CHAP 10: CUỘC ĐI CHƠI NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Thụy An! Thụy An!"

Tiếng gọi của Trọng Khôi làm cắt đứt dòng suy tưởng của cô về cậu thanh niên kia. Cô ngước mắt lên nhìn cậu thanh niên ấy trong lòng cứ thầm nghĩ:

"Nếu cậu là cậu ấy thì thật tốt nhỉ!"

Thấy Thụy An không trả lời mà chỉ nhìn Thanh Tùng, Trọng Khôi bĩu môi, thở dài, lắc đầu, cậu ấy biết kiểu gì Thụy An cũng thích mà, không thì làm sao hôm đó có thể nhìn đắm đuối Thanh Tùng mà cậu gọi mãi không tỉnh được. Vậy mà bày đặt tâm trạng xấu lắm, định lừa ai chứ đừng hòng lừa cậu.

"Này Thụy An! Nhìn vậy đủ chưa? Có muốn đi đâu chơi không?" – Trọng Khôi hỏi.

Lúc này, Thụy An mới thôi nhìn Thanh Tùng, mà quay sang trả lời Trọng Khôi:

"Ông muốn chơi trò gì?"

"Tôi muốn chơi nhiều trò lắm, nào là tàu lượn siêu tốc, rồi nhà ma, rồi đủ thứ trò cả!"

Thực ra, vốn dĩ đến đây lần này, cũng không phải định an ủi Thụy An gì cả, Trọng Khôi hôm nay đến chỉ định dọa cho Thụy An vài trận, sau đó lên lớp sẽ phải bám víu lấy cậu không chịu rời, cũng là dịp để cậu trả thù cho lần trước cậu ta dám nhắc bài cậu, đã thế còn dám lừa cậu giả vờ là Na. Nhưng mà người lúc đó nhìn sao cũng thấy rất quen, đây chắc chắn không phải lần đầu tiên, cậu ấy mua bánh ở chỗ cậu, nhưng không nhớ ra là ai nữa, cậu cũng không tiện hỏi, vì dù gì cậu cũng không muốn cho Thụy An và Thanh Tùng biết tình cảnh hiện tại của cậu bây giờ được.

"Tôi trò gì cũng được? Còn Tùng thì sao" – Thụy An ra vẻ đồng ý, quay sang hỏi Thanh Tùng. Nhưng Thanh Tùng vẫn đứng im một chỗ, mặt không biết sắc, Thụy An nhìn vậy, hỏi lại lần nữa.

"Tùng muốn chơi trò chơi nào?"

Nhưng mà Thanh Tùng vẫn đứng im một chỗ nhìn xung quanh, chẳng lẽ đây là đang muốn chống đối cô hay sao, Trọng Khôi nhìn vậy, quay sang kéo mặt Thanh Tùng lại trước mắt mình, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói với một âm điệu lớn:

"Thanh Tùng! Thụy An hỏi ông muốn chơi trò gì kìa?"

Bây giờ, dường như Thanh Tùng mới có chút phản ứng, lúng túng quay sang cúi đầu xin lỗi Thụy An.

"Mình xin lỗi cậu nha! Chắc do mình không để ý! Mình trò gì cũng được ấy!"

Thụy An nghe vậy thì gật đầu, mỉm cười tha thứ, rồi dẫn hai người họ ra chỗ tàu cao tốc mà cô thường hay chơi.

Trước đây, khi còn nhỏ, cô chưa bao giờ dám đi chơi mấy trò chơi mạo hiểm như này, nhưng không biết sao đến bây giờ, mấy trò chơi này đối với cô lại dễ dàng đến vậy, chắc là vì lúc trước, mạng sống đối với cô là một thứ cần được coi trọng, còn bây giờ thì cô cũng chẳng để tâm nữa, hằng ngày đến lớp, rồi lại đi học thêm, chả có một người bạn, cũng chả có thú vui gì, như người ta nói "sống để làm gì khi mà rơi vào trong tình huống sống còn hơn chết như vậy chứ".

Trọng Khôi mua xong ba tấm vé, rồi ba người cũng ngồi vào trong khoang tàu, Thụy An với Thanh Tùng một khoang, còn Trọng Khôi một khoang, dù gì thì trong ba người cậu là người mạnh mẽ nhất, hai người yếu đuối ấy nên ngồi một khoang là được rồi. Với điều quan trọng nữa là, cho hai người họ một khoang thì tí nữa Thụy An mà có sợ thì không phải là có bờ vai ngay cạnh để dựa vào hay sao, nói chung sau này hai người họ thanh đôi thì ít ra cũng phải cảm ơn cậu một câu vì đã tác hợp cho hai người.

"Tàu chuẩn bị rời bến. Các bạn trong khoang thắt dây an toàn cẩn thận..."

Tiếng người điều khiển bên cạnh nhắc nhở mọi người đảm bảo an toàn khi chơi các trò chơi mạo hiểm, nói xong cũng đi kiểm tra một lượt thấy đảm bảo an toàn rồi thì mới bắt đầu để tàu chạy...

...tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ của Trọng Khôi, đi tàu lượn siêu tốc chưa bao giờ là dễ dàng, vừa mới đi được một chút, là cậu đã la hét đòi xuống, nhưng tàu đã đi là không thể xuống được nữa rồi...

...quay lại với Thụy An và Thanh Tùng, Thụy An thì vô cùng hưởng thụ cảm giác này, còn Thanh Tùng lúc nào chỉ nhắm chặt mặt, rồi nắm lấy tay Thụy An không rời, Thụy An nhìn sang cũng phải cười lên nắc nẻ, cô cũng không nghĩ rằng hai cậu bạn này lại sợ đi tàu cao tốc như thế, còn không dám ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh nữa. Không được, dù gì đây cũng là "mỹ vị nhân gian" nhắm mắt như Thanh Tùng nào có cảm nhận được gì, cô không thể để cho nó kết thúc nhanh như vậy được, vì vậy cô hét lớn:

"Ông mở mắt ra đi!"

Thanh Tùng nghe vậy, lắc đầu ra vẻ không đồng ý, cũng không nói thêm lời nào. Thụy An, nhìn vậy lại hét tiếp:

"Ông yên tâm, ở đây có tôi bảo vệ ông! Ông không sợ gì hết cả ấy. Ở trên người tôi có cái vòng bảo vệ của người bạn xịn nhất của tôi bảo vệ tôi nên không sợ đâu!"

Nghe Thụy An nói vậy, mặc dù không tin lắm, nhưng Thanh Tùng cũng mở một mắt ra, muốn để cho Thụy An vui, nhưng chiếc vòng trước mắt cậu đã làm cho bản thân cậu không thể nhắm mắt lại được nữa, đó không phải chính là chiếc vòng năm đó cậu tặng cô bé ấy sao, không phải là người cậu tìm bấy lâu sao, cậu ngồi suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không hiểu, nhất định cậu phải hỏi Thụy An thật kỹ mới được.

"Cậu thấy chưa, cảnh đẹp lắm!" – Thụy An nói

Tuy rằng Thụy An nói to, nhưng Thanh Tùng chẳng để ý lắm, thứ cậu để ý bây giờ chính là chiếc vòng cổ mà Thụy An đang đeo, thấy Thanh Tùng mở mắt nhưng lại không đón chờ mình, tuy rằng Thụy An có một chút đau lòng, nhưng mà không sao đối với cô, hôm nay vui là chính, nên cô cũng chẳng để ý cậu ta nữa!

Mãi thì đoàn tàu cao tốc cuối cùng cũng dừng lại, Trọng Khôi lúc này đầu óc bơ phờ, chẳng biết nên nói gì thêm nữa, dù gì cũng là cậu lừa Thụy An lên đây, cuối cùng lại phải trả nghiệm sớm như thế này, đã vậy còn mắc ói nữa chứ. Cậu nhanh chóng rời khỏi xe, chạy thật nhanh đến chỗ toilet ói vài đợt.

Lúc này chỉ còn Thanh Tùng và Thụy An, mặc dù Thanh Tùng rất muốn hỏi Thụy An về chiếc vòng cổ nhưng bây giờ, thời gian cũng không đúng lúc thôi để nao có cơ hội thì hỏi say vậy.

"Thanh Tùng! Ông có ổn không?"

Nghe Thụy An hỏi, Thanh Tùng mới nhớ người trả lời:

"Tôi ổn. Còn Thụy An thì sao?"

"Tôi cũng ổn! Mà tên Trọng Khôi chết tiệt đi đâu rồi ấy nhỉ?" – Thụy An vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm kiếm Trọng Khôi nhưng chả thấy ai.

"Chắc cậu ta đi nôn rồi! Tôi hiểu cậu ta mà! Mà tôi với Thụy An ra kiếm cái ghế đá ngồi tạm trước đã, sau đó hãy nghĩ đến chuyện này."

Nói rồi, hai người cũng chuẩn bị ra ghế đá ngồi, còn chưa kịp đến thì Thụy An đã bị mấy tên trộm vặt giật mất cái túi trên tay, mặc dù trong đó không có quá nhiều đồ quan trọng, nhưng lại chứa chứng minh nhân dân của cô, và cô thực sự không bao giờ mong muốn công khai với cả thế giới này, cô là cô, tôi là tôi được.

Vì vậy cô đành chạy theo, nhưng cô sức cùng lực kiệt, chạy cũng không thể đuổi theo hắn, Thanh Tùng lúc này vốn định chạy theo, đòi lại chiếc túi cho cô, nhưng còn chưa kịp chạy thì anh hùng ở phía sau nào đó đã lao thẳng lên cướp lại chiếc túi, tuy cướp được chiếc túi nhưng tên cướp có dao nên đã đâm thẳng vào người nạn nhân khiến anh hùng lúc này ngã xuống, được đưa khẩn cấp vào bệnh viên để tiến hành điều trị.

Dù lấy lại chiếc túi, nhưng Thụy An cũng phải đến chăm sóc cho cậu ấy, lúc mới vào viện nhìn người bố của cậu ấy đang nước mắt ngắn, nước mắt dài trước phòng. Thụy An chỉ biết im lặng, cũng may là cậu ấy tỉnh rồi nếu không bố của cậu ấy sẽ khóc tràn bênh viện này mất.

"Cháu xin lỗi chú vì không bảo vệ tốt cho cậu ấy?" – Thụy An nói.

"Không sao, mỗi nngười một số mệnh khác nhau mà, cũng không phải tại cháu đâu!."

Nghe chú nói vậy, Thụy An cũng đã yên tâm một chút, mẹ Thụy An cũng từ đâu chạy tới, chắc nghe tin của cô sợ là cô nên bà chạy tới.

Vừa nhìn thầy người đàn ông, thì hai người đêu ngỡ ngàng không tin vào mắt mình là hai người họ có thể gặp nhau được.

Nói rồi, mẹ Thụy An quay sang hỏi bố của anh hùng đó:

"Tại sao ông vẫn còn sống! Trả lời tôi mau, tên của thằng bé trong bệnh viện này là gì?"

"Hoàng Thanh Thiện Nhân!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net