Chương 3: Phòng khám Hoa lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý: OOC, H, hơi tục, không làm theo, không liên quan đời thực, hư cấu, phi logic, rape.

---

Tiếng mở cửa xen lẫn tiếng còi xe. Phía ngoài, chàng trai mặc áo măng tô chậm rãi đi tới bàn, mang theo sự lo lắng tràn ngập ở trong lòng mà đứng trước đầu ghế sofa.

Có một người đang nằm trên đó, đôi chân dài vượt quá chiều dài của ghế, phải miễn cưỡng gác lên bàn nhỏ, trên trán đắp lên một tờ báo phẳng phiu, tay trái buông thõng xuống tiếp xúc với nền gạch màu xám lạnh lẽo, tay phải gác ở trên bụng, ngón tay thon dài duỗi thẳng ra, vì móng tay được cắt tỉa gọn gàng nên trông rất thuận mắt.

Vị khách vừa bước vào khó xử nhìn người trên ghế, rồi lại liếc mắt nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn rằng căn phòng này không còn ai, anh mới ngập ngừng cất tiếng gọi.

"Ừm, này..."

Đáp lại anh chỉ là tiếng còi xe đinh tai nhức óc ngoài kia vọng lại, chàng trai kiên nhẫn gọi thêm mấy lần. Thấy người kia vẫn không nhúc nhích gì, anh bất đắc dĩ mới phải giơ tay ra lay cậu ta một cái.

Bất chợt có một bàn tay chộp lấy tay anh, khiến anh giật nảy mình, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra sau.

Tiếng sột soạt vang lên, người nằm dài trên sofa cuối cùng cũng chịu bỏ tờ báo xuống mà ló mặt ra nhìn anh. Thấy người quen, cậu ta nhoẻn miệng cười một cái.

"Oh? Chào anh."

Đối phương ngây người nhìn vào mắt cậu, rất lâu sau mới giật mình rụt tay lại, lần này tiếng còi xe đã lấy lại cho anh sự tỉnh táo.

"... À, chào cậu." Khuôn mặt anh thoáng qua vẻ bất ngờ. Nhưng ngay sau đó đã bị che giấu bằng vẻ lãnh đạm thường thấy.

"Xin lỗi anh, em mệt quá nên ngủ quên mất. Phiền anh gọi em dậy rồi." Cậu ta ngồi thẳng người dậy, còn vươn mình rồi ngáp một cái, là dáng vẻ thường thấy của những người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn hạn. "Chắc em ngủ được hơn tiếng rồi... Oáp..."

"Tôi tưởng cậu tỉnh lâu rồi."

Người kia quay đầu nhìn anh, người ban nãy ngáp ngắn ngáp dài giờ lại trưng ra bộ mặt vô cùng thanh tỉnh, ánh mắt nghi hoặc, không nói gì cả như chờ anh giải thích cho lời vừa rồi.

"Khi ngủ thì các ngón tay sẽ co lại, tôi thấy cậu duỗi thẳng tay như muốn khoe ra vậy. Tờ báo đắp trên mặt lại rất phẳng phiu, không hề có vết bị gập lại trong khi phòng này vừa bật quạt, với khoảng cách này chắc chắn sẽ thổi cho tờ báo rơi xuống hoặc bị xô lại. Tôi đoán cậu vừa tắt quạt xong mới đắp báo lên mặt giả vờ ngủ."

Đối phương nhướn mày nhìn anh, hỏi: "Sao anh biết em bật quạt?"

"Nóng như vậy mà tôi bước vào đây lại không thấy có mùi điều hoà, dưới đất có vài tờ hồ sơ rơi rải rác theo hướng quạt thổi tới, bây giờ tôi đi ra chạm vào quạt chắc vẫn còn hơi nóng chứng minh rằng cậu vừa tắt nó không lâu."

Người kia nghe xong thì gửi tới anh một chàng vỗ tay, sau đó nhanh chóng với lấy điều khiển bật điều hoà lên. Nhiệt độ căn phòng từ từ hạ xuống.

"Tuyển thủ Faker thật giỏi, anh đoán như thần vậy."

"Ồ, cảm ơn. Nhưng sao tuyển thủ Chovy lại ở đây vậy? Hình như hôm nay bên phía Gen.G có việc gì đó mà? Cậu không về trụ sở sao?" Faker chậm rãi ngồi xuống phía đối diện, cẩn trọng nhìn đối thủ truyền kiếp của mình.

Đối phương điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thật trang trọng rồi nhanh nhẹn rót cho anh một cốc nước, sau đó đẩy về phía Faker, khuôn mặt chàng trai trẻ rộ lên nụ cười rạng rỡ.

"Chút chuyện nhỏ thôi, hôm nay em đã xin nghỉ rồi." Nói rồi lại hỏi: "Vậy anh gặp phải vấn đề gì mà tới đây?"

Faker vươn tay đón lấy cốc nước, nhấp một ngụm.

"Cậu không phải chủ phòng khám. Tôi không thể nói với cậu."

"Sao anh lại chắc chắn em không phải chủ phòng khám? Anh từng tới đây sao?"

Anh lắc đầu, đôi mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. "Không, nhưng tôi từng đi qua phòng khám Hoa lan này nhiều lần, lần nào cũng thấy bên trong là... một người khác đang tư vấn cho khách hàng. Tôi tới đây là để gặp anh ta."

Điều hoà để 16 độ, Faker là người sợ lạnh, anh bất giác cọ xát hai bàn tay, muốn tay mình ấm lên nhưng cũng chỉ được một chút mà thôi, những nơi như mu bàn tay đã bắt đầu ửng đỏ.

Vốn dĩ muốn hỏi xem có thể tăng nhiệt độ lên không. Thế nhưng khi va phải ánh mắt người đi đường giữa nhà Gen.G, Faker như mèo nhỏ cụp đuôi lại, ngoan ngoãn ngồi đó mà không dám ho he gì.

Chovy tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt cậu ta khiến anh cảm thấy rất bí bách.

"Người mà anh nói..." Mất một lúc lâu cậu ta mới chịu mở miệng. "... Hiện tại không có ở đây, anh ấy đã giao cho em phòng khám rồi. Vậy nên anh có thể tin tưởng em được không? Nói em nghe vấn đề của anh."

Như nghe phải tin gì động trời, Faker kích động hỏi lại: "Anh ấy không ở đây nữa!?" Nhận ra mình thất thố, đường giữa nhà T1 vẻ gượng gạo uống thêm vài ngụm nước, vừa để che đi xấu hổ của mình, vừa để tránh đi ánh mắt của Chovy.

Ánh mắt cậu ta dạo gần đây nhìn anh rất kỳ lạ, khiến anh luôn cảm thấy lúng túng trước người đi đường giữa trẻ tuổi này.

Chovy chống cằm nhìn con mèo đối diện, miệng cậu đã thôi nhếch lên, nhìn qua cũng biết tâm trạng cậu ta đang không tốt.

"Tuyển thủ Faker tới đây để nghe tư vấn hay là tìm người?" Giọng Chovy bình bình, khó mà nghe ra cảm xúc gì từ đây. Nhưng Faker biết rằng cậu đang không vui, anh bỏ cốc nước đã bị bản thân tự ép uống hơn một nửa xuống bàn, bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.

Nhưng nhìn anh vẫn không có vẻ gì là muốn kể cho Chovy nghe vấn đề của mình. Dù sao cậu cũng là đối thủ của anh, mỗi tháng hai người đều đối đầu nhau từ giải quốc nội đến giải quốc ngoại. Nếu phải kể ra một lý do khiến tuyển thủ chuyên nghiệp như Faker lại phải đi đến phòng tư vấn tâm lý thì nói rằng do đối đầu với Chovy quanh năm suốt tháng khiến anh ám ảnh cũng chẳng sai. Bây giờ mà bảo anh kể cho cậu nghe mình đã ám ảnh cậu tới cỡ nào thì đây đích thực là một trò hề, một cú tát vả thẳng vào mặt Faker.

Nhưng thật may đó lại không phải lí do anh tới đây vào ngày hôm nay. Tuy nhiên bảo anh kể cho cậu nghe vấn đề của anh thì thật sự là khó.

Chovy chăm chú quan sát Faker, rất kiên nhẫn đợi anh nói ra vấn đề của mình thay vì lên tiếng thúc giục. Và thật không uổng công cậu đã chờ, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ thì anh đã quyết định nói ra.

"Tôi... Ừm, chuyện này... cậu đừng nói cho ai biết."

"Hiện tại em là người tư vấn còn anh là khách hàng. Chúng ta không phải tuyển thủ, không phải Faker và Chovy. Ở đây có quy tắc sẽ không bao giờ tiết lộ những chuyện của khách hàng ra bên ngoài. Anh yên tâm."

Nghe cậu nói quả thật khiến anh đỡ lo hơn phần nào. Vì đã đến đây rồi thì cũng đâu thể quay lưng bỏ về nữa. Lee Sang-hyeok cắn cắn môi, anh hít sâu một hơi rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

"Tôi gặp ác mộng."

"Vậy anh có nhớ nó như thế nào không?"

Lee Sang-hyeok mơ hồ nhìn đối phương, khó khăn nói: "Đó là một ác mộng không có mở đầu cũng không có kết thúc. Kí ức của tôi về nó bắt đầu từ lúc... lúc... tôi đang nằm trên giường..." Nói đến đây thì ngừng lại, hình như những chuyện sau đó khiến anh rất hoảng hốt, đến mức khi nhắc lại sẽ thấy gương mặt anh trắng bệch.

"Sau đó... sau đó... tôi..." Đầu anh dần cúi xuống, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đến mức gân tay nổi hết cả lên. Nhận thấy Lee Sang-hyeok đang có dấu hiệu mất bình tĩnh, Jeong Ji-hoon rót cho anh một cốc nước khác, hỏi: "Anh uống nước không?"

Đối phương ngẩn người sau đó từ chối. Nhìn anh có vẻ ổn hơn vừa rồi, đôi mắt đã có hồn hơn.

Jeong Ji-hoon với lấy tờ giấy ở trên bàn, bắt đầu ghi chép gì đó, vừa viết vừa hỏi: "Anh bắt đầu mơ thấy nó vào khi nào?"

Người kia vẻ suy ngẫm, nói: "Có lẽ là... khoảng cuối năm ngoái."

"Cũng gần một năm đấy... Vậy mà bây giờ anh mới tới đây, nghĩa là cơn ác mộng đó đã đeo bám anh suốt thời gian qua phải không?"

"Phải."

Nghe thấy câu trả lời đã được dự đoán từ trước, Jeong Ji-hoon gật gù, lại nói: "Theo những lời anh nói thì đó là một ác mộng không có đầu đuôi, vậy hẳn là vì anh đã trải qua một câu chuyện nào đó mà chính anh cũng không biết nó bắt đầu như thế nào và kết thúc ra sao. Có khả năng anh đã trải qua nó trong lúc không tỉnh táo, nhưng vì nó quá ám ảnh nên đã đi vào giấc ngủ của anh."

Mãi không nghe thấy tiếng anh đáp lại, Jeong Ji-hoon ngừng tay mà ngẩng đầu nhìn. Phát hiện ra đối phương ngồi im như tượng, có vẻ vừa trải qua cú sốc nào đó tới mức đứng hình. Jeong Ji-hoon thôi viết, cậu nhẹ giọng gọi: "Sang-hyeok hyung?"

Anh chớp mắt một cái, sau đó mới lúng túng hỏi lại: "Cậu gọi tôi sao?"

Jeong Ji-hoon nghiêng đầu nhìn anh.

"Hình như anh... không biết mình từng trải qua chuyện đó mà chỉ đơn giản nghĩ đó là giấc mơ thôi đúng không?"

Bị nói trúng tim đen. Lee Sang-hyeok bối rối cầm cốc nước lên uống, đôi mắt anh đảo liên tục nhìn xung quanh, chủ yếu là muốn tránh đi ánh mắt chắc chắn của Jeong Ji-hoon. Anh không muốn thừa nhận chuyện cậu nói, nhưng thật sự là vậy, vốn dĩ anh cho rằng cơn ác mộng đó xảy ra chỉ vì thời gian qua có quá nhiều áp lực đè nặng lên vai nên mới sinh ra ảo mộng.  Nhưng cậu lại nói rằng do anh từng trải qua điều đó mới khiến anh cảm thấy khiếp sợ.

Làm sao có thể ngờ rằng anh từng trải qua loại chuyện này?

"Sang-hyeok hyung, là loại ác mộng gì mà lại xảy ra lúc anh đang nằm trên giường?"

Câu hỏi này chính là mũi tên thứ hai Jeong Ji-hoon bắn vào tim anh. Cốc nước cầm trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất. Hơi thở của Lee Sang-hyeok rất gấp gáp, dù nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng anh cảm thấy cả người đều nóng ran, phía sau lưng từ khi nào đã lấm tấm mồ hôi.

Ngay từ đầu khi quyết định tới đây, anh đã hạ quyết tâm sẽ nói ra tất cả mong nhận được sự trợ giúp. Nhưng đã có một chuyện xảy ra ngoài dự đoán đó chính là người mà anh cho rằng là chủ phòng khám không còn ở đây, thay vào đó lại là đối thủ truyền kiếp của mình - Jeong "Chovy" Ji-hoon.

Lí do lớn nhất để anh tới đây chính là vì khi gặp người kia ngoài cửa phòng tư vấn, người đó đã không biết anh là ai, nên anh cho rằng khi tới đây sẽ có thể dễ dàng kể ra câu chuyện của mình. Nhưng giờ đây, đối mặt với Lee Sang-hyeok là Jeong Ji-hoon, người đã trả lời phỏng vấn rằng cậu ta cực kỳ hiểu anh thì việc để anh kể cho cậu ta nghe về ác mộng đó thật sự rất xấu hổ.

Nhưng đã tới đây rồi, nếu còn bỏ về nữa thì chắc chắn Jeong Ji-hoon sẽ nghĩ anh làm chuyện xấu nên mới gặp ác mộng, mới không dám để người khác biết. Hơn nữa, Lee Sang-hyeok cũng đã xác định rằng: cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối phải giải quyết xong cơn ác mộng kia.

Lee Sang-hyeok điều chỉnh nhịp thở, cố gắng bình ổn mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

"Tôi... tôi bị một người đàn ông... đè dưới thân... Lúc đó tôi chỉ biết khóc, giọng lạc đi, kêu la được vài tiếng rồi thôi, không kêu nổi nữa... Giấc mơ đó kéo dài cho tới khi... tới khi..."

Jeong Ji-hoon nhìn anh, nhìn cái miệng mèo đang hé.

"... Tới khi... Anh ta bắn ra... Sau đó nói một câu, lúc này thì tôi đã tỉnh dậy rồi, không nhớ nổi anh ta đã nói gì."

"Có lâu không?" Đối phương thôi nhìn anh, lại bắt đầu ghi chép gì đó, hỏi. "Ý em là thời gian làm tình."

Lee Sang-hyeok đỏ mặt cúi đầu, giọng nhỏ dần. "... T-Tôi không biết rõ, bởi vì cảm thấy rất tuyệt vọng, nên dù nó chỉ xảy ra trong vài giây nhưng tôi vẫn sẽ cảm thấy nó rất dài."

"Đêm nào anh cũng mơ thấy sao?"

"Không, ban đầu là vài tháng mới mơ thấy, dần dần là cách một tháng, bây giờ là mỗi tuần một lần, thậm chí có tuần là hai lần." Nói tới đây, Lee Sang-hyeok gấp gáp hỏi: "Có cách nào loại bỏ giấc mơ đó đi không? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả."

Hiếm khi thấy anh chịu chi đến vậy. Hiển nhiên rồi, có người nào lại chịu được cảnh liên tục mơ thấy mình bị người khác làm tình, huống chi là người cao lãnh không dính vào nhục dục như Lee Sang-hyeok.

Nhưng chẳng phải vì anh thật sự trải qua loại chuyện này nên mới mơ thấy hay sao?

Jeong Ji-hoon ra điều suy tư, cuối cùng kết luận: "Không phải muốn bỏ là bỏ, cần phải tìm ra nguyên nhân anh mơ thấy nó. Trước tiên thì... chính anh cũng không nhớ gì về chuyện này, nhưng lại gặp ác mộng. Có lẽ Sang-hyeok hyung đã thấy thứ gì đó và nó gợi lại trong tiềm thức anh những chuyện đã xảy ra."

Có một chiếc xe chạy ngang qua, người cầm tay lái cố tình bấm còi nhiều lần như muốn mọi người chú ý tới chiếc xe mới mua của anh ta. Trông nó sáng bóng và đẹp mắt, nhưng vì hành động của chủ nhân nên khiến những người khác không khỏi dành cho nó ánh mắt ghét bỏ. Jeong Ji-hoon ngồi trong phòng cũng không phải ngoại lệ, anh cau mày nhìn chiếc xe đi ngang qua, thầm trách căn phòng này có cách âm mà như không, từ sáng tới giờ mấy thứ âm thanh tạp nham này cứ quanh quẩn bên tai khiến cậu ta rất khó chịu.

Nhưng Jeong Ji-hoon không dành quá nhiều thời gian để nhìn ra ngoài, giờ đây cậu toàn tâm toàn ý đặt hết sự chú ý của mình lên người Lee Sang-hyeok.

Sau khi nghe việc không chắc chắn có thể loại bỏ cơn ác mộng. Lee Sang-hyeok rơi vào trầm tư. Anh lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, hoặc là nói đang tự nhìn lại bản thân mình. Nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh, vì sao anh lại không nhớ ra mình từng làm tình cùng người khác?

Bỗng ánh mắt anh va phải chiếc thảm lót chân đặt ở phía xa xa, Lee Sang-hyeok ngước mắt nhìn lên.

Là một cánh cửa, vì được sơn cùng tông màu với tường, cộng thêm vị trí đặt ở nơi khuất tầm nhìn nên bây giờ anh mới phát hiện ra ở đây còn có một cánh cửa dẫn tới nơi khác.

"Đó là một căn phòng khác sao?" Anh nhìn thẳng về nơi đó, cất tiếng hỏi. Jeong Ji-hoon nương theo ánh mắt anh mà ngoái đầu nhìn lại, sau một lúc im lặng, cậu mới đáp: "À, đúng vậy. Đó là phòng dành cho việc thôi miên."

"Thôi miên?" Mắt Lee Sang-hyeok sáng lên, anh mới chỉ nghe qua chuyện này ở trên mạng thôi, không ngờ có một ngày được tận mắt nhìn thấy.

Như nghĩ gì đó, chợt Jeong Ji-hoon cười khẽ một tiếng, tay cậu chỉ về phía căn phòng.

"Anh có muốn thử không? Em sẽ giúp anh tìm ra nguyên nhân anh gặp cơn ác mộng đó. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân, em khá chắc rằng anh sẽ không bao giờ mơ thấy nó nữa."

Nghe thấy chuyện có thể loại bỏ cơn ác mộng đeo bám mình gần một năm qua. Lee Sang-hyeok không khỏi vui sướng, nhưng cũng khá lo lắng.

"Cậu có chắc sẽ làm được không? Tôi nghĩ chỉ có chuyên gia mới có thể..."

Lúc này Jeong Ji-hoon đã đứng dậy vươn mình, cậu ta đi tới trước mặt anh và đưa tay ra, ý muốn đỡ anh dậy.

"Nếu thôi miên thất bại. Em sẽ khiến anh nhớ ra bằng cách khác."

---

"Thả lỏng... giờ anh đang đứng ở trên hành lang. Anh có nhìn thấy cánh cửa ở cuối hành lang không?"

Jeong Ji-hoon nhẹ giọng nói, cậu chăm chú nhìn người ngồi trên ghế, đợi chờ anh đáp lại mình.

"Vâng... tôi... thấy một cánh cửa..."

"Sau đó anh đi tới mở nó ra."

"Tôi... tôi... mở nó ra." Lee Sang-hyeok mấp máy môi, những lời anh nói ra đều là nghe theo sự chỉ dẫn của Jeong Ji-hoon. Và thật sự lúc này đây, anh đã nhìn thấy một cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm.

"Khi em đếm đến ba, anh sẽ bước vào giấc mơ."

"Tôi... sẽ... vào... giấc mơ..."

Lee Sang-hyeok mở cửa ra, một vầng sáng chói mắt đập vào mắt anh.

Jeong Ji-hoon bắt đầu đếm.

"Một."

Màn đêm bao phủ tầm nhìn của Lee Sang-hyeok.

"Hai."

Anh ngửi thấy mùi rượu.

"Ba."

Gió thổi tới khiến anh cảm thấy lạnh, lúc này trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

Jeong Ji-hoon tiếp tục chỉ dẫn anh: "Giờ anh đang ở trong mơ rồi."

"Tôi... ở trong... mơ..."

"Tốt lắm, vậy anh nhìn thấy gì?"

"Tôi... không thấy gì... ở... đây... rất tối..."

"Anh có biết mình đang ở đâu không?"

"Không... tối quá... tôi... không biết..."

"Anh đang ở đó với ai?"

"Tôi... ở với... một... người..."

Jeong Ji-hoon nhướn mày, lại hỏi tiếp.

"Anh ta đang làm gì anh?"

"Anh ta... đang... cởi... áo... tôi..." Hai tay Lee Sang-hyeok nắm chặt.

"Anh ta cởi xong chưa?"

"Anh... ta... cởi... xong rồi..."

"Vậy giờ anh ta đang làm gì?"

"Anh... ta... đổ... rượu... lên... người tôi..."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ta... cắn tôi..."

"Cắn những nơi nào?"

Lee Sang-hyeok khẽ cau mày: "Tai... và cổ... còn... có... tay... ngực... cả eo nữa... tất... tất cả..."

"Anh có đau không?"

"Tôi... đau... đau quá..."

"Vì anh ta đã cắn rách da anh sao?"

"Không... không phải... vì... anh ta... cắm... vào... trong... tôi." Lúc này trên trán Lee Sang-hyeok đã lấm tấm mồ hôi dù trong phòng đang để nhiệt độ thấp.

"Anh ta cắm gì vào trong anh?" Jeong Ji-hoon giả ngơ hỏi.

Lee Sang-hyeok không trả lời ngay, có vẻ từ trong tiềm thức anh đã không muốn nhắc tới nó. Nhưng vì đang trong quá trình thôi miên, cuối cùng thì Lee Sang-hyeok cũng chịu đáp lại câu hỏi của cậu.

"Anh ta... cắm... dương... vật... vào trong... tôi..."

"Cắm như thế nào? Anh có thể kể em nghe không?" Jeong Ji-hoon mặt tỉnh bơ, lại hỏi.

"Dùng... rượu... bôi trơn... sau đó... cắm... vào... cắm... rất sâu... lại... rút ra rồi... ah... hah... lại đâm vào... rất nhanh, ra... vào..."

"Dương vật có to không?"

"Rất... rất... to..."

"Ồ? Thế có dài không?"

"Rất... dài..."

"Vậy có làm anh sướng không?"

"Sướng... lắm..."

Jeong Ji-hoon nhếch môi, suýt chút nữa đã vỗ tay tán thưởng. Nhưng nghĩ tới việc còn đang thôi miên nên cậu đã kiềm chế lại sự hứng lên của mình.

"Anh đang bị gì?"

"Tôi... tôi đang... bị chịch..."

"Anh rên như thế nào? Rên cho em nghe được không?"

"Ahh.. hah... ư... Dừng... lại... ưm... Sướng quá... chết... chết mất..."

"Anh ta chịch anh như thế nào?"

"Anh ta... Anh ta... chịch... tôi... từ phía sau... rất nhanh... sướng... tôi... sướng lắm... nước... nước chảy... nhiều quá... ướt quá... nhớp nháp... thật khó chịu... làm sao... đây... tôi... chảy nhiều nước quá... giống như... giống như... đóng cọc xuống ruộng... càng đóng... nước càng bắn lên... tung... toé... "

"Anh có thích không?"

Lee Sang-hyeok nhăn mày, tay chân bắt đầu cựa quậy.

"Không... tôi... không..."

Cậu trai trẻ cũng nhăn mày giống như anh, thắc mắc hỏi: "Vì sao anh không thích? Anh rất sướng mà? "

"Tôi... muốn... làm cùng người... tôi yêu..."

"Anh không yêu người đang chịch anh sao?"

"Tôi không... biết..."

Jeong Ji-hoon trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Bây giờ anh ta đang làm gì?"

"Anh ta... lật người tôi lại... bế... bế tôi lên... vừa đi... vừa chịch... chịch... thủng bụng... mất..."

"Anh ta bế anh đi đâu?"

"Bế... đi vào phòng tắm..."

"Hai người làm gì trong đó?"

"Anh ta... chịch tôi... trong bồn tắm... nước... hoà với tinh dịch..."

"Anh bắn chưa?"

"Tôi... bắn hai... lần rồi..."

"Anh rất muốn anh ta chịch thật mạnh bạo đúng không?"

"Không... sướng quá... tôi... không thể... chịu nổi..."

Jeong Ji-hoon khẽ cởi nút áo ra, cố gắng không tạo thành tiếng để tránh đánh thức chàng trai đang ngồi trên ghế sofa.

Cũng được một khoảng thời gian rồi. Jeong Ji-hoon thôi hỏi anh những vấn đề kia mà đi vào vấn đề chính.

"Anh ta có nói gì với anh không?"

"Có... có..."

"Vậy anh ta nói gì?"

Lúc này trán Lee Sang-hyeok nhễ nhại mồ hôi, trên tay nổi lên các đường gân màu xanh, nhìn anh cực kì khổ sở."Anh ta... anh ta... nói... hãy... đến... phòng khám Hoa... lan..."

"Đến đó làm gì?"

"Để anh ta giúp... nhớ lại..."

"Nhớ cái gì?"

"Nhớ... anh ta... đã... chịch hỏng... người tôi... như thế nào..."

"Tốt lắm, khi em đếm đến ba , anh sẽ tỉnh lại và nhớ được mọi chuyện xảy ra ở trong mơ."

"Vâng... tôi sẽ... nhớ được... mọi chuyện... xảy... ra... trong mơ..."

Jeong Ji-hoon vẽ lên môi một độ cong hoàn hảo, cậu ta bắt đầu đếm.

"Một... hai... ba..."

Lee Sang-hyeok cuối cùng cũng thức tỉnh, vẻ mặt anh cực kỳ hốt hoảng, hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Đây chính xác là bộ dạng của anh sau khi bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh vào giữa đêm khuya.

Cho đến khi ổn hơn một chút, anh mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu trai trẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC