Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jay Jay - Hắn ngồi sau lưng, lấy bút gõ đầu nhỏ.

-  Hơ hơ... gì đó? - Nhỏ xuống nhìn hắn.

- Vui quá cho nghe chung với - Mặt hắn có vẻ khinh bỉ.

Nhỏ lúc này đang đeo cùng tai nghe với cậu. Còn cậu thì đang cười tà nhìn hắn.

Hắn lúc này chỉ muốn cho thằng bạn chí cốt mình vào dàn thiêu.

- Cô dọn đến sớm hơn vài ngày được không?

- Tại sao?

- Người ta xếp phòng xong hết rồi, đợi cô đến ở thôi.

- Ơ... ờ được thôi...

----------

Nhỏ về nhà, nhỏ nói với bố là nhỏ sẽ đi vào thứ Sáu. Còn bố lại không nói gì, ậm ừ rồi thôi. Mọi chuyện cứ như được sắp đặt trước ấy nhỉ?

Hai ngày ở nhà không có mẹ, bố con cũng không có thân thiết gì hơn. Thậm chí là không có nhìn mặt nhau. Không phải vì giữa hai người có chuyện gì. Nhỏ đi học trước khi bố thức dậy. Bố có vẻ làm việc cực lực hơn, trực ca đến 11-12 giờ mới về, giờ đấy nhỏ chùm chăn chơi game mất tiêu rồi.

Nhỏ nghĩ về bố. Không biết bố có ăn uống đủ không? Đồ ăn nhỏ để sẵn không thấy bố đụng đến. Nhưng thành thật mà nói, nhỏ không quan tâm việc bố lén lút bên ngoài hay gặp gỡ ai, mặc dù thương bố lắm. Vì từ khi còn bé, có lẽ chỉ mới là nhóc con 5-6 tuổi, nhỏ đã tin rằng không có gì là mãi mãi.

Mãi đến tối thứ Năm - đêm cuối nhỏ ngủ lại nhà mình. Bố mới đến gặp nhỏ. Khi ấy đã là 1-2 giờ sáng. Nhỏ chỉ vừa tắt máy tính để trèo lên giường nhắm mắt.

*Cốc cốc*

- Ba đây Thanh. - Tiếng nói vọng từ sau cánh cửa gỗ.

Nhỏ chỉ bật dậy, chưa kịp nói câu nào bố đã đẩy cửa vào.

Bố nhỏ có vẻ không tỉnh táo lắm. Ánh đèn từ hành lang hắc vào phòng nhỏ, ngược sáng làm nhỏ chẳng thể thấy được khuôn mặt của ông.

Ông bước thêm vài bước nữa gần lại nhỏ. Nhỏ nhận ra ngay mùi nồng của chai rượu 40%vol ở dưới nhà. Ông ấy uống tới mức say mềm. Dù bình thường thì tửu lượng của ông rất tốt.

Ông lại gần hơn nữa, nhỏ đã có chút hoảng sợ trong lòng.

- Thanh... con... - Ông đứng cạnh giường của nhỏ. Kêu thều thào từng chữ một.

Thời gian như chậm đi... Nhỏ chỉ biết nhìn bố mình với đôi mắt trợn tròn. Lòng như có ai đó chăm lửa bên trong.

Phút chóc, ông quỳ xuống trước mặt Thanh. Giọt nước nóng hổi trào ra từ khóe mắt người cha.

- Thanh... Thanh... Ba xin lỗi con...

Ông úp mặt xuống chiếc grap giường màu xanh ngọc. Cổ họng ông phát ra những âm thanh không rõ ràng. Ông vẫn cố gắng gào thét trong tiếng nức nở.

- Ba có lỗi với mẹ... Ba có lỗi với con... (hức) 10 năm qua...Nếu năm đó ba không đánh mẹ... Nếu năm đó... ba không ngoại tình... Nếu năm đó mẹ không... (hức) tha thứ cho ba... Nếu ngày đó... ngày đó ba không... (hức)...

Ông bắt đầu rơi vào hoảng loạng hơn. Điên cuồng nắm lấy tấm chăn trên người nhỏ.

- Thanh Thanh!! Ngày đó chỉ là tai nạn! Ba không cố ý đâu con! Ba xin lỗi con. Thanh! Tha lỗi cho ba nghe con!!!! Ba đã sửa sai rồi! Ba không muốn mất con đâu Thanh. Thanh Thanh!!!!!

Mặt nhỏ như không còn giọt máu. Sao nhỏ có thể quên chứ. Vết sẹo còn đó. Vẫn còn hiện hữu khi nhỏ nhìn vào gương. Nhỏ thấm đẫm nỗi đau khi chỉ mới là một đứa trẻ. Cả cơ thể nhỏ, nơi đó là nơi tồi tệ nhất.

Im lặng nhìn người cha thân thương của mình kiệt sức đến ngất. Nhỏ bước ra khỏi giường. Cố gắng nâng hết thân thể ông lên giường. Hôn lên gò má còn vương nước. Nhỏ lấy bộ đồng phục cho buổi sáng, kéo 2 vali và ra khỏi căn phòng.

Nhỏ gọi cho Phong:

- Alo Phong đây.

- Alo... Ông có đang rảnh không?

- À, ừ... Có chuyện gì à?

- Nếu ông rảnh thì qua nhà tui bây giờ được không? ... Tui mang tới 2 vali lận... Làm ơn... nhanh nhé...

Đầu dây bên kia đã mường tượng được gì đó, lật tức gập máy.

----- 10 phút sau -----

Hắn với cậu đều chạy đến rất nhanh. Nhỏ đã đợi sẳn ở cổng.

Dưới ánh điện vàng, không quá sáng, không quá mờ ảo, không giống hiện thực. Cô gái nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn bụi bặm ấy. Đôi mắt sưng húp, gò má ửng hồng, bờ môi mọng nước khẽ mấp máy.

Lòng anh đau nhói. Tuy không phải là người cô gọi, nhưng nhìn cô như vậy, anh vờ không quan tâm thì anh không phải con người rồi.

Hắn dựng con moto của mình. Mở cóp lấy chiếc áo khoác lông chạy đến nhỏ. Khoác lên đôi vai mềm, sưởi ấm nhỏ. Hắn hôn lên tóc nhỏ, nụ hôn nhẹ nhàng, đầm ấm, thay cả trăm ngàn lời của hắn. Rồi cầm hai chiếc vali đưa cho cậu. Hắn kéo nhỏ về phía xe mình, đội nón cho nhỏ.

Hắn đèo nhỏ đoạn đường dài. Đoạn đường hắn chỉ đến vỏn vẹn chừng 10 phút, nhưng lúc này gần một giờ đồng hồ rồi vẫn chưa thấy tới nơi. Hắn cảm nhận lưng mình ướt đẫm, người đằng sau hắn rung lên bần bật. Sao hắn có thể không sót?

- Ê! - Nhỏ.

- Hửm? - Hắn.

- Thả tui ở khách sạn nào gần trường đi.

- Sao lại khách sạn?

- Thì tui ngủ trong đó rồi sáng dậy đi học bình thường thôi.

Sau một hồi suy nghĩ hắn cũng chịu thả nhỏ ở khách sạn. Thật ra thì... hắn cũng không biết phải chở nhỏ về đâu. Chịu thôi. Giờ mà chở nhỏ về "kí túc xá" thì còn gì bất ngờ nữa.

Hắn thả nhỏ ở khách sạn cách trường không xa. Đặt phòng, mang vali lên phòng cho nhỏ xong xuôi rồi dặn.

- Mai thích thì không cần phải đi học đâu. Tụi này xin nghỉ giúp cho. Rồi khi nào tụi này học về sẽ ghé rước qua kí túc. Ok?

Nhỏ chỉ gật đầu, đóng cửa phòng, chẳng nói năng gì cả. Sau tiếng cạch cửa nhỏ bước về phía giường.

Vết thương trên đầu lại phát tán. Nó không chỉ dừng lại ở đau nữa, không chỉ dừng lại ở choáng nữa.

Mắt nhỏ... Dù đang mở, mở rất to... nhưng trong phút chóc đã không thấy gì.

Cổ họng không thể hét lên kêu cứu.

Tai không nghe gì ngoài những tiếng ù ù khó chịu.

Não như co thắt mạnh bạo. Như bị nhào nặn.

Một lần nữa, nhỏ ngất.

----- Ở phía Tú -----

- Tại sao cô ấy không gọi cho tao chứ!?

Hắn nện tay vào bàn gỗ, nó giờ đã xuất hiện vài vết nức và vụn gỗ rơi ra. Chiếc bàn từ gỗ sồi mới dùng được không lâu. Hắn phủi tay, không thể giận được thằng bạn chí cốt của mình. Vì cậu với nhỏ dù gì cũng là bạn cùng bàn. Chung cục tẩy cây thước, đương nhiên phải thân hơn hắn rồi.

Dù gì thì hắn vẫn rất tức!

- Chó mày biết vì sao nó khóc như vậy không? - Hắn hỏi Phong.

- Biết chết liền. - Cậu chăm chăm vào màn hình mấy tính.

- Mai hỏi Haomi xem. Chắc chắn cô ta biết gì đó.

- Ê mày lại đây coi nè. - Cậu vẫy vẫy tay gọi hắn. - Tao coi hết rồi, không có gì thú vị hơn hồ sơ bệnh viện cả.

À thì, cậu đôi khi cũng thần thánh mà. Hồ sơ bệnh viện thì sao chứ, nhập nhập gõ phím mấy cái cũng ra mà.

- Té, vỡ ối, sinh mổ trước 2 tháng? Tai nạn xe, phẩu thuật phần bụng? Thế quái gì vậy?

- Mày thấy rồi đó, Trần Hoàng Thanh. Mai sẽ hỏi Haomi sau.

Ngày mai... À không trời sáng cũng rất nhanh.

Cậu đã đúng, Hoàng Thanh sáng hôm ấy đã không đến trường.

[ Haomi ] : Được rồi, tớ sẽ thu xếp sớm về Việt Nam.

--------------------

Một chap buồn cho một ngày buồn. Tớ đậu Nguyện vọng 1 thì tháng sau 2 chap. Hứa luôn ~

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện của tớ.

Góp ý cho tớ ở phần comment nhé.

~x~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net