Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie không biết sau chuyện ngày hôm qua, giữa hai người sẽ là sự bối rối khó xử hay là tình cảm sẽ càng thêm nồng cháy? Thành thực mà nói, việc Chaeyoung đột nhiên ném lại một câu "Thẳng thắn thành khẩn" như thế làm cho cô có chút trở tay không kịp. Từ "Yêu" này dù sao cũng quá mức hư ảo, đã không nói thì thôi, một khi đã nói ra thì người trong cuộc bỗng cảm thấy mối quan hệ này sâu sắc hơn hẳn. Không phải Jennie hoài nghi tâm ý của Chaeyoung mà chỉ là vì cô không xác định được tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu. Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu cuối cùng lại là công dã tràng thì không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ nữa mới có thể chữa trị được vết thương lòng này đây? Nói đến thế để thấy rằng cô quả thực vẫn rất nhát gan.

Sau đó một ngày, mẹ Kim triệu tập một

cuộc họp gia đình và chỉ đích danh Jennie phải đi thực tập ở trường học. Lần này, Jennie không dám nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý. Bình thường cô có thể giận dỗi tranh cãi nhưng vào thời điểm then chốt thì vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Hiện giờ Seojun đã chính thức về hưu, đứa cháu bất hiếu là cô cũng nên góp chút sức lực giúp đỡ gia đình mới phải. Hai ngày tiếp theo, Jennie tới phòng tranh để bàn giao công việc và chính thức nộp đơn từ chức. Kang Chul tuy có tiếc hận muốn giữ cô lại nhưng cuối cùng cũng hiểu rõ đại nghĩa mà đồng ý thả người. Mà suốt hai ngày đó, Jennie không hề gặp mặt Chaeyoung, trên thực tế là ngay cả liên lạc bằng điện thoại cũng không hề có. Lần này thì cô là người mất kiên nhẫn trước. Bấm số gọi đi đến ba lần mà kết quả đều nhận được thông báo số máy nằm ngoài vùng phủ sóng, Jennie âm thầm cười khổ, sau khi thổ lộ xong thì người chẳng hiểu vì sao không thể liên lạc được nữa. Chaeyoung này quả thực không quan tâm đến việc báo lại hành tung của mình cho ai hết.

Jennei bỏ điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục thu dọn mấy thứ trên bàn làm việc. Jinhee bỗng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lộ rõ sự buồn bực, "Chị Jennie, chị đi rồi em phải làm sao bây giờ?"

Cô sinh viên này đã càm ràm với cô hai ngày nay rồi, "Kang Chul sẽ tìm cấp trên mới cho em mà."

"Không được, em nhất định sẽ bị bắt nạt đấy!"

Jennie lắc đầu cười, "Tin chị đi, em hoàn toàn có thể đối phó được mà."

Jinhee trừng mắt một cái rồi nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ngài quá coi trọng tôi rồi!"

"Chị chỉ dựa trên thực tế mà nói thôi."

"Chị, em nhất định sẽ rất nhớ chị đấy!" Tiểu nha đầu đó nói xong liền đi lên ôm lấy Jennie, tình cảm của cô rất chân thành.

Jennie vỗ vỗ lên vai Jinhee, "Được rồi được rồi, chị em mình đều không quên nhau nhé!" Đúng lúc đó thì vang lên tiếng chuông di động. Jennie lấy điện thoại từ trong túi quần ra, khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình, cô không khỏi sửng sốt một chút và qua một lúc mới ấn nút nhận.

"Nini, em tìm anh à? Có việc gì không?" Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn và có chút vội vàng.

Jinhee dường như lập tức hiểu ra cái gì đó, cô cười cười với Jennie rồi lấy tay ra hiệu không quấy rầy nữa và lui ra ngoài.

Jennie ngồi xuống ghế. Cô trả lời điện thoại với ngữ khí lộ rõ vẻ lạnh nhạt, "Ừm, giờ đã không còn việc gì nữa rồi."

"Xin lỗi em, hai người trước anh có việc gấp phải đi Busan, di động lại không biết bị trục trặc gì nữa..."

"Chaeyoung ... Thôi quên đi, không có việc gì đâu ạ." Trong lòng Jennie vô duyên vô cớ bỗng có chút buồn, cô không muốn nói thêm gì nữa, "Anh làm việc tiếp đi!" Cô không chào tạm biệt mà ngắt luôn điện thoại.

Buổi tối, mấy đồng nghiệp ở phòng tranh cùng tới một quán bar gần đó để mở "Tiệc chia tay" với Jennie. Sau một chén lót dạ và khoan khoái trong bụng, Kang Chul đi tới bắt chuyện với Jennie, "Jennie, anh muốn hỏi em một chuyện được không?"

Jennie không lên tiếng mà chỉ yên lặng nghe tiếp.

"Đừng trách anh tò mò chuyện riêng tư nhé, em và Chaeyoung thực sự đang hẹn hò phải không?"

Gần đây cô thường được nghe hỏi về chuyện này. "Anh thấy thế ư?" Jennie quay đầu và dùng ngữ khí hết sức chân thành để hỏi lại.

"Anh không nhìn ra nên mới phải hỏi em cho rõ chứ. Có hỏi Chaeyoung thì cậu ta cũng chẳng thừa nhận đâu. Xì, nếu là đùa vui thì làm gì có chuyện mỗi ngày đều chăm chỉ mang bữa sáng tới nhỉ? Nhưng mà cái tên Chaeyoung này cũng khó nói lắm, trên tình trường thì cậu ta lúc nào chẳng như cá gặp nước, đùa vui hay thực tình anh quả thực cũng chẳng nhìn ra được." Kang Chul nói xong lại vội vàng bổ sung, "Đương nhiên là cậu ta cũng không lợi dụng tình cảm của ai đâu, cậu ấy đối xử với mọi người rất lễ độ mà."

Jennei cười nói, "Có lẽ thế! Nhìn chung thì em chưa thấy ai nghi ngờ nhân phẩm của Chaeyoung cả."

"Em là bẩm sinh không quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình hay là bồi dưỡng mà thành thế?"

"Nửa này nửa kia."

Kang Chul cười rộ lên, "Anh quả thực hơi nghi ngờ con mắt của Chaeyoung đấy, thế nào mà cậu ta lại ngắm trúng em nhỉ?"

Jennie đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, "Ai bảo anh ấy ngắm trúng em? Chẳng phải anh đã nói anh ấy không thừa nhận sao? Như vậy đấy, anh ấy nói thật đấy!"

Hơn mười giờ tối hôm đó, Jinhee ngồi bên trái sofa bỗng kéo kéo tay Jennie đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, "Chị, kia chẳng phải là bạn trai của chị sao?"

Lúc Jennie nhìn thấy ba người vừa vào đến cửa thì không khỏi nhíu chặt mày lại.

"Ồ? Haesung! Chaeyoung!" Là tiếng của Kang Chul. Jennie có dự cảm không tốt. Cô vừa ngoảnh đầu lại thì Kang đại thiếu gia quả nhiên đã đứng lên vẫy vẫy về phía mấy người đó. Haesung, Chaeyoung, còn có... Hari nữa. A, chuyện này thú vị đây!

Jennie không phủ nhận lúc ấy cô đã có ý định lâm trận bỏ chạy nhưng cuối cùng không ngờ vẫn không để chạy thoát được. Cô đành im lặng ngồi đó, vẻ mặt không một gợn sóng.

Sau khi Kang Chul đề nghị hai nhóm cùng nhập làm một, hai bên chào hỏi qua loa một chút rồi đều quen biết nhau cả.

Haesung chạy đến rồi ngồi xuống bên cạnh Jennie, trên mặt lộ ra ý cười khó hiểu, "Đã lâu không gặp nhỉ?"

"Có chỗ trống không ngồi, anh chen vào đây làm gì?"

"Đây chẳng phải là vì muốn ôn lại chuyện cũ với em sao?"

Jennie cười cười. Cô nhớ tới lần "Hợp tác" cuối cùng của hai người ở quán Starbucks cuối tuần trước. Hôm đó, cô đã từ chối bó hoa hồng đỏ thẫm của anh ngay trước mặt bà cô. Anh ta không phải đến bây giờ vẫn còn ghi hận đấy chứ?

Haesung quả nhiên ghé sát vào cô và nghiến răng thì thầm những lời chỉ hai người nghe được, "Rốt cuộc là em có ý gì hả?"

"Gì cơ?"

"Sớm muộn thế nào cũng bị em hại chết thôi."

Được rồi, lần đó quả thực cô đã thiếu suy nghĩ, "Sorry, hay là để em giới thiệu bạn gái cho anh nhé?"

Haesung lập tức trợn mắt lên, "Em thấy những người muốn giới thiệu bạn gái cho anh còn chưa đủ nhiều hả?"

Jennie có chút mất kiên nhẫn, "Sao anh không kết hôn đi cho rồi?"

"Vậy sao em còn chưa kết hôn?"

Jennie ho khan hai tiếng rồi buông chén rượu và dựa vào lưng ghế. Cô nghiêng đầu nhìn Chaeyoung đang đứng cách đó không xa.

Anh vừa nghe Hari ở bên cạnh nói xong chuyện gì đó, dáng vẻ trông rất trầm tĩnh, trên mặt lúc nào cũng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Haesung vừa tránh ra thì Jinhee lại lập tức ghé đầu gần Jennie, "Chị, sao lại thế này? Park tiên sinh kia không phải là bạn trai của chị sao? Sao lại ngồi cạnh cô khác thế? Mà từ lúc vào đến giờ cũng chẳng chào hỏi gì với chị cả, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Jennie vừa mỉm cười vừa lắc lắc đầu, "Em hỏi có vẻ hơi nhiều đấy."

Jinhee dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ nên có cảm xúc gì là không thể che giấu được, "Chị, không phải anh ta đã đá chị rồi đấy chứ? Em biết mà, đàn ông đẹp trai nhất định sẽ có thói trăng hoa!"

"Jinhee, em giúp chị lấy một ly nước lại đây được không?" Hiện tại cô thực sự không muốn nói đến chuyện này.

Jinhee nhìn lướt qua Jennie, cô do dự một lát rồi cuối cùng mới đứng dậy đi lấy nước.

Tối nay Chaeyoung không uống một giọt rượu nào, trên mặt cũng lộ rõ vẻ trầm mặc và có chút bất an. Giữa buổi còn có người đến mời anh khiêu vũ nhưng đều bị anh khéo léo từ chối. Vài anh con trai không ai hỏi thăm tới liền bày ra vẻ mặt oán giận. Haesung là người đầu tiên kháng nghị, "Trông tớ kém thế sao? Sao không ai đến mời tớ khiêu vũ nhỉ?"

Kang Chul đùa cợt, "Tớ không nhớ là cậu biết khiêu vũ cơ đấy."

Haesung lên tiếng tranh cãi, "Biết nhảy hay không là một chuyện, có mời hay không lại là chuyện khác."

Đám đàn ông tán gẫu đi tán gẫu lại cũng vẫn là đề tài này. Jennie nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ rồi. Cô quyết định vào toilet rồi chuồn về luôn. Jennie mới từ toilet đi ra thì cảm thấy phía sau có một luồng áp lực. Cô vừa quay đầu lại thì thấy Chaeyoung đang đứng ở đó. Trong lòng Jennie khẽ run lên, bởi rằng đối phương đang từng bước từng bước tiến lại gần cô.

Lúc hai người chỉ còn cách nhau chưa đến 10 cm thì Jennie đột nhiên nở nụ cười, "Sao đàn ông đều thích đứng ngoài toilet thế nhỉ?"

Chaeyoung hít sâu một hơi, mọi cảm xúc rắc rối phức tạp lại xẹt qua ngực rồi cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ, "Anh tưởng em lại không để ý đến anh nữa chứ?"

Jennie thản nhiên nói, "Anh nói gì vậy?"

Cánh tay rắn chắc ấy đã vòng qua người cô, hơi thở ôn tồn lại có chút bất an lo sợ phả lên cái cổ mịn màng của Jennie, "Lời nói của anh làm em không vui à?"

Jennie không nhúc nhích cũng chẳng trả lời. Sau một lúc cô mới dùng chút lực đẩy anh ra. Lúc ấy, trên mặt của Chaeyoung lộ rõ vẻ tổn thương.

"Nini..." Vẻ lãnh đạm của Jennie làm cho Chaeyoung luống cuống chân tay. Sự thực là từ lúc xuống máy bay đến giờ, trong lòng anh cứ run sợ mãi không thôi. Chaeyoung không rõ chính xác mình bị làm sao, anh chỉ nghĩ tới những lời thổ lộ hôm đó ở trước cửa bệnh viện. Anh biết cô không thích, thế nhưng bản thân anh lại không kiềm chế được.

Jennie thở dài, "Em không buồn, em chỉ... có chút bối rối không biết phải ở bên anh như thế nào thôi."

"Em muốn từ bỏ à?" Chaeyoung run giọng hỏi, sắc mặt có chút trắng bệch.

Jennie lắc đầu, ngữ khí có vẻ bất lực, "Em muốn nói là... Em quan tâm đến anh, Chaeyoung, em thích anh, tình cảm này vô cùng chân thực, có điều..."

Chaeyoung bỗng đi tới và ôm chầm lấy Jennie, toàn thân anh mang theo đôi chút kích động.

Lúc ấy Jennie đã nghĩ, thôi rồi, bùa chú này có lẽ không thể phá giải được rồi... Nếu không cô sẽ không khó chịu khi anh đi xa mà không nói với cô một lời, sẽ không vì nhìn thấy anh ở bên cạnh người con gái khác mà cảm thấy không thoải mái... Cô chưa đến mức không phân biệt được yêu với không yêu, chỉ là luôn do dự có nên đón nhận hay không mà thôi, rồi cuối cùng đã bị rơi vào tình trạng "Vò mẻ chẳng sợ nứt*" nữa rồi. Jennie cảm thấy bản thân dường như đã vì Chaeyoung mà tự đào hố chôn mình.

(*Vò mẻ chẳng sợ nứt: Hán Việt: "Phá quán tử phá suất" – Giải thích: Không cần giữ gìn gì nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục thôi.)

Một màn diễn ra vào tối hôm đó vừa vặn bị một đồng nghiệp ở phòng tranh đi WC trông thấy. Đối phương trố mắt đứng nhìn ngay tại chỗ rồi quay đầu bật người chạy đi báo cáo cho mọi người biết đã nhìn thấy vị Park tiên sinh tao nhã kia đang ôm hôn Jennie. Cảnh tượng diễn ra sau đó thật muôn màu muôn vẻ, có người kinh ngạc, có người không thốt nên lời, lại có người ngập tràn chua xót.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net