Chap 33:I'm Sad

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi và con chị dâu  Sowon ( khi bạn thân trở thành chị dâu thì sẽ vậy đó)  đi dạo phố và đến trung tâm mua sắm. Chúng tôi vừa đi vừa đẩy xe noi có MinJi bên trong đi dọc trên hành lang của trung tâm mua sắm.

" Lát mình mua thêm quần áo cho MinJi đi!  Sẵn tiện mua thêm vài bộ cho Jimy nữa!  Để thằng bé buồn vì nghĩ có em rồi cậu sẽ thương MinJi hơn nhóc đó! " Sowon tươi cười nói chuyện với tôi.

" Ừm!!!  Cũng được! " tôi cười nhẹ .
Thật sự trong lòng tôi chả có lúc nào vui vẻ cả, từ ngày sanh MinJi tôi càng trở nên ít nói hơn,  lúc nào gương mặt cũng nhợt nhạt u buồn. Người ta nói đó là triệu chứng trầm cảm của những bà mẹ sau khi sinh, tôi nghĩ mình đã mắc phải rồi, suốt ngày tôi chỉ ru rú ở nhà không chăm con thì tự nhốt mình trong phòng. Con người hay cười,  vui vẻ phóng khoáng của tôi lúc trước đâu rồi?  Từ khi không còn Jimin bên cạnh tôi rất dễ buồn, dễ khóc và suy nghĩ bi quan. Cứ như thế làm sao tôi có thể sống tiếp được, có phải khi không còn nữa mới biết trân trọng hơn. Vì tính chất công việc nên tôi và Jimin ít khi quan tâm đến nhau và cả Jimy để rồi khoảng cách của chúng tôi từ đó mà ngày càng xa hơn,  đó cũng chính là nguyên nhân khiến Jimin thay lòng đổi dạ yêu người khác phải không?  Tôi tệ thật! Đánh mất đi tình yêu , hạnh phúc của gia đình mình mà không hay biết.

" Trùng hợp vậy nè! " một giọng nói phát ra khiến tôi ngừng ngay những suy nghĩ mà hướng mắt về phía trước.

Rosy từ đâu đi tới khòm người xuống chiếc xe noi của con tôi nựng nịu con bé.

" Ui cha!!!  Đây là công chúa MinJi con gái của chồng tôi đây sao!  Dễ thương quá ta!!! Nhìn mặt giống y chang mẹ nó hà! "Rosy véo hai má của MinJi nói với giọng dẹo dẹo chảy nước như thể thương con bé lắm.

Đột nhiên MinJi òa khóc,  tôi liền đẩy tay của Rosy ra khỏi gò má của MinJi.

" Nè!!  Cô tránh ra đi!!  Đừng làm con bé sợ! " tôi quát vào mặt cô ta.

" Tôi có làm gì đâu!  Tôi thấy con bé dễ thương nên nựng nó một chút mà!  Không ngờ nó còn nhỏ mà đã khó tính cọc cằn y như mẹ của nó vậy! "Rosy nhướng mài tỏ vẻ châm biếm.

Tôi cười hì một cái như vẻ xem thường cô ta :" Hực!!!! Cô không biết gì hết!  Con tôi khóc không phải là do khó tính mà là yêu khí từ người cô phát ra làm con bé sợ đấy!" lúc này vẻ mặt đanh đá của tôi đã trở lại .

" Cô!!! " Rosy trừng mắt giơ tay lên cao định đánh tôi.

" Cô dám đánh Yumy!!!! " Sowon lên tiếng khiến Rosy ngừng ngay ý định đánh tôi.

" Tôi không chấp nhất với mấy người làm gì!!  Giờ tôi phải đến công ty thăm chồng tôi rồi cùng anh ấy đi ăn trưa nữa!  Chào tạm biệt cô nha! " Rosy õng ẹo vẫy vẫy tay tạm biệt tôi. Nhìn dáng vẻ hồ ly của ả tôi đã ngán ngẫm tới tận cổ mà muốn buồn nôn.

" Mặc kệ cô ta đi!!!  Mình đi thôi! " Sowon cố gắng làm dịu những suy nghĩ của tôi về câu nói của Rosy. Chắc nó biết tôi đang rất buồn vì câu nói của ả hồ ly kia,  Jimin và Rosy bây giờ rất hạnh phúc điều đó cứ dằng vặt trong lòng tôi không yên.

Nét mặt tôi xụ xuống,  ánh mắt lại não nề chất chứa những nỗi buồn vừa bị khơi dậy ,tiếng thở dài thỉnh thoảng lại phát ra, đến khi nào tôi mới chấp nhận được sự thật này. Tôi nhờ Sowon đưa MinJi về nhà hộ tôi,  tôi định đi dạo một lát cho khoay khỏa rồi sẽ về sau.
Tôi nặng nề lê bước trên con đường đông đúc xe cộ và dòng người, khung cảnh xung quanh rất náo nhiệt nhưng cũng không làm tôi vui lên được tí nào. Tôi bước ngang qua một tiệm cà phê nhỏ tên Euphoria được trang trí theo phong cách cổ kính trang nhã bằng gỗ và dây leo,  tôi dừng chân trước tiệm cà phê vì bên trong đang phát ca khúc The Truth Untold - ca khúc tôi yêu thích nhất từ khi rời xa Jimin. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa đi vào bên trong quán, bên trái ngay cửa chính là bàn thu ngân và pha chế, bên phải là một khung gỗ được chạm khắc tinh xảo và có những tờ giấy nhiều màu sắc được chứa trong một chiếc bình thủy tinh treo cạnh khung gỗ. Tôi nghĩ đó là nơi để khách viết ra vài suy nghĩ hay tâm sự gì đó rồi gửi vào chiếc bình , tôi đi tới chọn một tờ giấy màu xanh biển không cần suy nghĩ tôi viết thẳng lên dòng chữ ' Em yêu anh!  Park Jimin! ' rồi xếp tờ giấy vuông vức để vào chiếc bình. Trong quán bây giờ có khoảng chừng gần 20 người khách cũng  đủ làm hết chỗ của tiệm cà phê bé nhỏ. Tôi chọn một chiếc bàn còn trống ở ngay góc rồi ngồi xuống gọi một ly cà phê nóng,  nhìn chung quanh có vài cặp tình nhân đang nói chuyện với nhau trông rất hạnh phúc. Tôi cúi đầu xuống thở ra một hơi dài đăng đẳng cố khống chế lí trí của mình không được nhớ về Jimin. Ngồi được hơn 15' , tôi vô tình nhìn ra bên ngoài cửa thì thấy một dáng người cao ráo đang đứng ở quầy thu ngân , dáng vẻ rất quen làm tôi hơi ngờ ngợ nheo nheo mắt nhìn kỹ hơn. Đúng rồi!  Là JungKook!!! Rất giống JungKook!!!  Chẳng phải bây giờ JungKook đang ở Pháp sao?  Anh về mà không báo với tôi một tiếng à!  Tôi thuận miệng gọi tên cậu

" JungKook!!! "

Chàng trai đó  mặc chiếc áo phông trắng tay dài và chiếc quần jeans rộng , anh ta bịch khẩu trang khoác balô và nhìn về hướng tôi. Tôi không chắc đó có phải là JungKook hay không nữa! 

Tôi đứng lên đi lại chỗ anh ta nhưng anh ta đã nhanh chóng rời khỏi quầy thu ngân.
Thật kỳ lạ!  Người đó rất giống JungKook!  Có khi nào là tôi nhìn nhầm không nếu như là JungKook thì anh đã không trốn tránh tôi như thế.
Rời khỏi quán cà phê tôi tiếp tục dạo bước trên con đường rộng lớn,  tôi đi ngang một cửa hàng áo cưới tên là Serendipity - là cửa  hàng áo cưới mà tôi và Jimin thử váy cưới lúc trước. Đứng bên ngoài nhìn vào cửa kính tôi ngắm nghía chiếc váy cưới màu xanh biển bắt mắt đang được trưng bày,  càng nhìn tôi lại càng muốn mặc nó,  rất đẹp rất hợp ý tôi.

Nhưng tôi không có ý định tái hôn một lần nào nữa ,  tôi chỉ muốn giành cả đời còn lại để chăm sóc cho hai bảo bối của tôi và điều quan trọng là tôi chỉ yêu một mình anh - Park Jimin.

Chap sau tiếp bối cảnh này nha!  Tại chap này dài quá rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net