07. Hãy ở yên trong tim tớ!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã bắt đầu lấp lửng nhô lên từ sau tấm thảm xanh biếc của biển cả, từng tia nắng mỏng manh xuyên qua đám mây chạm vào đôi gò má ửng hồng của Im Yoona khiến vẻ đẹp của cô càng thêm thanh khiết và rạng ngời.

Yoona vô thức dựa người vào Jongdae ngủ say từ lúc nào. Jongdae mặc kệ bả vai đang đau nhức, anh yên lặng ngồi bên cạnh làm bờ vai vững chắc cho cô tựa vào, lâu lâu lại cúi xuống ngắm nhìn gương mặt cô không rời mắt. Có một nỗi tương tư dần dần xuất hiện trong tiềm thức anh, nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể định hình được đó là gì.

Một lúc sau Chanyeol, Baekhyun và Sehun cũng lái xe đến nơi. Baekhyun trên đoạn đường đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, Chanyeol không nỡ gọi cậu ấy dậy vì cả ngày hôm qua cậu ấy đã làm việc rất vất vả, tối đến còn phải cùng anh đi tìm người, cậu ấy nên có một giấc ngủ đầy đủ để bảo đảm sức khỏe.

Nhìn thấy bóng người chạy dài trên cát, Jongdae liền ngẩng đầu lên xem là ai và cầu mong sự giúp đỡ từ họ. Nhìn thấy Chanyeol và Sehun, Jongdae không dấu nỗi sự phấn khích mà kêu lên, anh quên mất Yoona vẫn còn đang ngủ. Nghĩ đến đó anh vội dừng mọi động tác của mình lại, nhẹ nhàng cúi xuống xem cô có bị đánh thức hay không. Thật may cô ấy vẫn đang ngủ ngon.

Nhận ra đúng là Yoona và Jongdae, Chanyeol thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Rốt cuộc cũng tìm được hai người."

Jongdae vẫy tay chào bọn họ, anh nở nụ cười dịu nhẹ, khóe miệng cong lên như một chú mèo, họ vừa đến gần liền lên tiếng giải thích, "Tớ dẫn cô ấy đi ăn, nào ngờ về được nửa đường thì hết xăng mất, cả hai cũng không mang theo điện thoại."

Yoona nghe có tiếng ồn nên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Sehun mặt nhăn mày nhó đứng trước mặt, cô vô thức đưa tay lên lau miệng, sợ nước dãi dính lên mặt lại xấu hổ hơn.

Anh đứng ở nơi có ánh nắng nheo mắt nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng mãi không thành lời. Chanyeol và Jongdae trao đổi với nhau gì đó rồi đi mất. Chỉ còn anh và cô ở đấy, cả hai không ai mở lời, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ như đang chất vấn thái độ của họ.

Gió thổi tóc cô tung bay đẹp tựa như một bức họa. Khoảnh khắc ngay lúc này như chỉ có anh và cô tồn tại, cô ngồi yên ở trên xe nhìn xuống chỗ anh đứng. Yoona thấy hình ảnh của mình hiện rõ trong đôi mắt anh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chỉ tồn tại hình bóng cô.

Một bước... Hai bước... Ba bước... Oh Sehun dang đôi tay rộng lớn để cô ngã vào lòng mình. Nhưng nỗi ấm ức ngày hôm qua Yoona vẫn chưa thể quên, liền xoay người sang một bên rồi nhảy xuống, hoàn toàn không chạm vào người anh. Cánh tay Sehun lại lấp lửng trên không trung vô cùng ngượng nghịu.

Lúc cô xoay người định đi vào xe cất tấm chăn thì bị người nào đó kéo lại, cái nắm tay rất chặt và chắc chắn, dù có cố gắng thế nào vẫn không thể buông ra.

"Tôi xin lỗi."

Ánh mắt anh toát lên sự vấn vương đến khó hiểu, giọng nói lại trầm buồn như van xin.

Yoona nhướn mày nhìn anh, tâm trạng cô lúc này khá rối, mặc dù đã không còn cảm thấy giận anh từ tối hôm qua nhưng nhìn cảnh này không hiểu sao cô lại thấy rất đắc ý. Nhưng mà Sehun đáng bị trừng phạt như thế này, nghĩ vậy cô liền tỏ ra nghi hoặc với lời nói của anh.

"Tôi vẫn chưa hiểu ý của cậu."

Sehun biết cô đang làm khó mình nhưng vẫn ngoan ngoãn nói lại một lần nữa.

"Em biết sai rồi, em xin lỗi."

Yoona hài lòng gật đầu, cô nhón chân lên xoa đầu anh như một đứa trẻ, Sehun thấy cô không còn giận mình nữa thì đứng cười một cách ngây ngốc. Vài giây sau nhớ đến điều gì đó, anh vội hất tay cô khỏi đầu mình, hét toáng, "Ôi trời, tay này vừa nãy chị mới lau nước dãi, chị cố ý đúng không?"

Nhìn vẻ mặt tức giận của anh cô không nhịn được cười, anh càng nhăn nhó cô càng muốn chọc giận anh hơn, Yoona nghịch ngợm lau tay lên cả người Sehun khiến anh phừng phừng lửa giận. Yoona sợ không thể giữ được mạng nên bỏ chạy, Sehun cũng đuổi theo đằng sau. Hai người cười đùa rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng cả một khoảng trời.

Jongdae và Chanyeol đi mua xăng quay lại vừa nhìn thấy cảnh ấy, Jongdae chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, còn nét mặt Chanyeol hiện rõ sự không vui nhưng vẫn cố tỏ ra như không có gì xảy ra.

"Về thôi." Jongdae hét lên giữa khoảng không.

Sehun ngưng té nước vào cô, nhận ra người cả hai đã ướt sũng anh mới bắt đầu thấy lo lắng. Sehun vội chạy lên bờ cầm lấy tấm chăn vừa nãy Yoona vứt lại trong khi bỏ chạy mang xuống khoác lên người cô.

Sau khi cuộn tròn người Yoona trong chăn ấm, anh vỗ mạnh lên vai cô, hào hứng nói, "Về thôi."

Yoona vui vẻ gật đầu, luống cuống chạy theo anh lên bờ.

Chanyeol quay lại xe của mình rồi rồ ga về trước, mặc ba người ở lại ngơ ngác nhìn theo. Vừa nảy lúc chứng kiến hình ảnh Yoona và Sehun vui đùa trên biển anh bất giác thấy đau lòng nhưng không lại thể làm gì, đó là cảm giác bất lực nhất anh từng trải qua.

Baekhyun mở mắt quan sát Chanyeol một lúc lâu, hai bàn tay vô thức đan vào nhau một cách sợ sệt. Sau cùng vẫn quyết định nói ra nỗi lo lắng của mình.

"Chanyeol, cậu thích Yoona sao?" Giọng nói trầm thấp đến não lòng của cậu ấy khiến trái tim Chanyeol nhói lên đau đớn.

Anh sợ ánh mắt của Baekhyun nên không nhìn cậu ấy, không khí trong xe dần lắng xuống, Chanyeol chỉ còn nghe thấy tiếng gió rì rào từ biển cả vọng vào.

"Chanyeol, kể từ khi cô ấy xuất hiện tớ đã cảm nhận được cậu thay đổi rất nhiều. Thật lòng tớ mong là không phải.. nhưng bây giờ thì.."

"..."

"Là nhất thời hay thật lòng thế."

"Baekhyun à..."

Chanyeol chưa kịp nói hết câu Baekhyun đã lên tiếng ngăn lại, "Chanyeol à, tớ vẫn chưa thể chấp nhận được đâu, hãy ở yên đó bên cạnh tớ, được không?" Từng ngón tay thon dài của Baekhyun đan vào tay Chanyeol như một sự van nài.

Chanyeol đau đớn nhắm mắt lại, anh nhấn chế độ tự động trên xe để trò chuyện cùng Baekhyun. Byun Baekhyun của anh đang đau lòng vì anh, người anh yêu thương nhất trên đời đang cảm thấy khổ sở vì sự trăng hoa của mình, Park Chanyeol anh đúng là kẻ hèn hạ nhất trên đời này. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Baekhyun áp vào má, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu tuôn ra không kiểm soát, giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng. "Baekhyun, lần này tớ sai rồi."

"Đúng, cậu sai rồi. Vậy nên hãy ở yên ở đấy, ngay bên cạnh tớ, đừng đi đâu cả. Tớ cần cậu, Park Chanyeol cậu biết mà phải không?"

Baekhyun từ đầu đến cuối chỉ biểu hiện rất bình thản nhưng lại vô tình đánh thật mạnh vào trái tim anh. Vì cậu ấy chưa biểu hiện như thế này trước mặt anh lần nào nên bây giờ anh cảm thấy rất lo lắng. Lần này có lẽ Baekhyun cảm thấy rất thất vọng về anh nhưng mà cậu ấy vẫn khờ khạo một mực giữ anh bên người, như vậy càng làm nỗi dằn vặt trong anh lớn dần lên. Anh thật sự cảm thấy rất xấu hổ với tình cảm vô hạn của cậu ấy.

"Chanyeol, nếu cậu chưa thể chấm dứt được, tớ sẽ cho cậu thời gian, nhưng nhất định cậu phải hoàn toàn chấm dứt với cô ấy."

Chanyeol chỉ yên lặng quay đầu lại tiếp tục lái xe.

Cô ấy hay Baekhyun đều rất quan trọng, nhưng sự lựa chọn của anh chỉ có một. Là Byun Baekhyun hay Im Yoona cũng đều khiến anh cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ, nhất là với Baekhyun. Một chàng trai vui vẻ hoạt bát luôn ở bên anh tựa như bóng với hình, ngày đêm đều chỉ muốn chăm sóc cho anh thật tốt, một người thương anh nhiều như vậy nếu đánh mất thì cả đời này e là sẽ không bao giờ gặp được nữa. Byun Baekhyun thật sự quan trọng hơn anh nghĩ. Cậu ấy chính là sinh mệnh của Park Chanyeol anh.

Còn Im Yoona, nói là nhất thời cũng không phải, là lâu dài cũng chả đúng. Cô ấy tựa một cơn mưa, tưới mát cho anh những ngày đầu hạ, khiến anh quên mình từng thích ánh nắng đến nhường nào. Và trái tim của Byun Baekhyun cũng nóng rực như cái nắng gắt ấy, cậu ấy mới thực sự là nguồn sống của anh.

--------------------------------------------------
Khi viết fic này tôi biết ngay sẽ có người ship Baekyeon và không thích couple Chanbaek này. Nhưng làm sao được khi tôi chỉ only Yoona trong SNSD, stans Yoongie 6 năm nay nên chỉ biết tính cách của chỉ, tôi vẫn nghe nhạc của Taeng nhưng không tìm hiểu nhiều, nên sợ sẽ lẫn lộn. Huhu, tôi chỉ là shipper duy nhất của Yoonhun thôi nhé, couple khác thì không có ai trừ ship tình anh em giữa Sehun và các thành viên trong nhóm thôi. Tôi sẽ cố gắng giảm bớt couple Chanbaek lại nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất đâu nhe. Khổ quá khổ luôn 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net