Chap 3: Đó ko phải sự thật ? Đúng ko ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ánh mắt a dịu dàng nhìn tôi
- Nãy giờ suy nghĩ gì đấy vk ngốc!. Đến trường òi nà :3. Vào thôi!
 Xe đạp của anh đã được ai đó dẫn vào nhà xe
-Hàng nghìn ánh mắt dồn về chúng tôi. Một bên thì khen ngợi, một phần thì ghen, ghét
 Ánh mắt cô nào cũng hiện lên trái tim =='
 Tôi cảm thấy khó chịu khi bị người khác nhìn. Nên tôi vội tạm gác chuyện tin nhắn lại mà nhanh bước vào lớp
 Anh thì đang đứng tạo dáng cho tụi nó nhìn thì bỗng thấy tôi vụt đi nên cũng bất ngờ chạy theo
- Sao đi nhanh thế vk. Ko đợi ck à? Anh cất giọng
 Tôi qay mặt lại, khẽ nhăn mặt rồi nói với anh
- Vk vào trước. Không muốn bị người khác nhìn như thế này
 Anh khẽ nhăn mặt, rồi nhéo vào má tôi. Ngọt ngào nói
- Dạ dạ, ck biết rồi ạ. Vk học vui vẻ, ra chơi đi ăn với ck nha
- Dạ ck. Tôi đáp lại cho xong chuyện, rồi nhanh tiến về lớp
 Từ trên sân thượng, một người đang đứng nhìn chúng tôi, là một cô gái với mái tóc dài. Cô gái đó khẽ nhếch môi khinh bỉ, Có lẽ ánh mắt dồn về phía tôi nhiều hơn là anh. Rồi biến mất sau một cơn gió thổi qa
 Tôi đi về lớp, anh cũng về lớp của mình, trên đường đi đến lớp. Tôi ko tránh khỏi ánh mắt từ mọi người. Tôi tránh mặt rồi chạy nhanh về lớp
-Ui da - tôi đụng trúng một người nào đó
- Đi gì mà nhanh như ma đuổi vậy cô lùn. Anh ta giở trò trêu chọc
 Là Lạc Hàn đáng ghét -.- .Học cùng lớp với tôi. Anh ta lúc nào cũng trêu chọc tôi vì tôi thấp hơn hắn. ( Lùn cũng là một cái tội à)
 Tôi đúng trước hắn, hắn như cây cột điện-.- ( Tôi cao 1m50, hắn cao 1m76 -.-)
- Không cần cậu quan tâm- Tôi lớn giọng
 Rồi tôi cũng vội tránh mặt Lạc Hàn, tiến nhanh về lớp
 Lạc Hạc cũng bất ngờ trước hành động của tôi
- Nhỏ lùn này nay bị gì vậy- gãi đầu
( mở cửa)
-Phù thoát rồi~~ .Tôi khẽ thở dài
 Làm gì thở như ma vậy mại - Tiểu Diệp thấy bộ dạng của tôi thì liền cười trêu chọc
K...kệ...t...tao..m...mày- thở hỗn hễn
 Từ từ để nó thở chứ mại, hỏi qá nó tắt thở lun rồi sao- Nhã Ly cười trêu theo
 Tụi nó và cả lớp phó, mấy đứa chơi chung đều bật cười -.-
- Ờ tụi bây hay lắm - ( Liếc) 
- Ổi ôi liếc lun kìa, sợ qá hen :))
 Tiểu Diệp cười  ,mỉa mai :))
- Nãy hạnh phúc quá ha, đi chung đồ!!! :)) - Tiểu Diệp cười , nói
 Mấy đứa kia thì cố gắng nhịn cười , cuối cùng cũng bật thành tiếng =='
 Nhã Ly nghe câu nói đó thì im lặng, bỗng nhếch mép
 Tôi khẽ nhăn mặt vì hành động đó của Nhã Ly, rồi cũng qên mau ( Do để ý mấy đứa kia chọc ghẹo)
- Nè thì chọc tao nè. Cốc ~~ ( Tôi từ phía sau cốc vào đầu Tiểu Diệp
- Au.. Tao có tội tình gì âu mà mày cốc tao- Mặt giả bộ ngây thơ
=='
- Ờ ngây thơ vô số tội nha =='. Tôi nói
Cả đám cùng nhau bật cười vì hành động của tôi là Diệp. Chỉ có một người ( Ly) chả thèm qan tâm đến chúng tôi. Thậm chí còn tỏ vẻ khinh bỉ.
- Mày nay sao vậy Ly, hãy ghẹo tao lắm mà? Tôi thấy vậy liền hỏi
- Ừ, đúng đó, nay mày bị sao vậy, Diệp cũng hỏi theo
- Không gì, hơi mệt thôi- Ly đáp lại chúng tôi lạnh ngắt
 Chúng tôi nghe vậy, sợ Ly mệt hơn nên cũng ko nói gì thêm
Reng ~ Reng ~ Reng ( Tới giờ ra chơi )
 Những cái suy nghĩ ấy lại ùa về tâm trí tôi. Tôi chả còn tâm trạng ăn uống gì cả nên cũng ko màng đến câu nói anh kêu tôi xuống căn tin ăn cùng anh. Tôi ở lại lớp cùng hàng ngàn câu hỏi, để mặc tụi bạn và anh ở căn- tin
 Tôi lấy điện thoại của Diệp lúc nãy cho tôi mượn để gọi về mẹ để lướt face, chỉ để những câu hỏi đó biến mất khỏi tâm trí. Rồi...tôi thấy...
- "Anh ngủ ngon" Là của....( giấu tên) đăng trên dòng thời gian của anh.
 Muốn tống những câu hỏi ấy cùng dòng tin nhắn lúc sáng ra khỏi tâm trí thì bây giờ cái này lại ập đến tôi
- Không không sao, không có chuyện gì cả, chỉ là những người bạn nhắn cho nhau thôi mà, chắc dòng tin nhắn lúc sáng của cũng chỉ là đặt cho vui thôi. Ko sao, ko gì hết - Tôi cố gắng làm bản thân mình tĩnh

Lạc Hàn ở bàn bên cạnh thấy tôi đang lẩm bẩm gì đó thì quay sang trêu

 - Ma nhập hay sao mà niệm thần chú ghê v :))

- Kệ tao đừng quan tâm- Tôi bực bội rồi cầm đt của Diệp đi lên sân thượng

Lạc Hàn thì ngơ mặt trước cảnh tượng của tôi

Tôi bước lên sân thượng, nơi mà tôi có thể sống thật với bản thân mình

 Tôi bỏ cái mặt nạ lúc nào cũng vô tư ấy, bây giờ là một đứa mỏng manh, yếu đuối, có thể khóc nấc lên vì bất cứ chuyện gì

Nước mắt bỗng lăn từng giọt trên đôi má ửng hồng kia

- Không, mày ko được khóc, chuyện chắc chắn ko phải như vậy, là do mày qá đa nghi thôi, Ngốc qá đi mất. Tôi tự vỗ về bản thân rồi lau đi 2 làn nước mắt

 Tôi tin tưởng rằng, anh ko phải là một người như vậy, anh là một Nam Vương lại làm ny của một đứa bth như tôi, anh chăm chút cho tôi từng chút, lúc nào cũng thể hiện tình cảm với tôi. Vậy thì sao anh lại phản bội tôi đc. Đúng, là tôi qá đa nghi thôi

Tôi vội xuống lớp sau tiếng chuông vào học

~Tíng ~ Tong. Tiếng chuông báo hiệu ra về

 - Ê, đi ăn Bento ở quán mới mở gần trường ko mậy, tao đói qá. Diệp vừa nói, vừa chu môi,xoa xoa bụng 

- Ừ cũng được đó, đi ăn đi. Tôi gật gật đồng ý

- Thôi tao bận rồi, tụi bây đi đi. Ly  qay sang từ chối rồi đi thẳng về nhà xe, bỏ mặt hai chúng tôi ngơ ngác nhìn

Diệp thấy vậy thì nhăn mặt, nói: 

- Nó dạo này sao vậy mậy, lúc trước có vậy đâu ? 

Tôi lắc đầu

- Tao cũng ko biết

Diệp chề môi, than vãn

- Thôi kệ đi. Đi ăn đi chắp chết đói rồi

- Rồi rồi đi liền. Tôi bật cười trước hành động của Diệp

Chúng tôi vội ra nhà xe, lúc này tôi mới nhớ đến anh, tôi lấy đt gọi cho a

- Alo, dạ vk (anh bắt máy)

- Ck đang ở đâu vậy ? Tôi hỏi

- Ck về nhà trước rồi, tại hơi đau bụng. A trả lời

-Dạ vậy hoi, ck nhớ uống thuốc nha . Vk xin lỗi lúc ra chơi ko xuống. Tôi hơi buồn

- Ko ko sao vk , ck ăn với bạn cũng hok sao.  Anh an ủi

- Dạ, hiii ><. Tôi tươi cười

- Thôi ck nghỉ ngơi ây, mệt qá ik mất 

- Dạ ck, sớm khỏe nha, lát vk ghé thăm

-Thôi ko phiền vk âu, vk cứ ik ik, ck ko sao

- Nhưng...

- Ko sao mà, qa là ck giận đó

- Dạ dạ ko qa

- Ê, nhanh đi mậy, muốn tao chết đói lắm à? Diệp từ xa đang dẫn xe la lớn

-Tới liền. Tôi trả lời

-Thôi vk ik ây, pp ck. Tôi vội trả lời

- Dạ, pp vk ik vui vẻ. Anh ngọt ngào

- Ck ơi nói chuyện với bạn xong chưa. Vk đợi lâu nè

Tiếng một người con gái phát ra từ phía đt của anh khiến tôi giật mình, hình như anh cũng vậy, Anh vội tắt máy sau tiếng nói đó. Tôi khẽ nhăn mặt nhưng đang vội nên ko để ý gì mấy

Tôi chạy lại phía Diệp

- Sao rồi mậy. Diệp hỏi

- À bệnh về nhà rồi, ko đi đc. Tôi trả lời

- Ừ v thôi tao với mày đi. Ngọc xua tay

- Ừ. Tôi trả lời

 Chúng tôi cùng nhau đi đến một quán Bento mới mở ở gần trường. Quán này rất lớn, ngày nào cũng có người xếp hàng để vào. Hên là nay qán hơi vắng khách nên chúng tôi chỉ đứng xếp hàng cách 2, 3 người là có thể vào 

- Ê ai trông qen vậy mầy. Diệp đứng kế bên quay sang chỉ một người con trai đang ngồi trong qán Bento

 Tôi nhìn vội nên ko thấy rõ- Chắc mầy nhìn nhầm thôi, có qen gì đâu

- Có mà. Diệp cãi lại

- Ê mà khoan, hình như đó là... a Dĩ Thâm thì phải. Diệp nói

Tôi giật mình qay sang nheo nheo mắt nhìn kĩ về người con trai đang ngồi đó

Đúng vậy, đó là anh, Hạ Dĩ Thâm

Tôi bàng hoàng ko tin vào mắt mình

- Đúng rồi, Dĩ Thâm chứ ai, còn nhỏ nào đang ngồi đối diện ổng nữa kìa. Ko phải nãy mày nói ổng...  Diệp bất ngờ qay sang hỏi

 Vì anh ngồi đối diện phía nên chúng tôi thấy được, còn cô gái đó thì ngồi đối diện anh nên ko thấy mặt. ( Anh và cô gái đó đang tình tứ đúc nhau ăn, còn cười nói ngọt ngào)

 Đúng vậy, anh nói với tôi là anh bệnh, phải về nhà nghĩ mệt. Vậy mà anh.. đang làm gì ở đây và còn đang ngồi tình tứ với người con gái đó?? Hàng loạt câu hỏi dồn về tâm trí tôi

#VCT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yose