Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác khi nghĩ về một kỉ niệm dù buồn hay vui đều khiến tôi mộng mị. Tôi là con người hoài niệm bất kể là mảng ký ức màu nắng ban mai dịu nhẹ hay tối tăm như ánh đèn đường lia nhanh qua cửa kính xe khách. Mọi thứ trôi qua như không dừng lại được, hối tiếc như những tháng ngày rong ruổi trên đồi nắng gió tây nguyên ngọt ngào, những con đường đạp xe thảnh thơi buổi chiều đi học thêm. Tất cả trôi qua nhanh và dường như chỉ mình tôi ở lại. Ở lại cùng sự cô đơn bầu bạn. Dù con người quá khứ chả có gì xuất sắc nhưng tôi luôn hối tiếc vì một điều gì đó mà tôi không biết. Có lẽ  đó là thời gian từ lúc được sinh ra mà tôi luôn quý trọng. Thời gian mà nghiễm nhiên tôi được ban phát nhưng chẳng thể nào mang lại cho nó nhiều mảng màu sinh động hơn. Và Sài Gòn dường như chỉ mang lại mảng màu của những buổi đêm trên chuyến xe khách trên đường đến nhà chị họ tá túc.

Tôi không biết làm thế nào để kiểm soát cái cảm xúc tiêu cực bủa vây khi mà mọi chuyện cứ thay nhau không hề suôn sẻ. Và rồi nhìn khuôn mặt mình hiện lên trên màn hình video call tôi lại ước như mình không được sinh ra. Nhưng đâu thể nào xóa được hình ảnh ấy khi mà sự hiện diện của tôi đã kéo dài cả 25 năm. Ngồi trên xe buýt tối thui, mảng sáng duy nhất soi rọi là ánh đèn đường, tôi cảm thấy như mìn đang đi trên xe khách nhưng khác là không có mẹ ở bên. Tôi trở về làm đứa trẻ 14 tuổi dù chưa hề đặt chân lên Sài Gòn nhưng lại chẳng hề thấy nhiệt tình háo hức và sôi động. Bây giờ cũng vậy. Mảng sáng duy nhất đó như nắm bắt được sự thoi thóp của tôi. Tất cả dường như thu lại. Tầm nhìn của tôi, hơi thở của tôi và thế giới của tôi. Nó bóp nghẹt tôi. Và mắt tôi nhòa đi. Mỗi lần cố gắng lấy lại động lực sống tôi lại tự hỏi động lực đó là gì. Chẳng hề có tí hi vọng nào cho sự thoi thóp đó cả.

Có lẽ sẽ có lý do khiến tôi sống đến bây giờ chỉ là nó chưa xuất hiện thôi. Còn tôi tồn tại được đến thời khắc ấy không thì tôi chẳng rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen #từ
Ẩn QC