Chương 32: Khế ước đạo lữ đồng sinh đồng tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua một lúc lâu Bộ Manh mới ngồi nghiêm chỉnh trở lại, cứ ngồi nhìn  Kim Khải như vậy, nhìn đến nỗi Kim tổng có hơi ngượng ngùng.



"Sao vậy?"



"Kim Khải này" Bộ Manh mở miệng nói  "chúng ta gia cố khế ước một chút đi?"



Kim Khải có hơi kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới gật nhẹ đầu vươn tay ra trước mặt cô. Kỳ thực anh đã nghĩ tới chuyện này vô số lần rồi, hiện tại Bộ Manh lại chủ động yêu cầu, không thể từ chối.



Bộ Manh hơi nắm lấy đôi tay anh, nhắm mắt lại, một sợi khói màu cam dịu chảy ra từ lòng bàn tay cô sau đó lại như kéo ra một sợi khác màu trắng từ bàn tay Kim Khải, hai sợi khói quấn quýt giữa hai bàn tay, cuốn chặt hai bàn tay lại với nhau sau đó kết thành một loại ấn kí phi thường cổ xưa, còn tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ mà rực rỡ, hơi thở cổ phác lan ra bao bọc lấy hai người rồi lại tụ lại giữa cả hai. Cuối cùng sợi khói màu trắng cứ thế thuận theo lòng bàn tay chui vào cơ thể Bộ Manh, sợi còn lại cũng chui vào cơ thể Kim Khải, đến đây cô mới mở mắt.



Cô chẹp miệng, tạm thời cứ thế này trước đã, sau này sẽ kết hôn chính thức sau vậy.



"Là khế ước đạo lữ đồng sinh đồng tử?" Kim Khải hỏi nhẹ, nhẹ như không dám tin, cũng không dám hỏi.



"Đúng vậy, anh Tiểu Khải không thích sao?" Bộ Manh nghe vậy hơi vội vàng trừng mắt đe dọa mà hỏi lại.


Cô cũng biết mình đã tổn thương Kim Khải, loại khế ước thượng đẳng vô thời hạn này cô căn bản không xứng, nhưng mấy ngày trước cô mới nghe Kim Khải "tỏ tình" với mình xong, vậy nên, cô trở nên tham lam, lòng tham không đáy, người đàn ông này, cô vĩnh viễn không muốn buông ra.



Kim Khải thấy cô như vậy không khỏi bật cười: "Manh Manh đã muốn, anh nào dám từ chối."



Bộ Manh hơi lườm anh: "Anh có không thích cũng muộn rồi!" Nam nhân quả nhiên đều giỏi nịnh hót. 



"Manh Manh, em cứ mở mắt như vậy sẽ có nếp nhăn ở mắt". 


A, còn biết dọa nạt người khác nữa!



Bộ Manh nghe xong hơi cứng người lại, còn Kim Khải lại như ấn phải huyệt cười, cứ cười như vậy, cười lâu đuôi mắt lại hơi hồng.



Bộ Manh như không để ý gì mà đứng dậy bỏ lại một câu "Muộn rồi, em đi nghỉ trước."  Cô xoay người rời khỏi, lại ở nơi không ai biết cuối mắt lại đỏ lên bất thường. 



Khế ước đạo lữ đồng sinh đồng tử... một khi đã kí xuống, đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi.



Khi Bộ Manh tắm rửa mới để ý ấn kí được hạ xuống ở ngay mặt trong cẳng tay, rất dễ thấy. Cô vui vẻ nghĩ, như vậy có thể khoe khoang một phen.



Kim Khải lúc thay áo đã để ý thấy, ấn ký được định ngay bên vòng eo trắng nõn có đầy vết sẹo trắng mờ mờ, ấn kí của anh lớn hơn cô rất nhiều, mơ hồ tỏa ra hơi thở cổ phác. Là một con chim phượng hoàng đỏ rực, sống động giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra nhảy khúc "Phượng cầu hoàng" diễm lệ chói mắt.



Chậc, gợi cảm quá rồi!



Lại là một đêm không ngủ.


________



"Lão Đại, Lão Đại! Anh không đi mua đồ tết sao?" Khi  Tề Minh đang ăn sáng đã nghe ngoài phòng truyền đến tiếng nói kinh thiên động địa của ai đó.



"Sao tao phải đi? Tao nuôi mày để mày bắt tao đi sao?" Tề Mặc chờ Bộ Manh vào đến cửa mới thong thả trả lời câu hỏi của cô.



"Anh thật chẳng hiểu phong tình gì hết. Người vợ ra ngoài sắm đồ tết rồi, người chồng nên đi chung xách đồ giúp! Anh có hiểu không?! Là củng cố tình cảm gia đình!" Bộ Manh ngồi xuống bên bàn ung dung chờ người ta đem đồ ăn lên, vừa chờ vừa nói nhảm. Nhọc cho cô chạy từ Kim Gia tới ăn chực bữa sáng.



"Không phải đêm nào cũng củng cố rồi đó thôi?" Tề Minh tỉnh bơ nói.



Bộ Manh suýt sặc nước bọt mà chết: "Khụ Khụ, Lão Đại, anh đúng là.. là... là gì nhỉ?" đến đây thì quên từ.



Tề Minh có dự cảm không lành.



Quả nhiên từ cửa lại vọng đến một giọng nói trầm trầm mà chứa đầy ý cười: "Là bạc tình lang!"



Tề - bạc tình lang - Minh: "......" Hắn biết ngay mà!



Bộ Manh lập tức phụ họa: "Đúng! chính là quỷ phụ tình!"



Tề - quỷ phụ tình- Minh: "....." Tề Minh nghe hai người kẻ xướng người họa chỉ tỏ vẻ: Bố mày không chấp.



"Nhà bếp hình như thiếu người đó, hay là..." Tề Minh chớp mắt đã nghĩ ra cách đối phó.


Bộ Manh đờ người.


"Ây da, hình như tôi vừa thấy chị dâu chuẩn bị đi sắm đồ tết!" 1 giây sau Bộ Manh đột nhiên quyết đoán đứng bật dậy, nói xong cũng không buồn chờ đồ ăn, cũng không cần ai cản đường, xông ra khỏi nhà ăn như một làn gió. Đến đi đều khoa trương như nhau.



Kim Khải ngồi đó hơi mỉm cười nhìn theo cô, lại quay đầu nhìn ly cà phê trên tay Tề Minh, trong lòng thầm đếm ngược, vừa đếm tới 1 Tề Minh đã buông tách cà phê đã hết, thong thả đi ra ngoài, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, một đường thẳng tới nhà chính.



"Manh Manh, em xem danh sách này như vậy đã đủ chưa?" còn chưa tới nơi đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mà không yểu điệu.



"Chị dâu, em cũng không rành mấy cái này lắm, nhưng như vậy cũng kha khá rồi đó." Lại có một giọng đùa cợt khác đáp lại. "Hôm nay em xin một chân culi xách đồ!"



Sau đó... Tề đại gia vừa vào cửa đã thấy có kẻ dám đu trên người vợ mình! 



Ha! Đúng là to gan lớn mật! 



"Vậy Sao?" Tiếng nói lạnh lẽo xen vào nơi không khí nhộn nhịp.


Cả phòng tức khắc im bặt.


Bộ Manh lập tức cứng nhắc quay lại, dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được rời khỏi người Lệ Lâm. Sắc mặt thay đổi xoành xoạch đủ 50 sắc thái rồi lộ ra nụ cười nịnh nọt.



"Lão Đại! Hay là, hay là em không đi nữa?" vừa nói vừa di chuyển từ từ về phía cái cửa sổ gần nhất.



"Sắp năm mới rồi nhỉ? Hay là mày cọ hết nhà vệ sinh ở Tề Gia đi? Còn nữa, nếu có cái nào hỏng thì nhớ sửa đi."  Tề Minh nhướng mày, muốn chạy? Không có đường đâu!



"Được!" Không hề chần chừ mà đáp ứng, Bộ Manh làm một cú lộn mèo lăn ra từ cửa sổ. Tôn nghiêm là gì? Sắp chết rồi kìa! Tôn nghiêm là đéo gì!



Sau đó.... sau đó tất cả bộ đàm của người giúp việc đều vang lên hai câu nói lạnh lùng máy móc: "Ông chủ có lệnh, hôm nay tất cả nhà vệ sinh lẫn nhà tắm trong Tề Gia, không thể có cái nào lành lặn. Không được phép tự ý dọn dẹp sửa chữa, trái lệnh, chết!"



Bộ Manh phủi quần áo chạy vội đến nhà kho lấy thùng đồ sửa ống nước và dụng cụ dọn nhà vệ sinh, đoán chừng giờ này toàn bộ nhà vệ sinh đều không còn cái nào lành lặn nữa rồi!



Hôm nay phỏng chừng cô phải khóc ngất trong nhà vệ sinh.



"Em ổn chứ? Thật sự không cần giúp sao?" Kim Khải tựa cửa nhà vệ sinh nhìn Bộ Manh thao tác  lập trình lại cái nhà vệ sinh thông minh, lại nhìn ống nước siêu bền còn đang rỉ nước ở đằng kia. 



"Không! Lão đại sẽ đánh chết cả hai chúng ta!" Bộ Manh một bộ không còn gì luyến tiếc. "Nhà chúng ta không phải đều có giao đồ tận nơi, đặt đồ tận cửa sao? Tạo sao lại phải tự mình đi mua đồ!" không đi mua đồ cô sẽ không chọc cho Tề Minh chạy tới, Tề Minh không tới sẽ không thấy cô đu trên người vợ anh ta, không nhìn thấy cô đu trên người vợ anh ta cô sẽ không cần chạy khắp trên dưới hơn trăm cái nhà vệ sinh để sửa chữa! cũng may là người làm không phải một đám ăn hại, ngày nào cũng cọ đến sạch bóng nên cô không cần cọ lại. 



"Không phải em bảo phải gia tăng tình cảm sao?" Kim Khải biết thừa cô chỉ đang vô lí với mình. "Nếu không chúng ta cũng đi nhé?"



"chúng ta?" Bộ Manh dừng cái tay đang thao tác lại, ngẩng đầu nhìn anh rồi chỉ chỉ mình: "Em?" lại chỉ chỉ anh: "Anh? Chúng ta không phải tết đến đều ăn chực ngủ chực ở đây sao? Anh còn biết vẽ việc cho em làm, anh rảnh thì mau đến công ty đi. Ông chủ như anh có ngày sẽ phá sản!" 



Thế là Bộ Manh lấy cớ "sau này anh còn phải nuôi em" xua Kim Khải đến công ty. 



Khi đến dưới lầu cô nói nhỏ với anh: "Sau tết chúng ta đi California nhé? Bên đó đang chiêu mộ lính đánh thuê, dạo này không làm gì, xương cốt của em cũng sắp rã rời rồi." Hoàn toàn quên mất mấy cái lỗ đạn chưa khỏi của mình.



Kim Khải hơi suy nghĩ rồi đáp: "Ừm, cũng được. Anh đi trước nhé." qua tết mấy vết thương của cô về cơ bản cũng ổn rồi.



Anh đi rồi Bộ Manh lại không thiết sống còn gì nữa mà đi cọ nhà vệ sinh, à không, là sửa nhà vệ sinh.



Sửa sửa sửa, sửa từ sáng sớm đến tối muộn, khi Tề Tự về rồi cô vẫn đang cặm cụi sửa ống nước.



Chỉ thấy một cái bóng lướt qua rồi kéo theo một tràng cười như điên, Tề Tự vừa cười vừa chạy về phòng mình. 



Bộ Manh đen mặt, sao lại đúng lúc sửa đến khu biệt thự của Tề Tự nhỉ, còn nữa, thằng nhóc không biết trên dưới kia còn cười! 



Đang nghiên túc tiến hành một cuộc âm thầm tổng sỉ vả đơn phương với Tề Tự thì Kim Khải cũng về, tiếp theo lại chính là một tràng cười của anh, Kim Khải vốn còn nhịn được nhưng đến cửa lại nghe thấy tiếng cười mất khống chế của Tề Tự, thế nên chính bản thân cũng không thể nhịn thêm.



"Trưa nay anh cười em chưa đủ sao?" Bộ Manh thấy sao mà khó thở quá!



"Anh vẫn chưa đủ mà." Kim khải vô tội hỏi lại sau đó tiến lên giúp cô sửa nốt cái ống nước cuối cùng.



Hai người lại hì hục đến hơn nửa đêm thì về khu nhà của mình ở Tề Gia ngủ, Bộ Manh còn vừa đi vừa tính thử,  vậy mà lại còn 40 cái chưa sửa xong! trong lòng thầm nhủ, thôi vậy, ngày mai lại tiếp tục, dù sao cô cũng sửa hết ở khu nhà chính và nhà ở rồi, chỉ còn khu nhà chưa có người và nhà phụ là chưa sửa.



Sung sướng sống xót qua một đêm, sáng hôm sau hai người lại tách ra ai làm việc nấy.



Cứ thế sáng đi làm tối về ôm nhau ngủ mà trải qua mười ngày cuối năm.



Bộ Manh sáng ra tỉnh dậy nhân lúc Tề Minh không ở nhà lại đu trên người Lệ Lâm ép cô dắt đi mua sắm quần áo tết. 


Đúng! Bộ đại gia luôn mặc đồ định chế hôm nay muốn hạ phàm, không chỉ hạ phàm còn ép cả nhà hạ phàm......



Tề Minh: "....." Bay đâu, lôi thứ này ra cho trẫm!



Con Trai Tề Lão đại: "!!!!!"  Wtf!



Bộ tứ đệ: "....." Điên mẹ nó rồi!



Kim Khải: "....." Âm thầm niệm câu 'Đó là vợ mình" để bình tĩnh lại.



Lúc cả nhà tụ tập ăn cơm ngày 29, nhìn thấy mười cái áo đỏ rực, tập thể dùng sự im lặng để bày tỏ: "Đồ điên!" và "Không mặc!"



"Tôi nói cho mọi người hay, cái này là chị dâu chọn! Hôm nay ai dám từ chối, tôi... tôi!" Tôi cái gì? Bộ Manh nhìn lướt qua Tề Minh lúng túng nuốt câu 'tôi đập chết kẻ đó' lại.



Tề Minh nghe là do vợ mình mua thì trầm mặc nhìn Lệ Lâm.



"....." Lệ Lâm cũng nhìn lại hắn. 


Nhìn gì mà nhìn, không phải em, mấy cái này là em gái anh nửa đề nghị nửa ép buộc mua về.



"Đủ rồi, ăn cơm trước đi." Tề Minh lành lạnh mà mạnh mẽ phá tan sự trầm mặc. 



Nói thật, mấy năm trước Kim khải đã có đủ hành động có thể coi là điên rồ, nhưng hôm nay anh ta mới biết Bộ Manh điên lên thì còn khiếp hơn nhiều! Không phải đèn lồng đỏ khắp khu nhà, không phải mỗi căn biệt thự một câu đối, không phải chơi trò giải đố trên cây như Kim Khải, bà điên này bảo họ mặc cái áo đỏ tươi, bảo họ cứ vậy mấy ngày tết ngồi nhà chờ người tới chúc tết!



Man rợ!



Lòng chửi man rợ nhưng lúc ăn xong, vào khoảnh khắc mọi người chuẩn bị giải tán thì thấy Bộ Gia đã đứng ở cửa phòng ăn, trên tay là mười cái áo đỏ muốn mù mắt. 



Rốt cuộc chỗ nào bán cái thứ đốt mắt này cho cô ta?!! 


Còn nữa, ban nãy không phải đều thay phiên chuốc rượu cô ta rồi sao?! Giờ họ còn tự thấy mình sắp say tới nơi, sao thứ này lại vẫn tỉnh ráo vậy!



Mỗi người đi ra ngoài Bộ Manh đều phát cho một cái áo đỏ chót, Không thể chối từ, ngay cả Lệ Lâm cũng bị mượn oai để dùng rồi, còn không nhận chẳng phải đều muốn chết hết sao? 



Mơ mơ hồ hồ lấy áo về, trở về lại mơ mơ hồ hồ mặc thử...



Chết thật, da đen quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net