Là sao hay đốm trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23:05 tôi lục đục ghi chép. Đã gần 1 năm kể từ lần cuối tôi mò lên blog. Hôm nay tôi bỗng giật mình khi nhìn vào gương. Thứ cảm giác quá đỗi xa lạ này khiến tôi phải băn khoăn ghi chép lại trong giờ khắc mà đáng ra tôi phải đi ngủ từ lâu rồi.

Chưa bao giờ tôi giật mình khi nhìn thấy chính mình đến vậy. Con người hoàn toàn xa lạ từ ngoại hình dáng vẻ đến thần thái toát ra đó hoàn toàn xa lạ với tôi. Hay nói cách khác tôi đang dần quên đi bản thân mình, cái bản ngã tầm thường mà tôi luôn muốn chối bỏ ấy quay lại nhìn tôi trong gương, hoảng hốt, day dứt, hoang mang, đầy bất lực. Thực thể đang tồn tại này liệu có chút sức lực gì tỏa sáng, tỏ sức che chở đây.

Đúng ra tôi không biết tôi là ai, con người thật với tiếng thở đều, cơ thể nóng, mái tóc cột thấp bù xù, hay là đứa con gái với khuôn mặt xa lạ đang sợ hãi, bị bỏ quên cùng với ước mơ hy vọng, khoác trên người cái áo đồng phục trường mầm non còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đôi lúc tôi ko hoài nghi về sự hợp nhất này, rằng cả hai là một, nhưng có lúc tôi lại cảm thấy nó không đúng, hay chính xác hơn là rất sai cho cái sự tồn tại viển vông của 2 nửa này. Nhưng phần lớn thời gian trong đời tôi không mảy may quan tâm, chẳng hề để ý đến bản ngã xa xôi nơi chân trời ấy của mình có hòa nhập với xác thịt gầy nhẳng này không.

Lạ thật. Lạ hơn sự tồn tại của tôi đó chính là sự tồn tại của bản ngã chính tôi tạo ra. Ngỡ như tôi tạo ra nhưng lại bị chính tôi chối bỏ. Trong thời điểm hy vọng cứ đang lụi dần thế này, tôi càng mơ hồ, càng quên và dần bỏ cuộc.

Tôi rớt Nauy rồi. Và thế là cái tài khoản blog với cái tên gmail này thành một trò nực cười khi tôi tự mình gõ tên đăng nhập. Buồn cười thật. Tôi tự thấy xấu hổ hay đúng hơn là cái bản ngã trong tôi đang một mình cười không ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen #từ
Ẩn QC