Cổ tích và sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mọi người vào đây: http://yume.vn/kiwinguyen94 để xem bản gốc của tác giả nhé!

Cổ tích và sự thật

Tên tác phẩm: Cổ tích và sự thật

*Tác giả:Ngân Kiwi

Thể loại: Truyện tình cảm teen

****

Đây sẽ là câu chuyện đầu tiên của tôi…

Một câu chuyện tôi luôn mơ ước…

Tôi chẳng cần biết nó có ra gì không,có được các bạn ủng hộ không…

Nhưng tôi vẫn sẽ viết…với tất cả tình yêu của mình…

Hãy luôn tin rằng…

Hạnh phúc sẽ luôn ở xung quanh ta…hãy nắm bắt nó !!!

***************************

Tôi có một cái tên khá hay : Trịnh Ngọc Minh Châu.Khuôn mặt bình thường,vóc dáng bình thường,gia cảnh tương đối,học hành cũng tương đối.Nói thế nào nhỉ,xét về tổng thể thì tôi thấy mình cũng khá xinh xắn,không phải là một mĩ nhân nhưng cũng không đến nỗi là sửu nữ…Tôi sống trong một gia đình hạnh phúc có mẹ và ba,cộng thêm thằng em trai nghịch như quỷ T_T

Còn về tính cách thì…theo như bọn bạn lớp tôi nói thì…thì…tôi là một đứa “vô cảm”,chúng nó bảo tôi bị “hâm” khi không có cảm xúc gì với một tên trai đẹp,đến “tận” 17 tuổi mà vẫn chưa có người yêu…

Nhưng xin cho tôi được thanh minh : Sự thật là…có khi tôi còn mê trai đẹp hơn cả lũ con gái lớp tôi ý chứ ><.Chẳng qua vì thể diện đẹp đẽ tự xây dựng nên cho mình nên dù có đẹp cỡ “lòi mắt” thì tôi vẫn cố gắng “vô cảm”…

Còn về tại sao tôi chưa có người ấy là vì…một phần là tôi vẫn chưa gặp được chàng hoàng tử mà tôi thích,một người dịu dàng,trầm ấm.Cũng có thể là do tôi hơi nhút nhát khi tiếp xúc với người khác giới…

Nhưng tôi luôn mong rằng sẽ gặp được người đó…

Và rồi….

Tôi cũng đã gặp anh…

Cổ tích và sự thật….liệu có điểm chung ?

Công chúa luôn gặp được hoàng tử một cách dễ dàng…

Còn tại sao em đi khắp nơi,mà mãi không gặp được anh…

Sáng nay như bao ngày tôi đạp xe đến trường.Đối với tôi khoảnh khắc này luôn đáng để tôi trân trọng.Cơn gió mát lùa nhẹ qua mái tóc…ngắn của tôi T.T,ánh nắng vàng nhẹ chiếu xuống nhân gian,một con bé nữ sinh đạp xe thong dong,vừa đi vừa tranh thủ hít hà không khí trong lành của ngày mới…haizz…thích quá đi!!!

Đến trường,cũng như bao ngày,bọn con gái lớp tôi lại ngồi túm tụm lại chơi…tá lả sai khiến.Nhiều lúc bị chúng nó dụ dỗ vào con đường cờ bạc nguy hiểm này nhưng tôi nhất quyết không nghe theo,đơn giản là vì : tôi chơi món này kém thậm tệ ><,lỡ thua bị bọn mắc dịch này sai khiến thì sao.Ai chứ bọn này mà sai khiến thì chắc chắn toàn trò hiểm độc.

_Ê!Châu “chấu” (chúng nó toàn gọi tôi thế đấy,tôi là châu báu mà ><),bọn tôi lúc nào cũng nhường 1 ghế cho bà này-Con Trinh giọng lảnh lót làm tôi phát ớn

_Thôi tôi không chơi đâu,mấy bà chơi tự nhiên,hì hì-Dùng bộ mặt nai tơ nhất có thể tôi từ chối

_Không được không được,từ trước đến giờ sai khiến mãi mấy đứa “gà già” này chán rồi,phải kéo được “gà tơ” như bà vào đây mới được-Giọng con Hoa lại réo rắt

_Tôi…tôi…tôi không biết chơi mà T.T

_Không biết cũng phải chơi…đi mà Châu chấu,một lần thôi,chúng tôi thề lần sau không “mời” bà chơi nữa đâu,hề hề,nếu bà không muốn thì…chúng ta cắt đứt tại đây.Hừ!

_(Có mà bắt ép thì có)-tôi nghĩ-Thôi được rồi,tôi chơi,1 ván thôi nhé…

Thế là tôi lại cố gắng ngồi chơi với mấy con bạn chết tiệt,vận dụng tất cả trí óc và kiến thức của bộ môn tá lả,tôi cố gắng ít nhất là về ba…Trời ạ!Khó thế không biết,ăn ăn rồi chuyển chuyển,tôi bị mấy con cáo già dụ dỗ rồi.Khổ thân tôi quá!Về ba,nhất định phải về ba,quyết không để bọn nó sai khiến được.

Cuối cùng thì…tất nhiên là tôi bét >.<

_Ha ha ha… “gà tơ” đo ván rồi-Con Trinh gào ầm lên khi tôi thua-Ngân!Bà ra trò gì hay hay vào cho Châu chấu nhé,hô hô

_Rất đơn giản,nghe đây Châu,chúng tôi muốn bà lên lớp 12A3,gặp Nguyên Khang đẹp trai và nói “Em thích anh”,muah ha ha ha ha

Tôi sững người,lũ bạn này thật là ác mà,cái tên Nguyên Khang thì ai mà chả biết chứ,đẹp trai thì phải gọi là chết người.Tôi sợ lúc lên đó và nhìn thấy anh,chắc tôi ngất xỉu mất >.<

_Tôi…tôi không lên đâu,mấy bà điên à?,vô duyên lắm.Với lại,tôi có thích hắn đâu mà nói thế.

*Im lặng*

*Im lặng*

Lại chiến tranh tâm lí rồi,huhuhu…

_Thôi được rồi,tôi làm là được chứ gì T_T

Thế rồi,tôi cùng với binh đoàn hùng hậu là…3 con bạn thân chết tiệt cùng nhau đi lên lớp 12A3.Đứng trước cửa lớp với bao con mắt trố ra của các anh chị vừa quay lại gặp ánh mắt đe dọa của mấy con bạn.Tôi đúng là một đứa nhát gan mà,lúc nào cũng bị bắt nạt thôi.Tôi hít một hơi rồi nói:

_Xin…xin lỗi…cho em…em…em…gặp anh Khang ạ! (Trời ơi!xấu hổ quá đi mất)

Cả lớp 12 nhìn tôi với ánh mắt như đã quen với chuyện này rồi nên cũng không quan tâm lắm.Nửa phút sau,hotboy đi ra…Ôi…trời đất ơi!đẹp…đẹp…tra…trai quá đi mất.Mái tóc óng mượt,làn da mịn màng không tì vết,cánh mũi cao thẳng,đôi mắt mê hồn,đôi môi gợi cảm.Ở trường tôi gặp anh nhiều rồi nhưg chỉ dám đứng từ xa mà quan sát cái nét đẹp kinh hồn của anh,còn lũ bạn của tôi thì lúc nào cũng hét lên mỗi khi "đụng độ" hotboy. Ngất mất thôi! Hic

_Có việc gì không?-Khang hỏi tôi mội cách thờ ơ.

_ờ…ha ha ha ha…không có việc gì đâu ạ.Xin lỗi anh!-Cười như một con ngốc,tôi quay ra định chạy thì…3 cặp mắt laze đe doạ nhìn tôi

Hu hu hu,ngại quá đi mất.Lại hít một hơi sâu hơn nữa,tôi quay ra đối diện Nguyên Khang,nói lí nhí:

_Em…em…em….em thích anh!

Nói xong,tôi chạy vọt về lớp với tốc độ “ánh sáng”,không kịp để ý phản ứng của hotboy…

Ngày xửa ngày xưa,có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần…

Nếu công chúa không xinh đẹp,liệu chuyện cổ tích có xảy ra…?

Trở về lớp với gương mặt “đen sì”,tôi không thèm để ý đến lũ bạn quái thai đang cười nhạo tôi sằng sặc kia.Còn đâu là thể diện của tôi nữa chứ,lần đầu tiên tôi được đối diện với một tên đẹp trai “sóng đập nghiêng thuyền”,hơn nữa lại trong hoàn cảnh oái oăm không thể chịu được.

_Thôi,chúng tôi xin lỗi mà.Chúng tôi chỉ muốn bà quen biết rộng hơn một chút thôi,đâu có ý gì đâu – Ba con bạn đang xin lỗi với vẻ mặt rất chân thành nhưng vẫn không che dấu được tiếng nhịn cười bị nghẹn trong cổ họng

_Lần sau thì thôi nhé,tôi không bao giờ chơi cái trò sai khiến biến thái của các bà nữa đâu nhé!!! - Thật tức chết đi được.

_Được rồi được rồi.Mà công nhận bà chạy nhanh thế,chưa kịp nhìn phản ứng của Khang nữa.Anh ý mặt ngơ ra một lúc vì không hiểu bà vừa nói gì hay sao ý…ha ha ha ha

Không để ý đến mấy lời bình luận vớ vẩn của mấy con bạn nữa.Tôi giở sách ra ôn bài chuẩn bị vào tiết học.

Tùng…tùng…tùng.Tiếng trống tan trường vang lên.Bao giờ cũng thế,lớp tôi nghe thấy tiếng trống này thì cứ như kiểu vớ được vàng,hò hét ầm ĩ rồi chạy ra khỏi lớp.Nhưng còn tôi thì,cứ nghe thấy âm thanh này là lại cảm thấy buồn buồn.Năm nay tôi học lớp 11 rồi,chỉ còn 1 năm nữa thôi là đã không được nghe thấy tiếng trống trường nữa,không còn những ngày tháng bình yên vui vẻ trên ghế nhà trường.Nhiều lúc,tôi mong thời gian trôi chậm lại,để mãi không bao giờ rời xa quãng đời tươi đẹp này…

Còn về vụ “tỏ tình” của tôi nữa,không biết anh ấy có cảm giác gì không nhỉ?Mà chắc là không đâu,người như anh ấy thì chắc đã thấm vụ này rồi,tôi cũng không nên xấu hổ làm gì.

Lang thang một mình trên sân trường,giẫm chân lên những chiếc lá cây khô.Chẳng biết hôm nay tôi làm sao nữa,cứ thơ thơ thẩn thẩn như một con hâm…Lấy xe đạp bước ra khỏi cổng trường,tôi đạp xe tiến về tổ ấm thân yêu của mình,thơ thẩn ở sân trường lâu quá mà tôi đã quên mất nhiệm vụ về nhà…rửa rau lau nhà của mình.Thế là lấy hết tốc lực,tôi phóng xe như điên về nhà,ai chứ mẹ tôi mà mắng thì cả ngày cũng không hết.Cố lên!Cố lên!Nhanh!Nhanh!Nhanh nữa...Và rồi thì…

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Cái xe chết tiết này lao ra đúng lúc quá nhỉ.Bây giờ nhìn tôi và tên đi xe máy bên cạnh thảm quá đi mất.

_Xin…xin lỗi anh…anh có sao không ạ ?

Tên đi xe máy mặt non choẹt lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng dựng xe lên rồi…phóng đi mất.Chết tiệt!Loại người gì thế này,mình cũng đâu phải hoàn toàn có lỗi,ít nhất cũng phải hỏi thăm mình một câu chứ.Nhìn lên cánh tay bị trầy xước của mình,tôi cắn răng chịu đựng rồi đạp xe về nhà.

Về đến nhà,nghe mẹ mắng một hồi tôi lủi thủi đi lau nhà rồi dọn cơm.Từ nay chừa không dám lang thang sân trường nữa T_T.Ăn uống học bài xong xuôi,tôi lao ngay lên chiếc giường ấm áp của mình và ngồi đọc tiểu thuyết.Tôi là người rất hay mơ mộng về những chuyện tình yêu đẹp như mơ trong tiểu thuyết,không biết tôi có bao giờ được trở thành nữ nhân vật chính không nhỉ.Đang đọc say sưa thì thằng em quỷ sứ 3 tuổi của tôi “ùa” vào:

_Chị ơi đọc truyện cổ tích!

_Ờ!Bi ngồi đây chị đọc cho nhé!

Rõ mệt!Trẻ con trẻ ranh biết gì ba cái truyện “yêu đương sét đánh” mà cổ với chả tích.

“Ngày xửa ngày xưa,có một bà hoàng hậu sinh được một cô công chúa da trắng như tuyết,môi đỏ như máu,tóc đen như gỗ mun,đặt tên bà Bạch Tuyết…

Cuối cùng hoàng tử và Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên nhau”

Nhiều lúc tôi nghi ngờ,có phải hoàng tử yêu công chúa chỉ vì sắc đẹp tuyệt trần đó,thế cho nên ngay từ lần gặp đầu tiên đã đặt một nụ hôn lên môi công chúa.Công chúa mở mắt và hai người yêu nhau,sau đó làm đám cưới và hạnh phúc mãi mãi về sau.Thôi quá đủ!Cổ tích vẫn mãi là cổ tích,chỉ là dối trá mà thôi,nếu ai cũng dễ dàng tìm được hạnh phúc thì tại sao tôi vẫn mãi “đơn độc” thế này.

Ôi!Tôi cũng muốn được gặp chàng hoàng tử đẹp trai,dịu dàng như thế…

Bỗng nhiên…một hình bóng xuất hiện trong đầu tôi…

Em sẽ tự viết lên câu chuyện của chính mình…

Em không cần một chàng hoàng tử đẹp trai như bao câu chuyện khác…

Cuộc sống của em…em sẽ tự quyết định…

Sáng hôm sau…

_Châu!Dậy đi!Muộn học rồi kia kìa,con gái gì mà ngủ suốt ngày thế!

Thôi chết rồi!Sao tôi lại ngu li bì thế nhỉ.Chắc hôm qua thức khuya đọc truyện lãng mạn nên ngủ say đây mà.Cuống quýt tay chân,tôi lao ra giường với tốc độ nhanh nhất có thế,đánh răng rửa mặt,soạn sách vở,thay quần áo.Cầm vội gói xôi với hộp sữa mà mẹ chuẩn bị sẵn trên bàn.Tôi lại lao ra khỏi nhà với sự “hoảng loạn”,thầy chủ nhiệm của tôi kinh lắm,đi học muộn 1 phút thôi là ông ý cũng không tha đâu.Mặc dù cổ tay vẫn còn đau vì vụ va chạm với thằng cha “mặc non choẹt và bị câm” đó nhưng vì sự sống còn này,tôi vẫn phải phăng phăng đạp xe tiến lên phía trước.

Đã đến trường,thật may mắn là tôi không làm sao.Nhưng lại thật không may vì cổng trường đã bị đóng.Làm sao bây giờ đây? Tôi biết là một số bạn đã biết là tôi sẽ làm gì,bản thân tôi cũng nghĩ ra.Nhưng thực sự là tôi chưa làm việc này bao giờ,chứng kiến rất nhiều ở ngoài và cả ở trong những câu chuyện teen tôi đã đọc,cũng không ngờ rằng đến một ngày mình lại phải “hành động”.

Thôi được rồi,trèo rào thì trèo rào,một thân thể “cường tráng” như tôi đây chẳng lẽ lại không làm được cái việc “cỏn con” đó.Lẳng lặng đi ra sau trường,tôi rón rén cúi xuống để đề phòng một số con mắt “do thám” của các bác bảo vệ thân yêu “xồ” ra.Không thể ngờ được một học sinh ngoan như tôi lại có ngày vi phạm kỉ luật,lần sau nếu đi muộn nữa tôi thề nhất định không sử dụng phương pháp “hồng hạnh vượt tường” này nữa đâu,ngại chết đi được T_T

Đang khom lưng mếu máo như khỉ thì đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh.Hình như có ai đang nhìn mình phải không?Linh cảm của tôi chắc chắn rất đúng.Liệu không phải là mấy bác bảo vệ đã nhìn thấy tôi đấy chứ?Thôi xong!Cuối cùng thì Trịnh Ngọc Minh Châu này cũng có ngày “nhục nhã” thế này.Mấy ông bảo vệ này nhìn thế tôi thì thể nào cũng túm cổ mà lôi lên "bô lô ba la" với ông chủ nhiệm quý hóa của tôi.Và sau đó thì,thảm cảnh tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm sẽ diễn ra trong vài phút không xa.Không thể thế được,đọc trên tv hay có câu,"đầu thú sẽ được hường khoan hồng".Quyết định đối mặt với “pháp luật”,lấy lại hơi thở,tôi nở một nụ cười thật sâu và nói :

_Hì hì!Cháu thật sự xin lỗi bác!Lần sau cháu…ơ….

Không ngờ được…người đang đối diện với tôi lại là…

Ôi!....

Ngại chết mất thôi!...

_Chúng mình có duyên phết đấy!Anh đi muộn,em cũng đi muộn.Anh trèo rào,em cũng trèo.Chỉ có điều…anh đang chờ xem với dáng người “lùn tịt” như em thì sẽ làm cách nào đây…

Anh có phải là người thượng đế gửi xuống để làm rung động trái tim em…

***

Ôi trời ơi…

Trời đất ơi…

Sao Nguyên Khang đẹp trai cũng ở cái nơi này thế…

À mà…nghe danh của anh ta thì hình như cũng không phải là học sinh ngoan ngoãn gì…

Nhưng mà…lại bị anh bắt gặp ở đây

Tôi lại là đứa tỏ tình bất đắc dĩ ngu ngốc hôm qua nữa chứ T_T

Sao có thể đối diện với anh đây

Thượng đế ơi…ngài hãy ban cho con một đôi cánh để con có thể bay vút khỏi nơi này càng xa càng tốt.Cầu xin người đó!Trời đất ơi!

Trong khi khuôn mặt tôi đang đần ra vì xấu hổ thì giọng nói trầm trầm pha chút châm chọc của anh cất lên :

_Nào!Nhanh lên,em muốn ở ngoài đấy đến bao giờ.Hay em muốn quay lại cổng trường để đối diện với mấy “bác già”

_ơ…hơ hơ hơ hơ…anh cứ vào lớp trước đi ạ.Để em xoay xở một mình cũng được.

Thế nhưng mặc kệ lời “đuổi khéo” của tôi,Khang vẫn đứng đó nhìn chằm chằm như xuyên thấu tôi vậy.Chúa ơi!Một đứa con gái như tôi làm sao mà dám “dạng chân vượt rào” trước mặt một tên con trai cơ chứ.Tên này chả hiểu ý tứ của tôi gì cả,đứng đấy nhìn thì làm sao tôi dám trèo chứ.Xấu hổ quá!Tôi tự thấy bộ dạng của mình bây giờ giống mấy học sinh hư quá,đi học muộn rồi trèo rào vào.Thảm hại quá!

Trợn mắt há hốc mồm.Cảnh trước mắt tôi đang thấy là gì đây,hotboy trèo rào từ trong trường ra ngoài và…đứng cạnh tôi 0_o.

_Anh…anh làm gì thế?

_Đỡ em vào chứ còn sao nữa.Coi như là đền đáp lại lời “tỏ tình” của em hôm qua. – Anh vừa nói vừa nhìn tôi cười tủm tỉm

_Ơ…chuyện đó…

_Thôi,muộn học rồi đấy.Trèo vào đi,anh đỡ cho.

Ngại ngùng một lúc,trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này tôi đành nghe theo anh vậy.Hic,thôi kệ vậy,đằng nào cũng không phải thân thiết gì với nhau,mình ngại làm quái gì chứ.Nghĩ vậy,tôi bắt đầu đối mặt với “chướng ngại vật” trước mặt.Bắt chiếc như trong phim đã từng xem,tôi bám hai tay vào thanh rào đã…rỉ hoe rỉ hoét và sặc mùi sắt.Nhấc cao chân phải lên,nhưng…nhưng…chân tôi ngắn quá đi mất thôi,làm sao bây giờ T_T.Đúng lúc bối rối thì bỗng Nguyên Khang đến gần và lấy hai tay…đặt lên mông tôi >_<.

_Aaaaa…anh biến thái à ? -Mặt đỏ bừng vì tức và ngại,tôi hét ầm lên.

_Còn ngại ngùng cái gì,mông thì chả có mà cũng…Trèo nhanh sang đi,điệu đà quá đấy cô ạ.- Tức chết được,tôi thấy khuôn mặt anh đang cố nín cười.

Cuối cùng,tôi cũng mau chóng vào được trong trường.Thật ngại khi phải nói điều này,nhưng công nhận có anh…đỡ mông tôi lên thì việc trèo rào dễ hơn hẳn T.T .Tôi trèo xong thì anh cũng vào luôn một cách “thuần thục”.Bối rối chỉnh sửa lại “dung nhan” một chút,chẳng hiểu sao tôi cứ đứng im đấy mà không biết làm gì.Sắp hết 15’ truy bài rồi,tôi sực nhớ và nói:

_Cám…cám ơn anh!Em vào lớp đây ạ!Chào anh…-Kèm thêm một nụ cười,tôi luống cuống quay đầu hướng về phía lớp học

_Khoan đã!

_Ơ…dạ!Gì ạ…- Tên này còn gọi tôi lại làm gì cơ chứ.

_Anh chưa trả lời em vụ tỏ tình hôm qua!

Oái!Sao lại nhắc tới vụ này chứ.Trời ơi,chỉ là bất đắc dĩ,là bất đắc dĩ thôi mà,sao anh lại để ý thế nhỉ.Điên à! >_<

_Tôi đã có người yêu rồi,cho nên…xin lỗi em.Lần sau,em cũng đừng đùng đùng lên lớp của tôi nữa.Tôi cảm thấy…phiền phức.

Đây là ý gì…coi thường sao.Tự nhiên tôi thấy buồn buồn.Không phải là thất vọng vì hắn từ chối tôi (tôi có tỏ tình với hắn bao giờ đâu),mà buồn vì bị coi như là một thứ phiền phức.Tuy là hiểu nhầm nhưng…

_Xin…xin lỗi vì đã hôm đó đã làm phiền anh.Ờ…ừ….nhưng mà…vụ “tỏ tình” đó…là…là do…hôm đó em chơi bài sai khiến…em thua…rồi bị sai khiến….rồi em lên lớp anh….(Ôi!Chả biết nói thế nào cả T_T)

_Rồi rồi,anh hiểu.Hoá ra tôi là nạn nhân của trò đùa sao?Haha,được rồi,em lên lớp đi.

_Vâng.Chào anh!

Nói xong,tôi chạy lên lớp với vận tốc tối đa nhất có thể.Hoá ra anh cũng rất hiền mà.Trời ạ!Nụ cười đó làm tim tôi hơi hơi lỗi nhịp một lúc.Minh Châu!Bình tĩnh nào!

Dành tặng cho những người bạn mà tôi yêu quý nhất…

***

Chạy thật nhanh vào lớp vì sợ bị phạt.Mặc dù hôm nay không có tiết của thầy chủ nhiệm “thân yêu” nhưng tôi vẫn lo.Ai chứ ông thầy của chúng tôi thì không thể đoán trước được điều gì.Với phương châm : “Tất cả vì học sinh thân yêu”,thầy sẽ không quản mồ hôi khó nhọc dậy sớm hàng ngày để “bắt” những bạn học sinh xấu số của mình để trừng phạt thật nặng.Mà hình thức phạt thì ngày càng được đổi mới,sợ các học sinh của mình trở nên “nhờn đòn”.

Rón rén bước thật nhẹ nhàng,khom lưng xuống để tránh nhỡ thầy nhìn thấy tôi qua cửa sổ,mặc dù tôi có ưỡn thẳng lưng,quang minh chính đại mà đi thì cái đầu cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa sổ (thật hận vì chiều cao của mình T_T).Ngó ngó đầu vào cửa lớp,tôi nở một nụ cười sung sướng,may mắn là hôm nay ông thầy chủ nhiệm không “trực sớm”.

_Ối dời!Tôi lại tưởng hôm nay bà nghỉ,hôm nay làm sao mà đi muộn thế.-Trinh “em” nhảy vào chỗ tôi ngồi khi thấy tôi đến

_À….thì hôm qua ngủ muộn,hôm nay dậy muộn.Hết!

_Thế đến muộn mà bảo vệ vẫn cho vào à?

_Không!Thật ra là….tôi…tôi…trèo rào vào.-Tôi ấp úng nói.

_Ha ha ha ha-(Con Ngân nhảy vào hóng nhanh thế)-Châu chấu mà cũng có ngày phải trèo rào à.Ôi!Hôhô,tôi không tưởng tượng nổi châu chấu nhà mình mà trèo rào thì sẽ buồn cười thế nào đây.Hahaha ha….ôi,học sinh gương mẫu của thầy chủ nhiệm chính là đây.

_Đập cho phát bây giờ!Làm gì mà cười ầm lên thế.Ai mà chả có lúc “lỡ lầm”-Tôi nói.

_À mà,chân ngắn một mẩu thế này,trèo thế quái nào được.Xem nào,xem quần có bị rách không nào…-Con Trinh vừa nói vừa cúi cúi xuống trông rất biến thái

_Con điên này,muốn chết à.Rách cái gì mà rách,cả một nghệ thuật đấy.

Trời ơi,làm sao tôi dám kể cuộc gặp gỡ sáng nay giữa tôi và Khang.Rồi Khang lại còn đỡ mông tôi để tôi trèo vào dễ dàng nữa chứ.Lại nghĩ đến vừa rồi anh ấy hiểu lầm,cảm thấy hụt hẫng kì lạ.Ôi….tại tôi cuồng trai đẹp quá đây mà,huhu.

Trống vào tiết 1 vang lên,vì giáo viên chưa vào nên lớp tôi vẫn cứ đùa nghịch như thường.Đột nhiên thầy giám thị bước vào:

_Nào nào,các con ngồi vào chỗ và trật tự cho các lớp bên còn học.Hôm nay cô giáo bị ốm nên các con…..

_ “ Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeee”

Trời ạ,học sinh đúng là một bọn giặc mà.Chỉ cần nghe thấy cô giáo ốm là gào lên ầm ĩ trong niềm vui sướng tột độ T.T. Nhìn thầy giám thị mặt mũi không hiểu nổi đứng ngoài cửa mà tôi thấy buồn cười.Chưa kịp nói hết câu thì cả lớp tôi đã nhảy nhót hét ầm vì được nghỉ 2 tiết Văn rồi.Mà công nhận lớp tôi dù đã lớp 11 nhưng vẫn lười chảy thây trong việc học hành.Nhất là môn Văn thì…chưa đầy 15’ giảng văn thì phần đông dân số đã chết như ngả rạ rồi.

Mấy con bạn thân thiết của tôi lại đang ngồi…hú hí với tình yêu của chúng nó rồi.Lúc không yêu thì đứa nào cũng quấn quýt chơi với nhau,lời thề ước “mãi không chia lìa” của chúng tôi đã bị dập tan khi 2 con bạn đã tìm được tình yêu cùng lớp.Haizzz,có người yêu cái là quên hết bạn bè,lũ mắc dịch >.<.Ngồi chán,tôi giở cuốn tiểu thuyết ra đọc.Các bạn đừng nghĩ tôi là đứa học sinh chăm ngoan nhé,tôi đã nói từ đầu là sức học của tôi chỉ ở mức bình thường thôi.Trong cặp toàn tiểu thuyết là tiểu thuyết,hở ra một tí là ngồi đọc ngấu nghiến và say mê hết sức.

Đang ngồi đọc hay thì con Ngân ra vỗ vào vai làm tôi giật cả mình.

_Dời ạ!Suốt ngày thấy ngồi đọc tiểu thuyết lãng mạn phát cuồng lên.Bà thích truyện tình cảm thế sao không tìm một anh để yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net