Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đó khi đến đưa nấm, tôi nghe thấy nhà họ cần tìm người chăn vịt thuê. Gã chăn vịt cũ vì nhà có tang nên xin nghỉ. Tôi nhanh chân xin vào làm việc. Mùa đông lạnh nên bầy vịt cũng không đi xa chỉ luẩn quẩn ở gần bờ ruộng, phần lớn thời gian tôi ngồi trong cái láng giữa ruộng trông chừng chúng. Lắm lúc tôi ước mình là một con vịt, hết ăn rồi đẻ trứng hoặc là được nuôi béo tròn rồi giết thịt, cứ thế kết thúc một kiếp sống. Không như phận dân đen thấp cổ bé họng như tôi, mỗi ngày đều phải suy nghĩ trước sau.

Suôn sẻ chăn vịt tới ngày thứ tư thì có chuyện xảy ra, sau khi cho đàn vịt ổn định trên ruộng, tôi đi về cái láng thân quen của mình, gần về tới thì nghe thấy tiếng con gái khóc, nghĩ bụng chả nhẽ oan hồn cũng xuất hiện ban ngày. Tôi lấy hết sức trâu của gái 17, nắm chặt cây lùa vịt trên tay, đi thẳng tới láng hòng bắt ma nữ nhưng ma nữ ở đâu không thấy chỉ thấy một đôi trai gái không mảnh vải che thân đang dán chặt vào nhau, từ tận tâm tôi nể phục dũng khí của hai người họ, giữa trời đông giá rét như vậy còn chạy ra giữa đồng chơi trò chim chuột.

Ba cặp mắt trợn tròn nhìn nhau...*quạc quạc quạc – hiệu ứng quạ bay qua*.

Một tiếng hét thất thanh được vang lên, chàng trai vội lấy áo che thân hai người, tiện tay vớ lấy chum rượu ném về phía tôi, tất nhiên là tôi tránh không kịp. Hậu quả là trán tôi rách một đường, máu me bê bết. Tôi đành phải chạy ra giếng nước gần đó xử lý vết thương. Lúc tôi ôm cái đầu được quấn to như đầu lợn trở về thì hai tên tội đồ kia đã nhanh chân chạy thoát. Tôi bất lực nhìn trời, thở dài một hơi, kiếp sau tôi nhất định sẽ làm một con vịt.

Đến trưa ba mươi tết, nhà phú ông thì đang mở cỗ linh đình, còn tôi bơ vơ ngồi trong láng ăn nắm xôi vừa nãy có người hầu đem đến cho. Quả là nhà phú quý đến nắm xôi thừa cũng ngon như vậy. Tôi vừa ăn vừa tính tiền công mấy ngày nay chăn vịt, đương lúc đang tính giữa chừng có một thanh niên mặt mũi khôi ngô xông thẳng vào láng. Hắn nhìn chằm chằm tôi, tôi nhìn chằm chằm hắn. Trong đầu tôi hiện lên một chữ, đẹp! Mười bảy năm sống trên đời, tôi chưa gặp chàng trai nào đẹp đến vậy.

Nhìn cho đã, đoạn hắn hất cằm hỏi tôi: "Cô là ai?". Tôi chép miệng một cái, đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Trong lúc ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa, tôi buột miệng trả lời hắn: "Tôi là một con vịt." Tôi thấy mặt hắn khựng LẠI, giống như đang nghiền ngẫm câu nói của tôi có ý gì. Đặng hắn bật cười ha hả: "Tôi chưa thấy một con vịt nào xinh đẹp như cô." Tôi mặc kệ hắn cười, tiếp tục ăn xôi.

– Cô vẫn luôn chăn vịt ở đây?

– Đúng vậy, chắc đâu cũng phải hơn ba tuần rồi.

– Trán cô bị sao vậy?

Tôi đưa tay sờ vết sẹo đã ăn da non trên trán, rõ là lấy tóc che lại sao hắn vẫn thấy được nhỉ.

– Vết này hả, hôm nọ tôi bắt gặp một đôi thần tiên quyến lữ. Vị tiên nhân đó tức giận việc tôi nhìn trộm nên ra tay đánh tôi. Anh thấy có giận không cơ chứ, thần tiên vậy mà cũng đánh người.

Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi bằng khuôn mặt đẹp ấy, hết nhìn trán tới mắt mũi miệng, không bỏ sót một điểm nào, tôi đoán trên mặt tôi có bao nhiêu sợi lông hắn cũng nhìn ra. Tôi đâm bực mình, hỏi lại:

– Có phải lần đầu gặp một con vịt xinh đẹp như tôi nên anh ngỡ ngàng đúng không?

– Đúng vậy, rất xinh đẹp lại còn thú vị.

Nói rồi hắn lớn tiếng cười. Tôi nhủ thầm trong bụng, chàng này thích cười nhỉ, cũng may là chàng đẹp chứ không tôi cầm gậy đuổi đi rồi.

Ăn xong nắm xôi, nhìn trời đã quá trưa. Tôi lấy "đạo cụ" ra, theo thói quen bôi bôi chét chét lên mặt. Hắn lại trợn tròn mắt nhìn tôi. Trong chốc lát, khuôn mặt tôi từ trắng trẻo mịn màng trở lên vàng vọt, dưới cổ còn có vết bớt màu đen. Đây là mánh khóe nhỏ của tôi mỗi khi ra đường, trên trấn tôi đâu thể dùng bộ dạng "vịt giời" như ở trong làng, nên đành lấy nghệ giã nhiễn bôi lên mặt, cạo tro nồi vẽ thành một vết bớt nhỏ. Hóa trang xong xuôi, đặng tôi đứng dậy nhìn hắn:

– Tôi về đây, thầy bu đang đợi tôi về ăn cơm giao thừa. Lần đầu gặp mặt xem như có duyên, chúc cậu cả năm mới an khang, không hẹn ngày gặp lại.

Vừa bước chân ra khỏi láng, tôi nghe thấy hắn hỏi:

– Nhà cô ở đâu?

– Làng Trực Tây, căn thứ bảy có giàn mướp trước nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net