôi có cảm giác như mình sắp nôn ra ngoài. Tôi che miệng lao vào nhà tắm để nôn nhưng trong bụng tôi hoàn toàn không có bất cứ cái gì để nôn ra cả, tôi bước ra ngoài, ngồi lên giường thì âm thanh vang vọng khắp phòng:

""008", nói cho tôi biết cô đang cảm thấy như thế nào?"

Tôi xoa bụng mình rồi ngẩng đầu trả lời:

"Giống như những người phụ nữ thời kỳ đầu mang thai, bị nghén."

Một giọng cười khẽ vang lên rồi lập tức biến mất.

"Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nghe một nhận xét thú vị đến thế."

Tôi vừa định nói tiếp thì hơi nóng trong bụng lại dồn lên, tôi lại lao vào nhà tắm theo quán tính, sau đó lại lảo đảo bước ra ngoài rồi leo lên giường. Cả ngày hôm đó tôi đã chạy ra chạy vào nhà tắm không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không nôn ra được cái gì, cả người mệt lả nằm dài ra giường. Đến chiều tôi đã không còn chút sức lực nào để lao vào nhà tắm nữa rồi, cũng biết mình sẽ không nôn được gì nên chỉ nằm đó thoi thóp thở dốc theo từng cơn buồn nôn cuộn trào trong bụng. Những ngày sau đó, dù có tiêm bao nhiêu thuốc vào người thì tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức cảm thấy buồn nôn, tuy không đau đớn vật vã như tuần trước, nhưng cả người dường như chẳng còn sức sống, cũng cảm nhận được phần nào sự đau đớn khó chịu của những người bị ung thư giai đoạn cuối.

Đến ngày thứ tư, nửa tiếng sau khi bị tiêm thuốc, cảm giác không chỉ dừng lại ở buồn nôn, lần này thật sự có một cái gì đó cuộn trào dâng lên cuống họng mình, tôi che miệng lao nhanh vào nhà tắm, quả thật lần này tôi đã nôn ra được, nhưng tất cả chỉ toàn là máu, tôi rửa mặt, lại lết ra giường nằm, tay đặt lên bụng thều thào:

"Máu, hôm nay tôi nôn ra máu."

"Có tiến bộ, không đợi tôi hỏi mà vẫn trả lời."

"Nếu cứ như thế, liệu có chết vì mất máu quá nhiều không?"

"Theo những thử nghiệm trước thì không có ai chết cả."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thú thật khi đi đến được ngày hôm nay, tôi lại không muốn bỏ cuộc, tôi muốn dùng thân thể này cố gắng chịu đựng những tác dụng phụ này, vì mẹ tôi, vì để cái Viện này có thể có được tư liệu để điều chế thuốc. Những ngày nôn ra máu cuối cùng cũng qua đi, ban đầu tôi còn cố lết vào nhà tắm, sau dần không còn sức, đành nôn ra giường, lúc hai người đàn ông kia bước vào phòng, tôi còn cảm thấy xấu hổ vì mình nôn đầy ra giường và gối, ấy vậy mà họ chẳng thèm liếc mắt một cái. Thầm nghĩ có lẽ bản thân họ nhìn thấy những cảnh này quá nhiều nên đã dần quen với nó, đối với họ chỉ cần quan tâm những người như chúng tôi còn sống hay đã chết thôi.

Khi tất cả cơn buồn nôn của tôi biến mất, tôi cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, tay chân muốn nhấc lên cũng không đủ sức, đã hai tuần trôi qua, tôi không ăn không uống, không ngủ được một giấc nào ngon lành cả, tôi cũng cảm thấy mình thật sự giỏi, đột nhiên trong đầu lóe lên một luồng suy nghĩ, tôi hỏi bâng quơ:

"Bao lâu? Người trụ được lâu nhất là bao lâu?"

Âm thanh lật giấy tờ khẽ vang lên, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh người đang giám sát tôi lật tìm tài liệu, giọng nói vang lên như hai người bạn đang trao đổi thông tin với nhau, không giống một người hỏi một người trả lời như những ngày qua.

"Tính đến thời điểm hiện tại, lâu nhất là "006", thời gian thử nghiệm của anh ta là sáu tháng."

"Cô cũng giám sát anh ta sao?"

"Không, mỗi người chúng tôi chỉ giám sát một người trong suốt quá trình thử nghiệm."

"Trước tôi, cô đã từng giám sát ai chưa?"

"Cô là người đầu tiên."

Nói chuyện như thế này làm tôi đỡ cảm thấy cô đơn hơn, nhưng dù là vậy, cô ta vẫn không để tôi biết bất kỳ thông tin nào từ cô ta cả, những câu hỏi mang tính riêng tư đều bị cô ta từ chối trả lời, tôi muốn biết thêm những thông tin bên ngoài thế giới cũng không được, nhiệm vụ của tôi hiện giờ chỉ đơn giản là ngày ngày nằm chờ bị tiêm đủ loại thuốc vào người.

Một ngày nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua, cánh cửa được mở ra, những khuôn mặt quen thuộc không cảm xúc lại xuất hiện, hôm nay tôi cũng không bị trói, bác sĩ tiêm vào tay tôi một ống chứa dung dịch màu vàng. Như những lần trước, tôi lại tiếp tục ngồi chờ tác dụng phụ xuất hiện, nhưng chờ đến tận trưa vẫn không thấy có bất cứ biểu hiện nào, thậm chí đến cả giọng nói hỏi tôi như bình thường cũng không có. Tôi cảm thấy khá lạ, cứ nghĩ họ tiêm nhầm thuốc cho mình mà chưa phát hiện ra, đến khi họ phát hiện chắc chắn sẽ quay lại tiêm một loại thuốc khác, thế nhưng chờ đến tận chiều tối vẫn không thấy có bất cứ điều gì xảy ra cả. Tôi buột miệng nói:

"Không thấy biểu hiện gì cả."

"Thật ra là có, chỉ là biểu hiện khá nhẹ nên cô không phân biệt được thôi."

Tôi ngẩng đầu hỏi:

"Biểu hiện gì?"

"Cơ thể nóng hơn."

Nóng sao? Tôi đưa tay sờ lên trán và má mình, không thấy khác biệt mấy, thả lỏng cơ thể, tôi không suy nghĩ nhiều về nó nữa, tôi nằm xuống giường tranh thủ ngủ một giấc thật ngon, kinh nghiệm những ngày qua cho tôi biết, nếu rảnh rỗi thì cứ nghỉ ngơi thật tốt, để đến lúc bị hành hạ có muốn ngủ cũng không ngủ được. Tiếng mở cửa vang lên đánh thức tôi, tôi mở mắt ngồi dậy, bác sĩ sau khi tiêm cho tôi, đặt một cái nhiệt kế lên cái tủ cạnh giường rồi rời khỏi phòng. Tôi tiếp tục nằm xuống giường, mắt lim dim. Người giám sát tôi đề nghị tôi đo nhiệt độ cơ thể và thông báo cho cô ta, sau đó không còn yêu cầu nào được đưa ra nữa.

Đến ngày thứ tư, người tôi bắt đầu cảm thấy hơi bức rức, toàn thân cứ nóng hừng hực giống như đang bị sốt, tôi cảm thấy khô cổ, muốn uống nước nhưng trong căn phòng này không hề có bất cứ thứ gì để ăn uống cả. Nhiệt độ hiện tại của cơ thể tôi đang là 40 độ, nếu người bình thường mà sốt đến mức này thì đã được chườm đá cũng như tìm mọi cách hạ nhiệt rồi, còn tôi chỉ biết nằm đó và thở, đó là điều duy nhất tôi có thể làm.

Tôi mơ màng tỉnh dậy từ cơn mê, mở mắt ra ngồi dậy thì liền nghe được yêu cầu đo nhiệt độ từ người giám sát, tôi nhìn khắp phòng cũng không thấy nhiệt kế đâu, thoáng nghĩ có lẽ trong lúc mê man tôi đã làm nó rơi ở đâu đó nên tôi bước xuống giường. Chân vừa chạm đất, toàn thân chao đảo ngã xuống đất, đầu tôi đau buốt, xung quanh nghiêng ngả, tôi biết tôi đang lẩm bẩm nói gì đó, nhưng tôi không nghe được tôi đang nói gì, cũng không nghe được các yêu cầu từ người giám sát, tôi cứ thế nằm dưới sàn nhà mà ngất đi.

Cảm thấy toàn thân mình nóng bứt như đang bị ngọn lửa bao quanh nên tôi giật mình ngồi dậy, thấy mình đang ngồi trên giường, trời bên ngoài cửa sổ đang là buổi trưa, tôi thở hắt ra. Nhiệt độ cơ thể giờ đây lên đến 42 độ, hơi thở nóng rát, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tôi nằm vật ra giường, ôm vai kêu gào, tôi nóng, toàn thân đều nóng, nóng từ trong ra tới ngoài da, nóng đến độ muốn chạy nhanh vào nhà tắm xối nước lạnh để dịu bớt nhưng cửa nhà tắm đã bị khóa từ lúc nào tôi không hề hay biết. Tôi lăn lộn trên giường, rên rỉ, tôi đột nhiên nhớ đến mẹ tôi, những lúc tôi bệnh hoặc đau ốm, bà đều ở cạnh chăm sóc tôi, tôi nhớ bà, tôi muốn gặp bà, muốn ôm bà vào lòng, miệng tôi vô thức gọi tên bà.

Lôi tôi khỏi cơn mê man là tiếng mở cửa, tôi mở bừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người không mảnh vải che thân, tôi hoảng hốt, sợ hãi, tôi thậm chí còn không biết bản thân mình đã cởi hết quần áo ra từ lúc nào, có tiếng mở khóa vang lên sau lưng rồi tiếng đóng cửa. Tôi quay người lại nhìn, cửa nhà tắm đã được mở khóa và đương nhiên là họ đến chỉ để mở nó rồi rời đi và khóa cửa lại. Tự nhủ cơ thể mình chẳng qua chỉ là một vật cho họ thử nghiệm nhưng tôi vẫn cảm thấy ngượng khi để người khác nhìn thấy toàn thân mình không mảnh vải như thế này. Tôi bước xuống giường, lảo đảo bước lại tủ gỗ, lấy một bộ quần áo mới, bước vào nhà tắm, tắm rửa thay đồ rồi bước ra ngoài.

Tôi ngồi thừ người trên giường nhớ lại những lúc mình mê man trong những ngày qua, có những lúc tôi không nhớ mình đã nói gì hoặc đã làm gì, nhưng chắc chắn sẽ có người biết, người giám sát tôi bất kể mọi lúc, có lẽ họ đã có được những tư liệu họ cần nên cô ta không yêu cầu tôi làm điều gì cả. Tôi nằm xuống giường, dù sao hôm nay cũng là ngày của tôi nên tôi quyết tâm dành nó cho việc ngủ, cơ thể tôi cần nghỉ ngơi, tôi cần lấy lại sức, tôi không biết tiếp theo mình phải đối diện với điều gì nhưng ba tuần trôi qua, mỗi tuần là một loại thuốc tương ứng với một tác dụng phụ, chỉ là ngày qua ngày nó càng tăng dần lên. Chỉ còn một tuần cuối cùng là hết thời gian một tháng, nếu tôi có thể suôn sẻ trôi qua tuần cuối cùng thì cơ hội giúp mẹ tôi trả nợ càng cao, tôi cũng có cảm giác tuần cuối cùng sẽ không dễ dàng như những tuần vừa rồi, thế nên tôi chuyên tâm vào việc ngủ thật ngon để hồi phục sức khỏe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net