chuong265-282

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 265

Thời điểm Nguyên Tích trở lại hoàng cung, Nguyên Liệt bệ hạ cùng Phượng Già Lăng bệ hạ đều ngồi trong đại sảnh nói chuyện, thấy các con vào liền đình chỉ. Road sau khi nhìn thấy quản gia liền mượn cớ dừng lại, cùng lão quản gia nhanh chóng biến mất.

Tuy rằng hai vị điện hạ cái gì cũng chưa nói nhưng trong không khí giới nghiêm toàn tập của hoàng cung lúc này, khí áp thấp từ hai vị kia đều đủ đáng sợ.

Trong đại sảnh vẫn im lặng như cũ. Nguyên Tích dừng bước, cứng ngắc mà nói "Phụ thân, mẫu thân, con cho rằng mình đã làm một chuyện có lỗi"

PHượng Già Lăng bệ hạ thiêu mi một cái, thản nhiên hỏi "Sau đó thì sao? Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?"

"Con không còn gì để nói cả, nếu hắn thực là dị thú , vậy cần phái quân đặc vụ truy lùng, giết ngay tại chỗ. Những dị thú trước giờ chúng ta xử lý đều là như vậy" . Nguyên Tích lạnh lùng mà nói. Hắn mặc dù đang ngồi xuống ghế salon, nhưng không thể nào nhận ra được cơ may thương lượng nào hiện lên trong mắt hắn cả.

Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ nhìn Nguyên Tích trong chốc lát, cũng không đánh giá gì, chỉ là nhìn về phía người con lớn. Nguyên Triệt thấy vậy nhẹ giọng nói "Con cảm thấy xử lý như vậy cũng không thích hợp"

"Sao lại không thích hợp? So với những chuyện mà bọn chúng đã làm với chúng ta, giết chết hắn đơn giản như vậy đã là nhân từ lắm rồi" . Nguyên Tích cố gắng ức chế lửa giận cùng sát ý trong lòng, khó hiểu mà hỏi ngược lại.

Nguyên Triệt sửng sốt hai giây mới lên tiếng "Vậy còn tình cảm của các ngươi trước giờ ...?"

Con người cùng dị thú thì có tình cảm gì cơ chứ. Ta không thể tưởng tượng được hắn lại là dị thú. Ta hoàn toàn không thể chấp nhận". Nguyên Tích ngắt lời Nguyên Triệt, giọng điệu lạnh lùng mà cứng rắn, lại đầy cố chấp. Hắn cúi đầu nhìn cái ly trước mặt "Trong sự lừa dối không thể tồn tại cảm tình, ta không muốn nghĩ tới cuộc hôn nhân nực cười của mình nữa".

Nguyên Triệt nhìn Nguyên Tích từ đằng sau, cuối cùng nói "Cho dù nguơi quyết cho hắn chết nhưng cũng vẫn phải đem hắn về, đợi phán quyết của toà án quân sự. Bởi lẽ, thân phận của hắn không chỉ là dị thú mà còn là vương tử phi của đế quốc chúng ta. Nếu ngươi muốn cho mọi người một cái công đạo, vậy cần phải tuân theo trình tự chính quy. Hơn nữa, ngươi có thể có may mắn được chính tay phán quyết cùng xử quyết tử hình".

".... Tuỳ huynh". Nguyên Tích buồn bực mà nói. Hắn phi thường bất mãn với quyết định của Nguyên Triệt, thế nhưng lại không tìm được lỗi, đành miễn cưỡng đồng ý. Giờ đây hắn dị thường thống hận người vợ phản bội của mình, chớ nói chi là, tên đó còn là dị thú ...

Trước khi rời đi, Nguyên Triệt sâu sắc mà nhìn Nguyên Tích đang ngồi trên ghế salon, sau đó hướng về phía thư phòng của phụ thân.

Nguyên Tích vẫn ngồi trên ghế salon, không biết vì sao mà lòng hắn buồn bực dị thường. Giờ hắn căn bản không thể quay về phòng đi ngủ. Hơn nữa, hắn không muốn nhìn bất cứ thứ gì trong căn phòng kia, bất cứ thứ gì có thể làm hắn lại nghĩ đến La Tiểu Lâu...

Mệnh lệnh đuổi bắt đã được truyền xuống. Bộ đội đặc thù đều là tinh anh trong tinh anh . Trước kia cũng có không ít dị thú chết trên tay của bọn họ. Kế hoạch đuổi bắt này đây chắc chắn sẽ không xuất ra chuyện gì ngoài ý muốn. Người kia nhiều nhất cũng chỉ sống lâu được vài ngày nữa mà thôi ...

Trên một hành tinh xa xôi, La Tiểu Lâu không ngừng nhìn máy liên lạc, kiềm chế không mở miệng hỏi La Thiểu Thiên tình hình nữa, hắn đã hỏi hơn năm lần trước đó rồi ...

Sau khi thực hiện xong bước nhảy alpha * , phi thuyền của bọn họ đối mặt với một trận lốc không gian, máy liên lạc của tất cả mọi người đều không dùng được, mà ngay cả hệ thống thông tin của chiến hạm đều hoàn toàn tê liệt, hiện đang được sửa chữa gấp, phải hai mấy giờ sau mới có thể khôi phục lại.

*trong bản QT có nói 'sau khi thực hiện Không Gian Khiêu Dược' – thứ lỗi cho mình không hiểu rõ lắm nên edit thành Bước nhảy Alpha . Một phần vì chữ 'Khiêu' trong bản QT có nghĩa là nhảy, thứ nữa là vì : Bước nhảy Alpha là một thuật ngữ trong Khoa học không gian, chỉ sự nhảy cóc từ địa điểm này sang địa điểm khác. Đơn giản hơn, hãy vẽ hai điểm trên một tờ giấy, con đường nhanh nhất để nối hai điểm này không phải là đoạn thẳng nối hai điểm mà là gấp giấy sao cho hai điểm này trùng vào nhau.... Đại khái thế, nếu ai còn muốn tìm hiểu xin mời hỏi giáo sư Google :D

Dưới tình huống 'mù tin tức' hiện giờ, bọn họ nếu tiếp tục di chuyển đúng là vô cùng nguy hiểm. La Thiểu Thiên đã hạ lệnh thả chậm tốc độ.

La Tiểu Lâu nhìn máy liên lạc của mình không ngừng lóe lên hoàng quang (ánh sáng màu vàng), phi thường bất an. Nguyên Tích mỗi ngày ba lượt, ở thời gian cố định đều liên lạc với hắn, chưa bao giờ gián đoạn ... nhưng từ mấy ngày trước đến giờ, Nguyên Tích đều không hề liên hệ cho hắn, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa ...

La Thiểu Thiên sắp xếp công việc xong, nhìn La Tiểu Lâu buồn bực bất an mãi, nói "nếu giờ huynh không có việc gì làm , có thể đi xem phòng bếp xem, mấy ngày nay, hình như huynh cũng chưa được hạt cơm nào, có phải không quen ăn cơm quân dụng không?"

La Tiểu Lâu dừng bước, sửng sốt một lát mới nhớ ra, mấy ngày nay quả thực hắn không có ăn uống gì, đương nhiên, không quen với cơm hộp quân dụng cũng là một trong các nhân tố.

Nhìn La Tiểu Lâu chần chờ, La Thiểu Thiên đứng dậy "tôi với huynh cùng đi"

La Tiểu Lâu cũng không tiện cự tuyệt. Hai người cùng đi về phía phòng bếp gần phòng nghỉ của La Thiểu Thiên.

La Tiểu Lâu lấy từ rương cất giữ ra mất phần nguyên liệu nấu ăn, lập tức sửng sốt, nghĩ nghĩ, cất đi, lại lấy một vài thứ khác. Hắn giờ đã hình thành thói quen, mỗi lần nấu ăn đều chiếu theo sở thích của Nguyên Tích mà chọn lựa.

Nhưng mà, cùng đi với La Thiểu Thiên nhiều ngày như vậy, hắn cũng đã nhìn thấu sở thích của người em cùng cha khác mẹ này. Đầu bếp ở trên chiến hạm này chẳng có mấy người, nhưng đồ ăn dự trữ lại phi thường phong phú.

La Thiểu Thiên tùy ý mà tựa vào cửa, ánh mắt sáng lên. Hắn đã nói sẽ hỗ trợ nhưng sau khi rửa đồ ăn xong La Tiểu Lâu đã cự tuyệt.

Một bàn đồ ăn phong phú bày trên bàn, hai người đều ăn phi thường tận hứng, nhất là La Tiểu Lâu, sau khi có việc để làm, tâm trạng cũng không còn buồn bực nữa.

Trước khi đi nghỉ, La Tiểu Lâu lại một lần nữa nhìn máy liên lạc, ngầm thở dài. Ngài mai sau khi tỉnh lại, hệ thống thông tin của chiến hạm được tu sửa xong, khi đó có thể giải thích cùng Nguyên Tích.

Trên thực tế, hệ thống thông tin của chiếm hạm rạng sáng đã được sửa chữa tốt, mà ba thợ sửa chữa , sau khi sửa xong, tiếp cận được thông tin mới nhất, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.

Liếc nhìn nhau, một trong số ba người bọn họ đứng dậy hướng về phía phòng của La Thiểu Thiên.

La Thiểu Thiên nửa đêm bị đánh thức nhưng không hề có vẻ gì tức giận, mặt không chút thay đổi đứng đó, mãi đến khi chủ quản đội sửa chữa bẩm tin tức mới nhất xong mới lên tiếng "Ngươi nói là, toàn bộ đế quốc đã hạ lệnh đuổi bắt, hơn nữa muốn xử tử hắn?"
Chủ quản liên tục gật đầu. Hắn không biết nên dùng biểu tình gì lúc này. Tuy rằng trong thâm tâm hắn vẫn có nỗi sợ hãi vô hình đối với dị thú, nhưng cùng La Tiểu Lâu nhiều ngày nay, hắn ngay cả sự cao ngạo của vương tộc cũng chẳng cảm nhận được từ trên người vị vương tử phi trẻ tuổi này. "Ngài xem, chúng ta có phải hay không nên phối hợp với quân bộ..."

La Thiểu Thiên suy xét trong chốc lát, nói "Ngươi thông báo xuống, nói là hệ thống liên lạc vẫn chưa tu sửa được. Nếu muốn phối hợp với quân bộ thì trước phải đem nhân tâm ổn định. Mặt khác, hành trình của chúng ta vẫn không có gì thay đổi, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước"

Tuy rằng cảm thấy làm vậy có chút không thích hợp nhưng chủ quản cũng thật sự không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn. Dị thú – đấy chính là người có thể nháy mắt mà khống chế cả chiến thuyền này!

Sauk hi tỉnh ngủ, La Tiểu Lâu bi kịch phát hiện vẫn không thể liên hệ cùng Nguyên Tích được. Hắn lo lắng quá nên cũng chẳng để ý được rằng mấy ngày nay mình chẳng hề gặp được ai ngoài La Thiểu Thiên cả.

Nói chẳng gặp được thì hơi quá, hắn vẫn nhìn thấy người này người nọ đi tới đi lui trên phi thuyền, nhưng ai ai cũng cúi đầu đến đến đi đi vội vàng, bộ dáng bận tối mặt tối mày.

Mà cuộc hành trình tưởng chừng yên bình cũng bị quấy rầy, khi bọn họ sắp đến được mục tiêu thì bị tập kích.

Phe của La Tiểu Lâu được trang bị đại hình chiến hạm quân dụng – hỏa lực cũng như độ bền của lớp vỏ vô cùng cường hãn, sau khi bị bao vây, tuy rằng nhất thời không thể thoát đi được nhưng cũng không bị quá lớn tổn hại. Mãi đến khi cả chiến hạm bị hung hăng chấn động, hệ thống vũ khí cánh phải bị phá hư, mọi người mới bắt đầu sốt ruột.

Chẳng lẽ bạch tuộc nhân lại mạnh lên?

La Thiểu Thiên nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình, chỉ sau một lúc, chiến hạm đã liên tục bị hư hao hai lần, hơn nữa mỗi lần đều phi thường nghiêm trọng.

"Không được, có vấn đề rồi" . La Thiểu Thiên bảo người đang lái phi thuyền nhường chỗ, chính mình ngồi vào bắt đầu chỉ huy.

Khi La Tiểu Lâu loạng choạng tiến vào phòng điều khiến chính là nhìn thấy một bầu không khí đầy khẩn trương như vậy. Hắn đi tới bên người La Thiểu Thiên, La Thiểu Thiên không hề quay đầu lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình và tay không ngừng phát ra từng đạo chỉ lệnh.

Hơi rảnh ra được tí hắn mới có lúc để nói một câu với La Tiểu Lâu "huynh đứng ở đây, nhớ đừng rời khỏi tầm nhìn của tôi"

Chiến hạm lắc lư càng lúc càng thêm lợi hại, nhưng dưới sự chỉ huy của La Thiểu Thiên, bọn họ dần dần thoát khỏi vòng vây. Phi thuyền của bọn bạch tuộc nhân sau khi phát hiện đuổi theo cũng chả thể làm gì, đều lần lượt ly khai.

Thế nhưng sắc mặt của La Thiểu Thiên cũng không thở ra chút nào, vẫn rất căng thẳng mà phát ra từng đạo chỉ lệnh.

Mọi người giờ mới phát hiện một điều càng kinh hãi hơn, thứ làm phi thuyền không ngừng chấn động nãy giờ vẫn chưa hề biến mất. Bọn họ thế mới biết, còn có một thứ gì đó vẫn gắt gao đuổi theo bọn họ.

Thứ đó lớn hơn cơ giap bình thường rất nhiều, nhưng cũng không hẳn là cơ giáp.

Đến khi máy cảnh báo Warning của chiến hạm rung đỏ lên, La Thiểu Thiên đình chỉ chỉ lệnh, mở ra hệ thống loa thông tin của toàn bộ chiến hạm, nói một câu " Tất cả nhân viên, lập tức rút khỏi quân hạm"

La Tiểu Lâu còn không kịp vui sướng vì hệ thống thông tin cuối cùng đã khôi phục, đã bị La Thiểu Thiên mang theo, nhanh chóng mà chạy.

Trước khi nhảy lên cơ giáp, sâu trong đôi mắt của La Thiểu Thiên hiện lên một tia hồng quang, khóe miệng thậm chí còn mang theo nét tươi cười quỷ dị.

HẾT CHƯƠNG 265

CHƯƠNG 266

Tòa nhà Liên bang...

"Chúng ta chỉ có ba ngày mà thôi, không ai được có tâm lý lùi bước, phải bắt bằng được La Tiểu Lâu đem xử tử, bằng không, chờ chuyện Hiệp định giữa liên bang cùng Quái dung sở trước đây bị đưa ra ánh sáng, chúng ta sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Kể cả dân chúng liên bang cũng sẽ cừu thị chúng ta. Mà tới lúc đó, nếu La Tiểu Lâu còn sống, dị thú liên thủ cùng đế quốc, liên bang sẽ không còn đường sống nữa!" – Nguyệt Thượng ngồi ở vị trí tối cao của phòng họp, nhàn nhạt mà nói. Trên mặt hắn tuy rằng không có bất kì biểu lộ gì, thế nhưng thời gian này, hắn thực sự cảm thấy rất đau đầu. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi ngờ và tuyệt vọng với khả năng thắng trong cuộc đàm phán hòa bình trong tương lai .

Hiệp nghị năm xưa không có hắn tham dự , cũng không phải là thứ mà hắn bây giờ có thể kiếm lời từ đó, thế nhưng, cái hậu quả nó để lại, lại làm cho thủ lĩnh một liên bang là hắn đây phải gánh chịu. Hắn thậm chí không dám đi tưởng tượng, chuyện năm đó phụ thân làm , là đúng hay là sai.

Hắn thực sự không ngờ được Nguyên Tích thế mà lại nhanh chóng điều tra được chuyện tình năm đó như vậy, đồng thời đã nắm được bằng chứng chính xác trong tay. Thời gian gần đây, thái độ của Quái dung sở bắt đầu trở nên quỷ dị, nhưng mà, vạn hạnh là, thái độ của bọn họ đối với chuyện về dị thú, vẫn thống nhất đứng trên cùng một mặt trận với liên bang.

Toàn bộ nghị viện đều cúi đầu. Đám chính trị gia bình thường mồm miệng nhanh nhảu là thế, ấy vậy mà giờ lại đều bỗng nhiên lộ ra đức tính ít nói vậy . Tất cả đều trầm mặc, làm ra biểu tình gục đầu tự hỏi.

Một nghị viên trẻ tuổi mới lên chức không lâu đứng dậy nói "Tôi nghĩ còn có một khả năng khác, nếu vương tử điện hạ của đế quốc đã bị người của Quái dung sở khống chế, không chừng hắn có thể bắt và giết tên vương tử phi dị thú kia trong vòng ba ngày. Giờ hắn đã hạ lệnh đuổi bắt rồi không phải sao?"

Tô Lan cũng gật đầu "Đến lúc đó chúng ta sẽ dùng hai loại kỹ thuật tiên tiến từ nhị cấp văn minh cho để đàm điều kiện cùng đế quốc. Đế quốc đã giết vương tử phi dị thú, đã triệt để đắc tội dị thú, rất có khả năng sẽ liên thủ lại với chúng ta". Như vậy mới là kết quả tốt nhất . Tuy rằng giờ bọn họ có nhị cấp liên minh Đặc Lai Tư làm chỗ dựa, thế nhưng nếu có thể không tranh đấu cùng Nguyên Tích, chuyện tốt lại càng thêm tốt. Mà chỉ cần Nguyên Tích ly khai La Tiểu Lâu, khả năng đế quốc cùng liên bang khôi phục quan hệ vẫn là rất lớn.

Tô Lan nói xong, tràng diện lại là một mảnh tẻ ngắt. Tô Lan không hiểu tại sao, nhưng những người khác thì đều biết rõ. Lẽ ra tiến cử kỹ thuật tiên tiến tuyệt đối là chuyện tốt, thế nhưng chỉ riêng kỹ thuật khai thác thôi, điều kiện có được cái kỹ thuật này đó là, mỗi lần khai thác xong đều phải đem bán cho Đặc Lai Tư 2%. Cho dù có kiếm được nhiều tiền từ việc khai thác nhưng cũng là một loại tự xói mòn sinh lực bản thân. Mà loại kỹ thuật khác – kỹ thuật sản xuất, sản lượng được đề cao vài lần thế nhưng mức độ ô nhiễm cũng tăng cao vài lần... Nên nếu mang hai cái kỹ thuật này đi trao đổi với đế quốc, là chuyện tốt hay là chuyện xấu thì còn cần xem xét.

Một vị đại biểu ngồi gần Tô Lan, mặc hắc y, nhìn thấy loại không khí im lặng xấu hổ này, đứng lên, xoay người nói với Nguyệt Thượng "Mọi người cứ yên tâm , chúng ta đã phái người toàn lực truy bắt vị vương tử phi dị thú kia, hơn nữa, ta tin tưởng Cư Nguyên tiên sinh cũng sẽ không mặc kệ chuyện này đâu"

Nguyệt Thượng nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, bắt đầu xử lý vấn đề kế tiếp – tình hình nội bộ của liên bang... Phòng họp cuối cùng cũng có âm thanh, các vị nghị viên cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

....

Không ai chú ý tới, xa xa, Tô Lan cùng người mới đứng dậy nói thầm liếc nhìn nhau, cho nhau thoáng cái gật đầu. Dù La Tiểu Lâu có thoát được, Nguyên Tích cũng có bằng chứng tội ác của Cư Nguyên, nhưng mà bọn họ vẫn còn có nhị cấp văn minh chống lưng cơ mà ... Bất đắc dĩ là Nguyệt Thượng từ sau khi trở về từ Nhị cấp văn minh, quan hệ của song phương xa xa không được coi trong bằng trước đó.

Dưới tình hình bất đắc dĩ cùng không giải thích được này, đám thuộc hạ bọn họ đây cũng chỉ có thể giúp Nguyệt Thượng nỗ lực ...

Ooooo

Một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời đêm, lướt dài rồi hiện dần thành hình cơ giáp màu xanh trắng, bên trong cơ giáp đó, chính là người được nhắc đến nhiều lần mấy ngày hôm nay – La Tiểu Lâu và người giúp hắn chạy trốn – La Thiểu Thiên.

La Tiểu Lâu buồn rầu ngồi ở phó lái của cơ giáp. Cơ giáp mà La Thiểu Thiên lái chính là sinh vật cơ giáp cấp bảy màu xanh trắng, không phải là cửu cấp cơ giáp hắn làm ra gần đây, nhưng mà, dưới kĩ thuật điều khiển siêu đẳng của La Thiểu Thiên, tốc độ của cơ giáp vẫn cực kì nhanh.

La Tiểu Lâu lại một lần nữa nhìn về màn hình trước mặt, xa xa, ngoại trừ bụi vũ trụ, cái gì cũng không có.

La Thiểu Thiên một bên thao tác điều khiển cơ giáp, một bên thản nhiên nói "Không cần khẩn trương như thế"

La Tiểu Lâu ngẩn người, lập tức nỗ lực nở một nụ cười "Ngươi nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ an toàn cả thôi". Hắn không hy vọng người em trai này của hắn nghĩ hắn chỉ được cái cao tuổi mà vô dụng. Cái này liên quan đến hình tượng của một người anh,hắn phải nhất quyết giữ gìn. Hơn nữa, hắn cũng có thể lái cơ giáp chiến đấu cơ mà.

125 lập tức phụ họa cổ vũ hắn. Nó đương nhiên phải ủng hộ chủ nhân vô điều kiện rồi... thế nhưng nó cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, khổ nỗi là chỗ nào không đúng, nó lại không thể điều tra ra được, chỉ có thể liên tục dò xét kiểm tra bốn phía.

La Thiểu Thiên liếc nhìn La Tiểu Lâu đang giả vờ trấn định, khóe miệng khẽ động, nhưng cũng không nói gì hết, lại nhanh chóng quay đầu lại, cho nên La Tiểu Lâu chẳng hề phát hiện ra được là hai con mắt của hắn đã đổi màu.

La Tiểu Lâu lại một lần nữa nhìn về màn hình phía trước. Phương hướng của bọn họ cũng không có bất luận cái gì dị thường. Dưới bàn, một tay của hắn lại theo thói quen mà sờ sờ máy liên lạc trên cổ tay bên kia... nghĩ đến việc đã lâu không liên lạc được với Nguyên Tích, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Bàn tay vô thức lại đặt lên trước ngực. Không biết vì sao, nơi này tựa hồ có một cái gì đó vô cùng quan trọng đang chậm rãi mất đi... loại cảm giác này rất quái dị... Không có bất luận ý niệm nào, chỉ có thể cảm giác được... Mà càng làm hắn phiền muộn hơn là, loại cảm giác này chẳng cách nào tiêu trừ được.

Thở dài, nguyên lực lại hướng về bốn phía lan rộng. Phạm vi kiểm tra của hắn không lớn bằng 125, chỉ vỏn vẹn trong chu vi một nghìn mét, thế nhưng ý thức nguyên lực sau khi biến dị thành nguyên lực, hiệu quả lớn hơn hẳn của 125.

Tứ phía vẫn không có gì cả, ngoại trừ trận cơ giáp hai màu thanh bạch. La Tiểu Lâu trầm tĩnh lại, nhìn cái bóng nhàn nhạt của nó. Bên trong vũ trụ vắng vẻ này, cuộc chạy trốn càng làm chiếc bóng phát ra vẻ cô đơn và thê lương.

Không còn khẩn trương nữa, La Tiểu Lâu lại cảm thấy một trận uể oải.

Giọng La Thiểu Thiên đúng lúc truyền tới "Ngươi trước ngủ một lúc đi, tới căn cứ kế tiếp ta sẽ gọi ngươi"

La Tiểu Lâu lên tiếng đáp lại, chậm rãi nhắm mắt. Trước khi chợp mắt, hắn thu nguyên lực của mình lại. Sợi dây sức mạnh tinh thần trong khi thu về, vô ý đảo qua cái bóng của cơ giáp một lần nữa.

Ngay sau đó, La Tiểu Lâu kinh ngạc mở to mắt, mặt tái nhợt mà liếc nhìn La Thiểu Thiên đang lái cơ giáp, lập tức lại nhắm mắt lại, làm bộ đang chuẩn bị ngủ... thế nhưng bàn tay đang đặt trên đùi của hắn thì lại run lên nhè nhẹ.

Hắn cuối cùng cũng phát hiện được chỗ không đúng. Chính là cái bóng kia! Cơ giáp bay trong vũ trụ không thể xuất hiện cái bóng như vậy được. Dưới sự phân tích quang học cùng hệ thống phân hình của máy tính, chẳng hề phát hiện được tí ti bất thường nào cả, nhưng nguyên lực của hắn bảo cho hắn biết, có sự bất thường ở cái bóng đó.

Vị trí của bọn họ bây giờ quả thực là có chút ánh sáng yếu ớt, nhưng chắc chắn nó chẳng thể làm xuất hiện một cái bóng nhưu kia được. Gần đây không có mặt trời, ánh sáng có được hầu như là nhờ sự phản chiếu trong vũ trụ, dù có bóng được thì cũng chẳng thể chỉ có một cái.

La Tiểu Lâu hít vào một hơi sâu, lặng lẽ phóng xuất ra nguyên lực, hướng dần về phía cái bóng kia.

Cái bóng kia có tư thế cùng dáng hình giống như đúc cơ giáp của La Thiểu Thiên, ngay cả tốc độ cũng rất đồng bộ. Mãi đến năm phút sau, khi cơ giáp của La Thiểu Thiên làm ra một động tác nhảy vọt về tốc độ, cái bóng kia mới lộ ra sơ hỏ. La Tiểu Lâu thấy rõ ràng, tốc độ của cái bóng đó không hề giảm bớt, nhưng quỹ tích của nó cùng cơ giáp của La Thiểu Thiên có chút sai lệch. Nếu không phải hắn luôn nhìn chằm chằm theo dõi nó, căn bản chẳng thể nào phát hiện được sai lệch nhỏ xíu đó.

La Tiểu Lâu nhanh chóng suy nghĩ. Sai lệch vừa rồi đã chỉ rõ, cái bóng kia chắc chắn không phải là cái bóng của cơ giáp La Thiểu Thiên mà rất có thể là một thiết bị ẩn nấp nhằm truy tung cơ giáp của bọn họ.

La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, không hề mở, nhưng lông mi của hắn liên tục động đậy. Ban đầu hắn muốn ngồi xuống, thế nhưng sau đó lại bảo trì cái động tác kia.

Mà lúc này La Thiểu Thiên cũng bắt đầu đưa cơ giáp vào quỹ đạo lái tự động, ra chỉ lệnh lái thẳng đến một tinh cầu đã chọn. Khi La Thiểu Thiên nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net