🍥Chương 14: Vu oan gian lận🍥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Ánh mắt Lộ Cẩn Lăng vô cùng phức tạp, không biết nên đánh giá Chu Tiểu Tảo thế nào. Nhìn một lát anh mới ngộ ra đó là lớp hóa trang, anh hỏi: "Sao lại biến thành thế này?"

Chu Tiểu Tảo nhanh chóng phổ cập khoa học cho anh: "Hôm nay là Halloween! Trên đường có rất nhiều người hóa trang thành ma quỷ đó! Lớp hóa trang này của tôi là do đồng nghiệp vẽ giúp đấy, anh xem mắt tôi nè, có phải siêu độc không?! Có nhiều người muốn chụp chung với tôi lắm đó."

"Halloween?" Lộ Cẩn Lăng chỉ nhớ thời gian tra án, không nhớ cái gì mà Halloween hết.

"Ừ ừ!" Chu Tiểu Tảo mong đợi nhìn anh, nghe nói hôm nay có rất nhiều nơi tổ chức hoạt động Halloween, không biết anh có thể dẫn mình đi chơi không nhỉ?

"Tôi không biết mấy cái này." Chắc là anh già rồi, không hiểu thẩm mỹ của Chu Tiểu Tảo lắm.

Tâm trạng vui vẻ của Chu Tiểu Tảo nguội lạnh: "Thôi vậy." Cô đi vào nhà vệ sinh: "Để tôi rửa mặt sạch sẽ rồi nấu cơm cho anh."

Lộ Cẩn Lăng nhìn bóng lưng cô, muốn nói lại thôi.

Chu Tiểu Tảo vào phòng vệ sinh mở vòi nước ra rửa mặt, ai ngờ rửa mãi mà lớp hóa trang trên mặt không trôi bao nhiêu, cô hoảng sợ chạy ra ngoài: "Lộ Cẩn Lăng, không xong rồi!"

Lộ Cẩn Lăng đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu vụ án, nghe giọng Chu Tiểu Tảo, anh đứng bật dậy: "Sao vậy?"

Khuôn mặt Chu Tiểu Tảo vẫn còn nhỏ nước, cô thút thít: "Mặt tôi bị hủy thật rồi hu hu! Rửa không sạch!"

Sự khẩn trương của Lộ Cẩn Lăng biến thành bất đắc dĩ. Đáng lẽ anh phải biết nhận thức của cô đến đâu chứ, lần trước trong vụ câu lạc bộ đêm còn phải nhờ nữ cảnh sát trong cục tẩy lớp trang điểm đậm mà.

"Cô có biết nước tẩy trang không?" Lộ Cẩn Lăng hỏi.

"Hả?" Chu Tiểu Tảo lắc đầu: "Không biết."

"Gần đây có một siêu thị, để tôi dẫn cô đi mua."

Lộ Cẩn Lăng cầm chìa khóa ra hiệu cho Chu Tiểu Tảo đi theo mình. Cô đi theo, thay giày xong rồi ra ngoài cùng anh.

Đó không phải là một trung tâm thương mại lớn mà chỉ là một siêu thị ba tầng, tầng một bán mỹ phẩm và các món ăn vặt, tầng hai là một nhà hàng khá lớn, tầng ba là quán cafe internet và phòng tập gym. Lộ Cẩn Lăng dẫn Chu Tiểu Tảo đến một tiệm mỹ phẩm ở tầng một, nhờ nhân viên hướng dẫn mua nước tẩy trang.

Chu Tiểu Tảo không quan tâm đến những sản phẩm đa dạng bắt mắt trong tiệm mà là những hoạt động bên ngoài siêu thị, có sân khấu nhỏ được dựng ngoài trời, có cả người hóa trang đang biểu diễn. Ở đây cũng trang trí như trong công ty, bên cạnh sân khấu có một quả bí đỏ khổng lồ, Chu Tiểu Tảo rất muốn sờ thử.

Lộ Cẩn Lăng nghe nhân viên giới thiệu các loại nước tẩy trang, anh không hiểu lắm, định quay đầu hỏi Chu Tiểu Tảo thích cái nào thì lại thấy cô đã chạy đến sát cửa kính thủy tinh, chăm chú quan sát bên ngoài. Anh nhìn nhân viên tư vấn, bất đắc dĩ nói: "Cứ lấy những món cô vừa giới thiệu đi."

Không ngờ chỉ tẩy trang thôi mà lại phiền toái như vậy, mua nước tẩy trang rồi còn phải mua bông. Tính tiền xong, anh xách cái túi nhỏ đi đến sau lưng Chu Tiểu Tảo: "Muốn ra ngoài chơi à?"

Chu Tiểu Tảo ừ ừ gật đầu, rồi lại cẩn thận sửa miệng: "Hay thôi cứ về đi."

"Để tôi dẫn cô đi dạo ngoài siêu thị một vòng vậy." Lộ Cẩn Lăng mềm lòng.

"Được!"

Một người đàn ông cao lớn dẫn theo cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dạo quanh siêu thị một vòng. Sau siêu thị có mấy con phố, dọc đường treo mấy chùm đèn nhỏ, Chu Tiểu Tảo đạp giày trên con đường lát đá, tiếng giày kêu lộc cộc.

Vì siêu thị không lớn lắm nên đi một vòng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Chu Tiểu Tảo cũng thỏa mãn lắm rồi. Lúc chuẩn bị về, Chu Tiểu Tảo ngẩng đầu nói với Lộ Cẩn Lăng: "Đây là ngày vui nhất kể từ khi tôi đến đây đấy." Có người hóa trang giúp cô, còn có người dẫn cô đi dạo phố, chơi hội.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Cẩn Lăng cũng nhiễm sắc ấm áp: "Ừm."

Sau khi về nhà, Chu Tiểu Tảo dùng dụng cụ tẩy trang mà Lộ Cẩn Lăng đã mua cho, cũng không quên lén ghi tạc số tiền này trong sổ. Cô phải nỗ lực kiếm tiền, phải sớm trả hết tiền nợ cho chú cảnh sát.

Rửa mặt xong, lại khôi phục khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, Chu Tiểu Tảo vào bếp nấu cơm, còn Lộ Cẩn Lăng tiếp tục ngồi trên ghế sofa nghiên cứu vụ án. Hai người không ai quấy rầy ai, thậm chí còn không giao lưu gì với nhau, nhưng trong không khí lại như lan tỏa sự ấm áp triền miên.

________________

Hôm sau, Chu Tiểu Tảo phải tiếp tục đi làm, lúc cô dậy thì Lộ Cẩn Lăng đã đi rồi. Đến giờ ăn cơm luôn bị người khác vây xem, cô cũng đã quen rồi.

Buổi chiều, giáo viên phát giấy bút cho mọi người, bọn họ sẽ làm một kiểm tra nhỏ. Trước khi bắt đầu, đã có mấy cô gái tụ tập bên cạnh Trình An An, thì thầm oán giận với cô ta: "Mấy ngày trước về nhà tôi chẳng xem lại gì cả, An An à, nhất định là cô học hết rồi nhỉ?"

Trình An An cười khẽ, ánh mắt đầy tự tin và tham vọng: "Trước khi tham gia tôi đã nghiên cứu rất kỹ về Giải trí Tây Ngu rồi, những gì chúng ta được đào tạo tôi đều biết cả."

"Vậy nhất định An An sẽ trở thành học viên có điểm số cao nhất rồi, chúc mừng cô trước nha."

Trình An An cười nhẹ: "Mọi người cũng nỗ lực mà, đề kiểm tra không khó, ai rồi cũng qua thôi."

Cũng có người không tham gia, ví dụ như cô nàng Tạ Tư ngồi trước Chu Tiểu Tảo. Có thể là do dáng vẻ lúc ăn của Chu Tiểu Tảo quá thu hút, mấy ngày nay cô ấy đều xem đi xem lại video liên quan đến Chu Tiểu Tảo nhiều lần, cô ấy chủ động hỏi Chu Tiểu Tảo: "Cô đang ôn tập à?"

Chu Tiểu Tảo nhìn Tạ Tư, ánh mắt lúc cô ấy nói chuyện với cô rất ôn hòa, không giống Trình An An rõ ràng là tới gây sự mà, cô liền nhẹ nhàng trả lời: "Đâu có..." Giờ cô đang rất thấp thỏm: "Không biết thành tích sẽ thế nào đây, nghe nói là nếu không đủ tiêu chuẩn thì sẽ bị đào thải đó."

Tạ Tư thật thà cổ vũ cô: "Cứ làm cho tốt thôi, tôi thấy cô học chuyên tâm như vậy, nhất định không thành vấn đề."

Trình An An nghe thấy hai người nói vậy, cô ta khinh thường bĩu môi. Một con nhỏ đại học còn chưa tới thì có thể học được bao nhiêu?

Đã đến giờ, đề thi bắt đầu được phát xuống, Chu Tiểu Tảo tập trung giải. Nửa giờ sau, Trình An An là người đầu tiên nộp bài, vô cùng tự tin. Không ít người đều kinh ngạc nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại giải xong nhanh như vậy. Trình An An chỉ cười mỉm rồi ra khỏi phòng. Sau khi cô ta nộp bài thì cũng có lục tục những người khác hoàn thành xong, Chu Tiểu Tảo viết chữ quá chậm, là người nộp bài chậm nhất.

Đám người Trình An An lúc này cũng quay về phòng học, nhìn bộ dạng cố hết sức của Chu Tiểu Tảo, ai cũng cảm thấy cô sẽ không nhận được thành tích tốt. Giáo viên đang ngồi ở trên chấm bài, bắt đâu từ Trình An An đến cuối cùng là Chu Tiểu Tảo. Không bao lâu sau đã có kết quả, giáo viên bảo mọi người vào đầy đủ rồi bắt đầu công bố.

"Bắt đầu từ điểm cao nhất."

Trình An An vừa nghe vậy, cô ta ngồi ngay ngắn, trên mặt nở nụ cười khéo léo, kết quả cái tên mà giáo viên đọc ra lại không phải là cô ta.

"Hạng nhất Chu Tiểu Tảo chín mươi chín điểm, hạng hai Tạ Tư chín mươi điểm, hạng ba Trình An An tám mươi bảy điểm..."

Những hạng sau Trình An An nghe không vào nổi nữa, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi. Cô ta chỉ đứng hạng ba thì thôi đi, tại sao Chu Tiểu Tảo lại là hạng nhất?! Không phải cô ta không ôn tập gì sao?! Nếu có thể làm được điểm cao như vậy thì sao ngay từ ban đầu lại vờ như thấp thỏm lắm làm gì? Nhất định là lén treo đèn đánh đêm[1] rồi, muốn người khác khen mình là thiên tài chứ gì?!

Trình An An càng nghĩ càng tức, đợi giáo viên đọc điểm xong, cô ta đanh mặt nói: "Bạn học Chu Tiểu Tảo làm không tồi nhỉ!"

Chu Tiểu Tảo nghe ra ý nói kháy trong lời của cô ta, cô im lặng. Tạ Tư lại rất vui cho cô: "Cô chỉ thiếu một điểm nữa là trọn luôn!"

Chu Tiểu Tảo nói nhỏ: "Tôi cũng đâu ngờ đề kiểm tra lại đơn giản như vậy..." Trí nhớ của cô tốt lắm.

Giáo viên gọi tên Trình An An: "Em cũng làm không tệ, nhưng có mấy chỗ đáp không chuẩn." Rồi lúc nhìn Chu Tiểu Tảo, giáo viên rất vui: "Chu Tiểu Tảo nhất định là rất chăm chỉ rồi nhỉ, đáp án của em không sai sổ tay nhân viên một chút nào, chỉ trừ đề mở cuối cùng một điểm thôi."

Chu Tiểu Tảo thầm nói trong lòng: Cũng đâu có chăm chỉ gì, chỉ xem một lần là nhớ mà...

Trong lòng Trình An An kêu thịch một tiếng, vô cùng kinh ngạc, không ít người cũng có vẻ mặt như cô ta. Cô ta không cam lòng, đứng lên hỏi: "Không sai sổ tay nhân viên một chữ? Sao có thể? "Cô ta nhìn chằm chằm Chu Tiểu Tảo: "Cô đã học trước rồi chứ gì?"

Chu Tiểu Tảo lắc đầu: "Không có."

"Tôi không tin cô có thể đáp không sai một chữ." Trình An An lạnh lùng nói: "Có phải cô gian lận không?"

Chu Tiểu Tảo trừng lớn mắt: "Tôi không có!"

"Nhưng có ai có thể đáp được không sai một chữ chứ? Những người đang ngồi đây đều là người tài tốt nghiệp trường danh giá đấy! Cô đừng nói là cô còn thông minh hơn bọn họ chứ?!"

Chu Tiểu Tảo hơi tự luyến, cô cho rằng mình rất thông minh, nhưng cô lại á khẩu không trả lời Trình An An được. Cô không được tiếp nhận nền giáo dục của con người, không biết trình độ của mình thế nào. Hơn nữa mấy ngày nay cô đều nghe nói bọn họ tốt nghiệp trường nổi tiếng, chắc là giỏi lắm.

Sự trầm mặc của Chu Tiểu Tảo khiến Trình An An như được một tấc lại tiến một thước. Kỳ thật cô ta còn nghi ngờ giáo viên đã tiết lộ đề cho Chu Tiểu Tảo, nhưng cô ta không dám nói, giờ để kéo lại mặt mũi của mình, cô ta đã tính toán cả rồi.

"Không nói được phải không? Chu Tiểu Tảo, cô có thể chứng minh mình không gian lận không?"

Chu Tiểu Tảo ngơ ngác. Không có là là không có thôi, chứng minh thế nào? Miệng cô vụng lắm, Trình An An hùng hổ lấn tới, cô lại không có cách nào phản bác.

Cuối cùng, Trình An An nói: "Thưa cô, nhất định Chu Tiểu Tảo không làm ra được thành tích như vậy đâu, phải để cô ấy kiểm tra lại dưới sự giám thị của tất cả mọi người."

Giáo viên cũng là nhân viên của công ty, lúc này sắc mặt cô rất khó coi. Sau này vào chính thức mọi người đều là đồng nghiệp, hà tất phải làm căng vậy chứ? Hơn nữa nếu Trình An An nói Chu Tiểu Tảo gian lận chẳng phải là cảm thấy cô xem thi lỏng lẻo sao? Ấn tượng về Trình An An trong lòng giáo viên càng thấp hơn.

Chu Tiểu Tảo sửng sốt, sao cô có thể gian lận như vậy được?

Tạ Tư đứng ra trước: "Chu Tiểu Tảo không gian lận, tôi tin tưởng cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng chẳng cần chứng minh gì với cô cả."

Trong lòng Chu Tiểu Tảo rất loạn, cô không biết làm sao bây giờ. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một người. Chu Tiểu Tảo đứng dậy cản Tạ Tư lại: "Cô đừng nóng giận." Sau đó, cô nhìn về phía những người khác: "Tôi ra ngoài một chút."

Nói xong, Chu Tiểu Tảo cầm điện thoại ra ngoài phòng học gọi cho Lộ Cẩn Lăng. Đúng lúc anh đang rảnh, thấy là cuộc gọi của Chu Tiểu Tảo, anh liền nhận.

"Sao vậy?" Chất giọng vừa trong vừa ấm truyền ra từ loa điện thoại, Chu Tiểu Tảo nghe thấy bên kia hơi ồn.

Cảm xúc Chu Tiểu Tảo giờ rất tệ, cô gọi anh một tiếng: "Lộ Cẩn Lăng..."

Nghe giọng cô không đúng lắm, Lộ Cẩn Lăng lạnh lùng liếc qua mấy đồng nghiệp đang ồn ào, bọn họ lập tức im miệng.

"Đừng vội, từ từ nói."

________________

[1] Treo đèn đánh đêm: hay còn gọi là "khêu đèn đánh đêm", bắt nguồn từ câu nói: "Hãy khêu đèn đánh đêm, không thắng không về!" của Trương Phi sau trăm hiệp bất phân thắng bại với Mã Triều, ý chỉ người siêng năng không chịu đầu hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net