NON I-LAND: Far

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy nay Hanbin ngồi buồn thiu, mấy em nhỏ bánh bột có lăn mè trước mặt anh bé cũng không làm anh bé vui như trước được.

Em Jungwon thậm chí giơ ra cặp bánh bao ngay má, nói anh bé nhéo đi cho bớt buồn nè anh.

Dễ thương muốn xỉu, mà anh bé vẫn không tươi tắn hơn được bao nhiêu hết.

Mà tất cả lý do khiến anh bé buồn, gói gọn lại bằng 187cm.

Còn ai ngoài anh lớn nhà mình đâu?

Chuyện là anh K xin phép về lại Nhật giải quyết vài chuyện cá nhân, công ty cho phép xong là xách balo một đường về Nhật luôn.

Đi ngay trong đêm, cả nhà sáng thức giấc không thấy anh cả đâu, còn tưởng anh cả nhà mình nhìn vậy mà cũng bị bắt cóc.

Lũ nhóc con mang dép lẹt xẹt dắt nhau đi khắp nhà í ới gọi anh K ơi anh K à, đánh thức anh Hanbin dậy nói anh bé ơi anh lớn đi đâu mất rồi.

"Hôm qua anh K nói anh về lại Nhật mấy ngày đó, mà lúc đó mấy đứa ngủ hết rồi nên không nói được"

"May quá, em tưởng anh K bị bắt cóc"

Anh bé muốn cốc đầu em Geonu một cái, ai mà bắt được anh K hả em.

Ai chạy lại anh lớn hả?

Mà anh lớn đi hai ngày rồi chưa về, ngày đầu tiên anh Hanbin vẫn cười nói vui vẻ bình thường, vẫn cùng đám bánh bột lăn qua lăn lại như bình thường, vẫn cùng hội em trưởng thành tâm sự dọn dẹp nấu ăn các kiểu.

Đến ngày thứ hai thì hơi buồn buồn, còn bây giờ, là ngày thứ năm.

Anh bé chính thức nằm bẹp luôn, chán không buồn chạy theo đám em nữa.

Mà chán thì sẽ có chuyện gì? Em Geonu nói chữ chán hay đi kèm chữ ăn.

Lần này em nó đúng, vì anh Hanbin chán quá không thèm mở miệng ăn gì luôn.

Ăn cầm hơi đúng nghĩa đen.

Heeseung thấy không ổn, phải nhắn tin cho anh cả báo cáo tình hình.

"Cố giúp anh trông Hanbin đi, về anh trả công"

"Tuyệt vời! Em xài thẻ ngân hàng ..., số tài khoản là ... nhé anh"

K ở bên Nhật nhìn tin nhắn của đứa em, thầm nghĩ nhà nó cũng khá giả mà sao nó cứ như thiếu nợ người ta mãi vậy không biết.

Mà công nhận Heeseung giỏi mấy vụ này, vì sau đó em nó ngồi một chỗ cùng Geonu quan sát thật kĩ.

Cái này phải hợp tác với đứa lớn nhất hội bánh bọc mè mới giúp được anh bé.

Còn tiền công tí chia 50-50.

Hai cái đầu chụm lại xầm xì, ai tới hỏi cũng nói mỗi một câu.

"Cái này không kể được, important businesseu"

Chơi thân cho cố vô rồi cợt nhả như nhau.

"Đây nè, mày thấy anh bé dễ mềm lòng với ai nhất? Niki Taki Daniel đó, thì để ba đứa nó ngồi ăn chung với anh bé, chúng nó làm nũng kiểu gì anh bé cũng ăn uống đầy đủ. Xong rồi thỉnh thoảng tao ngồi ăn vặt chung với anh bé, còn..."

Cũng may hai đứa nói nhỏ, chứ không lại tưởng lên kế hoạch bắt bỏ bao anh bé đưa sang Nhật thật.

Chạy tới chạy lui cả ngày, đến tối, Heeseung kéo anh bé ra ngồi tâm sự trong lúc Geonu nhắn tin báo cáo anh lớn.

"Anh lớn đi có mấy ngày thôi mà, anh đừng buồn"

"Không phải chuyện đó, chỉ là anh K tự dưng đi đột xuất như vậy, mà còn đi tận mấy ngày rồi, anh sợ anh ý có chuyện gì"

"...anh không nhắn tin với anh K à?"

"Anh hỏi rồi mà anh K nói không có gì quan trọng lắm"

Thì không quan trọng thật mà, anh K nói với Heeseung anh về nhà dự đám cưới chị họ thôi.

Có vậy cũng không thèm nói cho người ta.

Làm anh bé buồn rồi kia kìa.

Heeseung không nhịn được hỏi thăm anh lớn từ trên xuống dưới vài ba lượt trong đầu, cũng tại anh lớn chứ đâu.

Làm cả đám xoắn quýt cả ngày.

Tối hôm đó đám bánh bột ôm hết chăn gối, biến thành mấy cục bột ngoan ngoan đứng trước mặt anh bé.

"Anh ơi mình ngủ chung đi anh, ngủ chung cho vui"

Em Niki với em Taki mỗi đứa một bên ôm anh bé dính cứng, Niki còn lè lưỡi trêu anh Sunoo.

"Không cho anh Sunoo nằm cạnh anh bé đâu~~~"

Geonu cũng đi cùng, đợi mọi người ngủ hết rồi thì mở đèn ngủ nhè nhẹ lên chụp cho anh K một lô ảnh.

Anh bé nằm giữa hai đứa áp út, em Daniel thì nằm trên ghế, Jungwon Sunoo thả tấm nệm không biết lôi từ đâu xuống sàn, đắp chung một cái chăn ôm nhau ngủ thật ngoan.

Cả đám ai cũng lộ ra cặp má mềm mềm phính phính, Geonu chụp ảnh mà không kìm được tự nhéo má mình một phát.

Hai ngày sau, anh cả về.

Đi tổng cộng bảy ngày, lúc đi chỉ mang cái balo nhỏ, lúc về vác hẳn một cái vali to.

Mở ra toàn là đồ ăn vặt, bánh kẹo từ Nhật, hai đứa nhỏ Niki Taki thấy xong, mắt sáng như sao nhào vô cái vali hò hét.

Nhưng chủ yếu là anh cả đem về cho anh bé.

Taki lục lọi trong vali, tìm được mấy cái bánh lạ lạ.

Bánh này em chưa thấy bao giờ.

"Anh K ơi, bánh này là bánh gì vậy ạ?"

"Bánh này là quà cho anh Hanbin đó"

Thế là dù tò mò hơn nữa, em Taki cũng ngoan ngoãn để lại chỗ cũ.

Anh K phát quà cho từng đứa, đến cuối cùng thì đưa Hanbin một túi bánh.

Ngoài ra còn có cái bánh ban nãy em Taki cầm.

"Bánh này cho em đấy"

Hộp bánh nhỏ bằng giấy, bên trên có dòng chữ tiếng Nhật.

Hanbin hỏi anh chữ này là gì, anh nói chỉ là lời cảm ơn thôi.

Bên trong có hai cái bánh xinh xinh.

Hanbin bóc một cái ra ăn thử, K lấy nốt cái còn lại.

"Ơ..."

"Ăn chung đi, anh cũng chưa ăn bánh này"

Thế là cả hai ăn chung thật.

Taki có thể không biết bánh này là bánh gì, nhưng Niki thì biết.

Em nhỏ hớn hở vừa định kéo anh bé ăn thử loại bánh mà em thích, nào ngờ đâu lại thấy hai anh lớn ăn bánh.

Em từng thấy bánh này trong lễ cưới của họ hàng rồi.

Người ta nói rằng bánh này ăn chung với đối phương tức là muốn cùng đối phương đi hết cuộc đời...

Và đối phương nhận lời ăn bánh tức là đối phương đồng ý...

Em Niki gào lên một phát, xong kéo tay anh Sunoo chạy ra ngoài.

Mếu miệng nói anh Sunoo ơi anh K cướp mất anh bé của em rồi.

Dỗi hai anh lớn luôn.

----------------
Nói thêm một chút, thực ra loại bánh này có thật, ý nghĩa đi kèm khi được mời trong đám cưới là cảm ơn, còn ý nghĩa sâu xa thì giống như mình viết bên trên. Thực ra mình đọc cái này ở đâu đó rồi, nhưng mà cụ thể lại không nhớ bánh này có nguồn gốc từ nước nào, cũng không nhớ tên bánh luôn, bạn nào biết thì cho mình xin cái tên với nhé. Thanks.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net