chuong144-172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 144 : DỰ BÁO.

LTL phát hiện ở trên chiến hạm xa hoa này đồ ăn rất ngon, phòng ở thì thoải mái, ngay cả phòng huấn luyện cũng đc trang bị đầy đủ hết để chiến sĩ cơ giáp tập luyện hàng ngày. Thậm chí còn có cả phòng giải trí. Từ ngày lên chiến hạm này, 125 thường xuyên lén lút tới phòng giải trí hack account Quân bộ. Hy vọng tháng này trên giấy tờ của Quân bộ ko xuất hiện kỳ quái gì đó. Haiz.
Ở An Tắc tinh cầu, LTL còn có thể dành chút thời gian đến câu lạc bộ Hào Quang để tập luyện. Mà hiện tại trừ thời gian cố định tới phòng tập thể lực, cậu chỉ có thể nhìn xem thôi chứ chẳng thể làm đc gì khác. Còn may là trong này cũng có phòng làm việc cho cơ giáp chế tạo sư, LTL đến dạo vài vòng xem, phát hiện tuy rằng dụng cụ ko bằng của mình nhưng tổng thể cũng ổn, dùng để luyện tập là ko thành vấn đề. Vì thế LTL đến đây mỗi ngày để chế tạo hộp năng lượng.
Sáng nay, LTL đem cơ giáp dự phòng của mọi người ra bảo dưỡng 1 lần. Tuy rằng trước khi xuất phát, các chiến sĩ cơ giáp khẳng định đã đem bảo dưỡng rồi nhưng LTL cũng ko bỏ sót bất cứ cái nào. Thứ nhất, đây là công việc của cậu, thứ 2, cậu có thể dùng ý thức nguyên lực tìm ra 1 vài vấn đề nhỏ mà bảo dưỡng bình thường khó tìm ra đc. Vài vấn đề nhỏ đó tạm thời ko ảnh hưởng tới quá trình sử dụng thế nhưng "tích tiểu thành đại", đang lúc nguy cấp mà hư hại thì phiền toái rồi.
Cho nên, bảo dưỡng xong, chiến sĩ cơ giáp cảm thấy cơ giáp của mình sử dụng thoải mái và thuận tay hơn cũng ko phải là ảo giác.
Giữa trưa, LTL và NT sau khi chào hỏi mọi người thì về ngủ trưa đi.
Khi LTL mở mắt, trong phòng đen tuyền, chẳng lẽ mình ngủ 1 giấc tới buổi tối luôn sao? LTL sửng sốt 2 giây, định gọi NT. Nhưng sau đó cậu hoảng sợ phát hiện ra mình ko thể nói chuyện, miệng bị bịt bởi cái gì đó, thậm chí ko mở miệng ra đc. Lại còn có cảm giác thoát lực, muốn ói. Lát sau, trong thoát lực lại cảm thấy đau đớn từng chập, đau thấu tâm can.
LTL đau muốn kêu ra tiếng nhưng cậu lại ko thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, chung quanh là bóng tối, quanh thân thể là những đồ vật lạnh như băng. Lúc này cậu mới phát hiện ra mình ko còn nằm ở trên giường nữa.
Bóng tối, tuyệt vọng, thống khổ bao trùm.
LTL bỗng nghĩ đến 1 nơi - Dị Dung Sở. Cái nơi sởn tóc gáy này xuất hiện trong đầu LTL khiến người lạc quan như cậu cũng ko chịu nổi. Ông trời, tại sao mình lại ở đây? Chẳng lẽ do mình trưa nay ngủ khỏa thân? Có phải NT đã phát hiện ra cái gì ko? Nếu có, vì sao ko hỏi gì đã đưa mình đến nơi này?
LTL đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi NT phát hiện cậu còn 1 thân phận khác, cũng đã nghĩ xong giải thích thế nào, vãn hồi làm sao - chỉ cần có 1 tia hy vọng cậu cũng sẽ ko buông. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình ko có 1 chút cơ hội nào để biện bạch.
"Thế nào? Nếu ngươi ko chịu biến thành nguyên hình thì ko có cơ hội nữa đâu" - thanh âm lạnh băng mà quen thuộc vang lên.
LTL run rẩy toàn thân, đầu đầy mồ hôi lạnh mở mắt, có 1 người đang gắt gao ôm cậu nằm ở trên giường. Qua ánh đèn mỏng manh, cậu phát hiện mình còn trong phòng ngủ.
Mộng ? Ko giống như mộng bởi cảm giác ấy rất chân thật. Mà đến giờ, thanh âm của La Thành Vận vẫn khiến cậu lạnh lẽo trong lòng. So sánh lúc này, LTL càng cảm thấy bây giờ mới là mộng.
Mãi đến sau này LTL mới biết đc cảnh quỷ dị trong bóng đêm đó cũng ko phải là 1 giấc mộng.
Cánh tay ôm LTL giật giật, NT ngẩng đầu, mơ mơ màng màng hỏi :" Làm sao vậy? Em ko thể yên tĩnh chút cho ta nghỉ ngơi sao? Cứ đến trên giường là..."
NT thôi ko oán giận, 2 mắt sững sờ nhìn LTL, tay phải sờ mặt LTL, lau đi mồ hôi lạnh đang ko ngừng chảy ra trên trán cậu. Lúc này, ánh mắt NT vốn luôn bình tĩnh đang bắt đầu nổi gió lốc, mang theo lo lắng cùng lệ khí. Hắn chưa từng thấy LTL với bộ dạng kinh hoảng ấy bao giờ - loại vẻ mặt này vốn ko nên xuất hiện trên mặt một người lạc quan tích cực như vậy. Hơn nữa, NT cảm thấy ko thoải mái, tâm tình dị thường buồn bực. Có thể khiến cho khế ước ảnh hưởng tới hắn chứng tỏ lúc này cảm xúc của LTL đang ko ổn định tới mức nào.
LTL ko khống chế đc run rẩy, ánh mắt dại ra nhìn xung quanh, cuối cùng đặt tầm mắt lên người NT, 1 lát sau, bỗng nhiên tiến gần ôm chặt lấy NT.
Sớm muộn gì cũng có ngày, bởi thân phận dị thú của mình mà người này sẽ đứng ở phía đối lập với mình.
Trong khi LTL đang tuyệt vọng, NT bỏ tay cậu ra rồi mạnh mẽ giữ 2 vai cậu hỏi dồn dập:" Rốt cục bị làm sao?"
LTL nhìn ánh mắt chân thành thân thiết của NT, từ từ tỉnh táo lại, khàn khàn nói:" gặp ác mộng.."
NT ngây người, thả lỏng thân thể. Mới 1 chút thời gian thôi mà mồ hôi lạnh đầy mình, hắn ko thoải mái lắc người 1 cái, lau mạnh mồ hôi trên mặt LTL, miệng mắng :" Mẹ nó, thật có thể gây sức ép mà. Rốt cục là em mơ thấy cái gì?"
LTL há miệng thở dốc, đang định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên, phòng ở kịch liệt lắc lư. Vì 2 người ngồi gần nhau, thân mình LTL toàn bộ đè lên người NT.
Trong lúc trời đất đảo lộn ấy, NT chỉ kịp đem LTL ôm chặt vào lòng, 2 người quay cuồng chạm vào 4 phía, phát ra những thanh âm đáng sợ, nặng nề.
Toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt, thông tin nghi thức của NT bỗng nhiên truyền tới thanh âm dồn dập của thuyền trưởng Kent :" Điện hạ, chúng ta gặp phải gió lốc, để bảo đảm an toàn, mời ngài trước đến khoang cứu nguy..". NT ko nói gì, đóng thông tin nghi thức.
Trong phòng hoàn toàn tối đen, trong những thanh âm khủng bố ấy, bỗng nhiên bên tai LTL vang lên âm thanh mỏng manh nhưng rõ ràng :" Lát nữa ta đưa em vào khoang cứu nguy, khoang cứu nguy chỉ chở đc 1 người. Em rời đi trước đi, em vốn yếu hơn so với chúng ta mà. Nhớ kỹ là ta sẽ đi tìm em, em phải cố mà sống sót trước nghe không?". NT thở ra nhiệt khí bên tai LTL nói, 2 giây sau, NT nói thêm :" Còn nữa, ngươi ko cần sợ ác mộng...đừng sợ, nó cũng ko thành thật đc đâu."
LTL cúi đầu, bàn tay đc NT nắm thấy ấm áp, cậu bỗng mỉm cười. Có lẽ NT tín nhiệm mình nhiều hơn so với mình tín nhiệm NT.
"Lúc này rồi mà em lại còn điên điên cái gì cơ chứ!" NT bất mãn nhỏ giọng than thở.
LTL cảm thấy đây đại khái là câu nói ôn hoà nhất trước giờ của NT, cậu ko run nữa, nói :" Ko, em sẽ ko đi, ở lại có khi an toàn hơn". Ác mộng em lo sợ là phải ở nơi ko có anh.
NT im lặng vài giây, lại nắm chặt tay LTL hơn, trong bóng đêm truyền đến thanh âm nhẹ nhàng:" Đc rồi, ta hiểu lựa chọn của em".
2 người còn chưa kịp đi khỏi, chiến hạm bỗng vững vàng lại, đồng thời đèn trong phòng cũng sáng lên.
Sau 1 lát, cửa phòng NT bị mở ra, người bên ngoài ùa vào.
Xông vào đầu tiên, thuyền trưởng Kent cao giọng nói :"Điện hạ, ngài ko có việc gì chứ?".
Mừng sống sót sau tai nạn, NT đang định hôn LTL 1 cái, nhưng lúc này ko thể ko vội vàng buông LTL ra, ho khan 1 tiếng rồi nói :" Tất nhiên là ko sao, nhưng nếu ông biết gõ cửa trước khi vào có lẽ tốt hơn." Nói xong, kéo LTL vào phòng thay đồ.
Thuyền trưởng xấu hổ, có vẻ mình đã quấy rầy chuyện tốt của Vương tử điện hạ - tại thời điểm thế này mà còn có tâm tình lãng mạn, ko hổ là con trai Nguyên Liệt bệ hạ a.
NT cùng LTL vội vàng thay quần áo rồi đi ra, mọi người đều tập hợp đông đủ ở bên ngoài. Những người khác ko mặc nhiều hơn so với 2 người, Nguyên Nặc mặc áo ngủ, Thiều Dung thậm chí chỉ quấn quanh hông 1 chiếc khăn tắm, chắc là vừa nãy đang tắm. Tới thời đại này rồi cũng chỉ có Vương tử điện hạ bảo thủ đi thay quần áo. Tất nhiên chỉ ở thời điểm có mặt LTL hắn mới chú ý tới vấn đề bảo thủ và tiết tháo mà thôi.
"Tình huống bây giờ thế nào?" NT hỏi.
Thuyền trưởng Kent lập tức chân thành báo cáo :" Điện hạ, tôi nghĩ chúng ta đụng phiền toái lớn. Vừa nãy chúng ta gặp phải gió lốc, gió lốc ko lớn, quân hạm của chúng ta bị ảnh hưởng chút nhưng ko có tổn hại nào lớn."
"Nhưng mà theo dự báo, 5 giờ sau sẽ có 1 đợt gió lốc lớn nữa tới. Trước khi nó tới, chúng ta phải vượt qua khu vực trung tâm gió lốc. Sau đó tìm nơi nghỉ ngơi và hồi phục. Kế hoạch là trước khi đến Renda tinh vực, chúng ta sẽ nghỉ ngơi hồi phục ở căn cứ Kiều Văn. Sau đó từ Kiều Văn đi Renda tinh vực. Nhưng mà, đường hàng không để đi Kiều Văn nằm ở vùng trung tâm gió lốc."
Nguyệt Thượng gật đầu nói :" Thật đúng là nan đề, từ đây tới Kiều Văn mất ít nhất là 1 ngày, tình huống hiện tại là chúng ta ko thể đến đc căn cứ trước khi gió lốc tới. Nếu ko tìm đc nơi nghỉ ngơi hồi phục sẽ cực kỳ nguy hiểm, chúng ta ko biết khi nào thì gió lốc chấm dứt".
Mọi người nhìn về phía NT, chờ hắn quyết định.
Thuyền trưởng Kent chần chờ nói :" Điện hạ, nếu ko chúng ta tạm thời đi lệch quỹ đạo an toàn đã đặt ra, tìm nơi an toàn tránh né 1 chút, chờ gió lốc ngừng chúng ta tiếp tục đi Renda tinh vực?"
NT nhíu mày hỏi :" Còn lộ tuyến nào khác đi đến Renda tinh vực ko?".
Thuyền trưởng Kent mở bản đồ hệ tinh, cuối đường hàng không màu đỏ chính là căn cứ Kiều Văn. Thuyền trưởng Kent chỉ 1 điểm nhỏ hướng đông bắc nói :" Có, nhưng nơi này có cũng như không, đây là Lewis tinh cầu, là tinh cầu tư nhân của Lewis tước sĩ. Nghe nói trong căn cứ đó có thông lộ có thể nối thẳng đến Renda tinh vực. Nhưng là ko ai có thể lấy đc chìa khóa cửa thông lộ từ tay Lewis tước sĩ vừa keo kiệt vừa cố chấp ấy. Ông ta cho rằng người nào đi vào thông lộ đó sẽ mang theo cả vận khí của ông ta đi."
NT nhìn bản đồ hệ tinh, thấy tinh cầu tư nhân kia nằm cách xa trung tâm gió lốc, chắc sẽ ít bị ảnh hưởng, hơn nữa khoảng cách từ đây đến đó cũng gần, đi khoảng nửa ngày là có thể đến nơi.
"Phải tới đó, nghĩ biện pháp lấy chìa khóa. Cho dù ko lấy đc chìa khóa thì nơi đó cũng an toàn hơn những nơi khác nhiều ". NT nói.
Ko ai dị nghị, thuyền trưởng Kent gật đầu, ông cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, sau đó liền đặt lại tuyến đường hàng không.
2 phút sau, chiến hạm thay đổi tuyến đường, nhanh chóng di chuyển theo hướng đông bắc.
6 giờ sau, bọn họ đã tiến vào khu vực gió lốc nhẹ.
Sắc mặt thuyền trưởng Kent ngày càng tối lại, ông vừa liên hệ Lewis tinh cầu xin đc đổ bộ. Nhưng ko hề nhận đc bất kỳ tín hiệu trả lời nào từ Lewis tinh cầu. Mà ở thời điểm bọn họ phải hạ đỗ, trên màn hình lớn lại xuất hiện dòng chữ : lập tức rời đi.

CHƯƠNG 145 :

Lập tức rời đi.
Bốn chữ đơn giản, cứng rắn mà tuyệt tình. Trên chiến hạm mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả thuyền trưởng Kent cũng hiếm khi bị đối đãi như này chứ đừng nói tới trên chiến hạm còn có những nhân vật quan trọng khác của Đế quốc. Tuy bây giờ bọn họ tuổi còn trẻ nhưng ko ai ko biết rằng những vị trẻ tuổi này sẽ là người cầm quyền trong tương lai.
"Thuyền trưởng, làm sao bây giờ?" Trầm mặc 1 lúc sau, binh lính phụ trách thông tin hỏi.
Thuyền trưởng Kent sắc mặt xanh lét, nghiến răng nói :" Tiếp tục gửi thỉnh cầu, chúng ta phải đổ bộ lập tức".
Hiện tại bọn họ ko còn lưạ chọn nào khác bởi gió lốc sắp đến gần.
Đèn đỏ nhấp nháy, tín hiệu gởi đi liên tục nhưng vẫn ko nhận đc bất kỳ trả lời nào.
Nhóm nhân viên thông tin gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng, trên màn hình lớn xuất hiện một hàng chữ màu xanh lam, bọn họ ngẩn ra, ngừng động tác trên tay quay qua nhìn thuyền trưởng Kent.
Tín hiệu ko thể kết nối.
Thuyền trưởng Kent nhìn về phía Nguyên Tích, NT bình tĩnh nói : " Đổ bộ đi."
Đc đến chỉ lệnh, binh lính quay trở lại vị trí của mình, chiến hạm yên lặng đáp xuống cảng của Lewis tinh cầu.
Cảng ko trả lời tín hiệu đổ bộ của bọn họ hoàn toàn tối đen, thoạt nhìn tràn ngập ác ý.
Mà chiến hạm cũng ko thèm khách khí, chẳng những đổ bộ phi pháp lại còn giương pháo và súng ngắm ra, chỉ cần 1 câu mệnh lệnh sẽ lập tức bắn.
Người chỉ huy lệnh cho lính bắn vào vị trí, còn lại tập trung tại phòng chỉ huy.
La Thiểu Thiên suy tư nhìn bên ngoài nói :" Tình hình nơi này có gì đó không hợp lý, tựa hồ bọn họ không nhằm vào chúng ta, bằng ko sẽ ko có khả năng 1 động tĩnh cũng ko có thế này".
Nguyệt Thượng nhìn La Thiểu Thiên gật gật đầu :" Tôi cũng nghĩ thế, trừ tin cự tuyệt vừa nãy, bây giờ ko có 1 chút tín hiệu hoặc là nói ngay cả 1 người cũng ko có".
"Ko có ngọn đèn nào" Mộ Thần bổ sung.
Mọi người lại trầm mặc. Cả tòa thành tối đen, im ắng quỷ dị giống như là 1 tử thành.
Thiều Dung cười cười :" Quan tâm nhiều làm gì, chúng ta cứ trực tiếp vào lấy chìa khóa mở cửa thông lộ rồi đi luôn".
NT nhíu mày, quay lại nói với thuyền trưởng Kent :" Lập tức thu thập tình báo, mặt khác liên lạc với Quân bộ thử xem đc ko".
Trong phòng chỉ huy chỉ còn lại thanh âm bấm phím, 2 phút sau, thuyền trưởng Kent báo :" Điện hạ, ko thể liên lạc với Quân bộ, chắc là do gió lốc ảnh hưởng. Mặt khác, chúng tôi đoán rằng trong thành tựa hồ ko người. Nhưng này rất vô lý, bởi nếu ko ai thì tín hiệu kia ở đâu ra. Cho nên, có 2 khả năng, 1 là bên trong rất ít người nên chúng ta khó trinh thám đc, còn 1 khả năng khác là họ tránh ở nơi mà hệ thống phân hình ko thể trinh thám đến đc."
Báo cáo xong, thuyền trưởng Kent nhìn về phía NT xin chỉ thị :" Điện hạ, chúng ta có thể phái người vào xem xét trước."
NT đưa ra đáp án phủ định, hắn nhìn qua đám người đang nóng lòng muốn thử, khóe miệng nhếch lên :" Ko, đây là thử luyện của ta, từ giờ trở đi bọn ta phải tự mình chiến đấu. 10 người bọn ta đi vào. Trước khi gió lốc đến, 1 là chúng ta tiến vào tòa thành Lewis, 2 là đi tới Renda tinh vực. Nếu ko thấy bọn ta đi ra thì các ngươi tiến vào tòa thành đi".
Thuyền trưởng Kent gật gật đầu, muốn nói lại thôi, tuy mọi việc lấy an toàn của Vương tử điện hạ là trên hết nhưng Điện hạ nói đúng, đây là nhiệm vụ thử luyện của ngài ấy, chỉ có thể do ngài hoặc các chiến sĩ trong đoàn của ngài hoàn thành, ông ko có khả năng làm thay Điện hạ đc. Hơn nữa, theo phương diện khác mà nói, cho dù bọn họ toàn bộ ra trận cũng kém xa 10 người này.
10 người mặc vào quần áo màu đen, xuống chiến hạm. Nếu như 10 người đc thuyền trưởng Kent coi là anh hùng này mang tâm tình kích động đi mạo hiểm thì chắc chắn trong đó ko gồm LTL, trên thực tế, cậu đang sợ muốn chết, nhất là ở cái nơi dày đặc quỷ khí thế này.
125 vểnh đuôi chạy bên cạnh LTL, cước bộ so với chủ nhân của nó lưu loát hơn. Trong bóng đêm, rất ít người chú ý đến 125 bên chân LTL, có người nhìn đến thì cũng chỉ nghĩ đó là sủng vật trí năng mà thôi.
"Cậu sợ gì chứ? Còn có tôi mà." 125 dùng ý thức nói chuyện với LTL, nhắc nhở sự tồn tại của nó.
LTL bỗng nhớ ra 125 có khả năng trinh sát, vội hỏi nó :" Mi có nhìn thấy bên trong ko? Có nguy hiểm ko?"
"Tôi có nên cám ơn cậu rằng rốt cuộc cũng nhớ tới tôi hay ko nhỉ ?" 125 hừ 1 tiếng, tạm dừng vài giây, phân hình toàn bộ Lewis tòa thành 1 lần, chần chờ nói :" Nguy hiểm mức giữa, toàn thân trở ra là ko thành vấn đề".
Mức giữa là ý gì? Lúc gặp trùng thú mi còn cho rằng ko cần phải nói với ta đâu - LTL đang định nói với nó bỗng cửa lớn của tòa thành có động tĩnh nhẹ, NT dùng thanh kiếm đen mỏng của mình đem cửa mở ra.
Hắn kéo lấy LTL, cùng mọi người đột nhập tòa thành.
Bên trong tòa thành cũng tối đen, ngay cả ánh trăng làm nền cũng ko có, LTL vội bước gần về phía NT thêm 2 bước.
NT tiện tay đưa cho LTL kính quang lọc đeo vào, LTL mới nhìn thấy rõ hơn 1 chút.
Khi mọi người đang thương lượng hành động tiếp theo, bỗng tín hiệu nghi thức trên tay Nguyệt Thượng vang lên những tiếng bén nhọn.
Nguyệt Thượng biến sắc, nhìn mọi người nói :" Là tin cầu cứu".
Mọi người ngẩn ra, người trong thành Lewis tỏ thái độ cự tuyệt bọn họ, vậy vì sao lại có tin cầu cứu này?"
Nguyệt Thượng bấm bấm tín hiệu nghi thức bỗng kinh ngạc nói :" Từ từ, tín hiệu này... là từ 5 tiếng trước. Bởi vì ko phải tín hiệu cầu cứu do phòng tổng giám sát phát ra nên người bên ngoài ko thể nhận đc."
Tin cầu cứu từ 5 tiếng trước? Đúng là thời điểm đợt gió lốc đầu tiên đến, nhưng tòa thành phòng ngự quy mô thế này thì tuyệt đối ko phải do gió lốc mà phát tín hiệu cầu cứu. Hơn nữa, nếu là trường hợp khẩn cấp, vậy tại sao ko phát tín hiệu cầu cứu từ phỏng tổng giám sát ? Phải biết rằng, bởi tòa thành mở hệ thống chặn tín hiệu bên ngoài, ko những ngăn trở Hải Thần chiến hạm trinh thám còn khiến cho tin cầu cứu này ko thể phát ra ngoài.
Hách Nhĩ nở nụ cười :" Thật có ý tứ."
Lăng Tự bỗng lên tiếng :" Ko, tôi nghĩ có lẽ có ẩn tình khác, bọn họ ko phát tin cầu cứu từ phòng tổng giám sát, có lẽ căn bản là họ ko thể đến phòng tổng giám sát đc. Nói cách khác, nhóm Lewis tước sĩ đang gặp nguy hiểm, và kẻ cự tuyệt chúng ta đổ bộ là người khác."
Mộ Thần tỏ vẻ đồng ý :" Có lý, cho nên kẻ khống chế kia có lẽ đã nhìn thấy chúng ta đi vào, sẽ nhanh chóng đối phó với chúng ta."
NT dùng tay ra hiệu cho Nguyệt Thượng, Nguyệt Thượng lại thao tác trên tín hiệu nghi thức, tín hiệu nghi thức phát ra 1 luồng sáng, sau đó khuếch tán ánh sáng ra các góc khác rồi từ từ biến mất. Nguyệt Thượng nhìn tín hiệu nghi thức, ngẩng đầu nói :" Ở 1 gian phòng hướng đông nam có số người nhiều nhất, chắc hẳn đa số người là ở đó, nói cách khác, bất luận là cứu hay tìm người, chúng ta đều phải qua đó. Phòng trung tâm có 1 người, hẳn là người điều khiển. Trước tiên phải phái người đi trừ khử hắn, nếu không sẽ gặp phiền toái ko ngừng trên đường di chuyển, hắn có thể lợi dụng các hệ thống phòng ngự ngăn chặn chúng ta. Mặt khác hướng tây bắc có 2 người nhưng ko đi cùng nhau, ko biết địch hay bạn."
Thiều Dung hoạt động cánh tay, quay qua NT nói :" Sắp xếp nhiệm vụ cho chúng tôi đi, tôi chờ ko đc nữa rồi."
NT nắm chặt tay LTL nói :" Thiều Dung tới trung tâm điều khiển xem hắn là loại người nào, nếu là địch, giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất sau đó hội hợp với chúng ta. Nguyên Nặc và LTL đi hướng tây bắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net