【偷天 】end( là hết giai đoạn yeet vua á)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trans đoạn Dự vương
__

Ý thức của Lý Khắc như lơ lửng trong khoảng không.

Lúc trôi nổi, cậu có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài và nhìn thấy ánh sáng.  Lúc thì chìm xuống, cậu lại hoàn toàn chìm trong vực thẳm, rơi vào cuộc sống vĩnh hằng có một cơn ác mộng kéo dài.

Cậu có thể cảm thấy rằng tay chân của mình đang bị thao túng, giống như một con rối bóng tinh xảo trên sân khấu nhảy một điệu nhảy vô nghĩa.  Sức mạnh thao túng cậu ta có lúc mạnh, có lúc yếu, và trong một khoảnh khắc cực kỳ tình cờ, những sợi dây đó sẽ bất ngờ đứt lìa, khiến cậu rơi trở lại nhân gian.
——

Vào lúc đó, những sợi dây bị đứt trong cơn thịnh nộ.

Lý Khắc chớp mắt một cái, nhắm ngay tấm lưng đẫm máu của Chu Dung Cật.

Cậu cả người run lên, vội vàng đỡ Chu Dung Cật lật người y lại, run giọng nói: "Điện hạ, chuyện gì xảy ra —— "

"Lý Khắc." Chu Dung Cật rất chậm kêu một tiếng.  Giọng điệu của y rất kỳ lạ, như thể môi và lưỡi của y đột nhiên bị rỉ sét.

Lý Khắc kinh hãi nhìn y, trí nhớ trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Lý Khắc như bị sét đánh chết, nói: " Là em bị người khác hại."

Chu Dung Cật gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, khó khăn mở ra lần nữa, nói: "Ta biết, là ta làm liên luỵ đến em rồi."

Nước mắt Lý Khắc trào ra, dường như cuối cùng cậu cũng hiểu được cảnh tượng trước mắt: "Bọn họ cũng cho anh uống cùng một loại thuốc sao?" Cậu ép mình phải bình tĩnh lại, nhìn xung quanh nói: "Chúng ta trốn đi, có lẽ còn có thể nghĩ biện pháp giải độc."

Chu Dung Cật nói: "Còn có một loại thuốc khác có thể khiến mọi người trở nên ngu ngốc. Không có....không có thuốc giải."

Y có thể nghe thấy Lý Khắc nói trong hoảng loạn, nhưng hiện giờ đầu óc mờ mịt của y không còn cho phép y hiểu lời nói của đối phương.

Bây giờ không thể c..... Chu Dung Cật nghĩ.

Ít nhất hãy cho tôi thêm chút thời gian........

"Lý Khắc." Y dùng hết sức động ngón tay, ra hiệu đối phương nhìn về con dao găm đã rơi xuống.

"Giết ta đi." Chu Dung Cật nói.

Lý Kha đột nhiên sửng sốt, không chút nghĩ ngợi nói: "Không được!!"

Nhưng Chu Dung Cật làm gì còn thời gian để nghe những lời phản bác của cậu, đôi môi và hàm răng dần cứng lại của y khó khăn di chuyển: "Ta sẽ không bao giờ trở thành con rối của người khác ... ta thậm chí không có cách nào để yêu cầu cái chết ... Hãy nghe lời mệnh lệnh cuối cùng của ta, để ta chết dưới tay em, ta chết rồi, em đối với bọn họ không còn giá trị.....Biết đâu em có thể chạy thoát....."

Cung điện trước mặt như sương mù dày đặc, mờ mịt tầm mắt, nhưng trong mơ hồ lại hiện ra hình bóng xa xôi của Lý Khắc chết trước mặt hắn ở kiếp trước.

Lúc đó, hình như ta đã nói với em ấy: "Ta hối hận rồi."

Vậy mà sao đến sau này lại quên?

Lý Khắc cũng không thèm khóc nữa chỉ là mê mang lặp lại: "Không được, điện hạ, em đã sống qua nhiều năm như vậy, nhất định phải có biện pháp khác."

Tuy nhiên, ngay cả khi cậu ấy nói điều này,  tự bản thân cũng nhận ra rõ ràng rằng những người trong Nhóm Khai Hoang ( đứng đầu là Tiêu Giảo Nhiên) một lúc nào đó sẽ đến, và Tả Đạo ( cái ông vừa kiểm soát lý khắc ý) có thể sẽ kiểm soát lại bản thân cậu trong giây tiếp theo. Còn Chu Dung Cật sẽ hoàn toàn biến thành một con rối, sống phần còn lại của cuộc đời mà không có phẩm giá.

Không có cách nào khác.
Chỉ có một cach duy nhât.

Chu Dung Cật nhắm mắt lại, mơ màng lẩm bẩm: "Kiếp trước, em vì ta mấy chục năm hy sinh tính mạng, là ta cố chấp, lại hại em."

Lý Khắc cảm thấy trong lồng ngực điên cuồng hỗn loạn....nhịp tim cậu dần dần ổn định lại, giống tiếng trống còn dang dở trong một tiết mục, lại giống như tiếng chuông trong thiên địa lô có thanh âm cứ mãi kéo dài.

Cậu như bị gọi tỉnh dậy, tiến đến nhặt con dao găm rơi trên mặt đất.  Con dao găm chưa nhuốm m-á-u, trông sáng sủa và rõ ràng.

Chu Dung Cật nhẹ giọng nói: "Nếu có kiếp sau, xin em đừng gặp lại ta."

Có tiếng bước chân từ xa, những người trong Nhóm Khai hoang đã đến.

Lý Khắc cười quái dị.

Lý Khắc nói: "Cái này không phải do anh quyết định."

Tiêu Giảo Nhiên cùng với một nhóm thị vệ đến để kiểm tra chiến tích của những kẻ xuyên không, vừa bước lên một bước, cô đã nghe thấy một tiếng tru như sói từ đại sảnh.

Lòng nàng thắt lại, vội vàng chạy vào, chỉ thấy trên mặt đất toàn thi thể, Lý Khắc quỳ rạp trong sảnh cúi đầu.

Dự Vương đang quỳ gối, bị một con dao găm đâm vào ngực, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thể đã ngủ.
___
Cái l má buồn vcl dm các huynh đệ cứ tưởng tưởng cảnh đọc lần đầu bằng tiếng trung xong lại phải trans sang tiếng việt chưa kể trình độ dịch còn chẳng có. Tôi đọc lại phần này cũng phải mấy lần dm khóc như con cún vậy.

Mãi yêu Dự vương đi qua 3 kiếp 2 kiếp gặp Lý Khắc đều muốn diệt đế nhưng lúc nào cũng luôn tìm đường lui cho Lý Khắc, tự mình chết cũng chẳng sao🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC